Editor: luyen tran
Cầu thang Trà Nhã đình cũng không rộng, hai người mà lên song song thì hơi chen chúc, nên Sở Vân Hách để cho Từ Thiên Lệ đi trước, hắn theo sau nàng. Nghe tiếng vỗ tay trong đình, loáng thoáng giọng mỹ miều của Đoàn Cẩm Sơ, hắn lặng lẽ nhấp môi cười.
Ai ngờ, chỉ còn một bậc thang nữa là lên trên thì trùng hợp lúc Đoàn Cẩm Sơ lui đến cửa cầu thang, hụt chân. . .
"A . . .!"
"A . . .!"
Hai tay Đoàn Cẩm Sơ múa loạn trên không trung, thét lên sợ hãi, thân thể đυ.ng ngã Từ Thiên Lệ, Từ Thiên Lệ đυ.ng ngã Sở Vân Hách, ba người cùng rơi xuống dưới!
"Tiểu Sơ Tử!"
"Bát đệ!"
"Từ nha đầu!"
Âm thanh hốt hoảng hỗn loạn lập tức vang lên, mặt Tĩnh Vương phi và Sở Lạc Dĩnh sợ đến trắng bệt. Sở Vân Ly, Sở Vân Lan, Sở Vân Trạch, Sở Vân Tinh thì lại vội vã phóng ngay ra!
Mà trong lúc sấm sét này, Sở Vân Hách càng bình tĩnh dọa người, đem nội lực hùng hậu trút tất cả vào hai chân, lăng không lật ngược trở lên, đón lấy hai nữ tử trước mặt, hai chân xoay ngang, dùng chân móc lấy hai bên trái phải thành lan can. Một giây sau, một tay chính xác bắt được lưng áo Đoàn Cẩm Sơ, một tay bắt được Từ Thiên Lệ, lại vận khí ném hai người lên trên!
Bốn người phi thân xuống, vạn lần không ngờ lại có biến hóa như thế, trong kinh hãi, không cho phép suy nghĩ nhiều, suýt sao tiếp lấy. Sở Vân Ly cùng Sở Vân Trạch tiếp nhận Đoàn Cẩm Sơ, Sở Vân Lan cùng Sở Vân Tinh thì lại tiếp nhận Từ Thiên Lệ!
Nhưng, sau khi Sở Vân Hách tung Đoàn Cẩm Sơ và Từ Thiên Lệ, thì nội lực dường như đã dùng hết, hai chân vừa thu lại, thân thể lại như diều đứt dây rơi nhanh xuống!
"Bát ca!"
Sở Lạc Dĩnh ở trên đình nhìn thấy rõ, bổ nhào tới rào chắn phía trước, thét lên!
Bốn người Sở Vân Ly mang theo hai nữ tử lần lượt quay lại, nhảy lên trên đình. Mũi chân vừa rơi xuống đất, lại vội vàng xoay người nhìn xuống dưới, từng gương mặt tuấn tú lập tức trắng bệt!
"Vân Hách . . ."
Một tiếng kêu tuyệt vọng vang lên, một bóng áo xanh kiên quyết nhảy ra từ rào chắn trên Trà Nhã đình cao ba trượng lao xuống!
Một màn này làm kinh ngạc tất cả mọi người!
"Tiểu Sơ Tử!"
"Bát đệ!"
"Vân Hách ca ca!"
Âm thanh gấp gáp hỗn độn vang vọng một phương, bốn người Sở Vân Ly lại như cùng lúc lao vυ"t xuống!
Bốn bề Trà Nhã đình bị nước bao quanh, Sở Vân Hách và Đoàn Cẩm Sơ cùng rơi xuống, tất nhiên sẽ rơi vào trong hồ, nếu như thế, chỉ là sặc mấy ngụm nước, nhưng trong hồ có không ít đá nhọn, vài nơi lộ hẳn trên mặt hồ, lúc xây dựng chỉ để đẹp mắt, không nghĩ gì, hiện tại lại trở thành đá câu hồn đoạt mệnh!
Nhìn thấy vệt bóng người phấn đấu quên mình bay xuống, trong nháy mắt tim Sở Vân Hách ngừng đập, mắt huyền mở to kinh ngạc, mãi đến khi quần áo dính vào nước, chợt hồi thần lại, tránh được đá nhọn hiểm trở bên người, rơi vào trong hồ nước, sau đó lại cấp tốc nổi lên mặt nước, nhắm ngay hướng Đoàn Cẩm Sơ rơi xuống, hai tay vụt nhanh tới, đợi nàng rơi xuống thì ôm chặt lấy, hai người lăn đến giữa hai khe đá nhọn trong hồ!
Trong khoảnh khắc, bốn người kia cũng đã vọt xuống, thấy vậy mừng rỡ. Sau đó, hai người một tổ, nắm lấy bọn họ nhảy lên bay về phía bờ hồ. Sáu người vững vàng đáp xuống mặt đất!
"Tiểu Sơ Tử!"
Sau khi chân vừa chạm đất, Sở Vân Hách liền bổ nhào sang đỡ lấy Đoàn Cẩm Sơ từ tay Sở Vân Lan và Sở Vân Ly, thấy nàng nhắm chặt đôi mắt, sắc môi chuyển trắng, lập tức kinh hãi rống to lên: "Truyền thái y! Mau truyền thái y!"
"Người đâu! Mau truyền. . .!"
Sở Vân Ly vội gọi theo mới nửa câu đã thấy cổ họng Đoàn Cẩm Sơ bỗng động đậy, miệng há ra: "Ọc!" phun ra một ngụm nước lớn. Năm nam nhân lập tức mừng rỡ, Sở Vân Hách vội đổi thành ôm lấy bờ vai của nàng, đỡ nàng cúi người xuống, phun ra từng miếng từng miếng nước hồ uống vào trong phổi!
Mãi cho đến khi phun không ra mới thôi, Đoàn Cẩm Sơ chậm rãi mở mắt ra, nhưng vừa mở ra, ánh mắt liền vội vã tìm kiếm bóng người nàng quen thuộc nhất, "Vân Hách! Vân Hách đâu? Hắn sao rồi. . . . . ."
"Tiểu Sơ Tử! Ta ở đây!"
Sở Vân Hách nghiêng đầu đến, nhìn Đoàn Cẩm Sơ, khóe môi bay cao, lộ ra nụ cười thư thái: "Ta còn khỏe! Ngươi thì sao? Có thấy choáng váng đầu hay cảm giác buồn nôn không?"
"Ta. . . ta cũng rất tốt! Ngài không sao là tốt rồi!" Đoàn Cẩm Sơ cười nhẹ, chậm rãi ngồi thẳng lên, sau khi sống lại, nàng rất muốn nhào vào trong l*иg ngực của hắn, nhưng mà trước mặt còn bốn nam nhân vây quanh. . . . . .
"Tiểu Sơ Tử! Ngươi dám gọi thẳng tục danh Bát đệ?" Sở Vân Trạch kinh ngạc nhướng mày, nhìn bộ dáng hai người khẩn trương quan tâm lẫn nhau, đặc biệt là hành động như tuẫn tình vừa nãy của Đoàn Cẩm Sơ, tim không khỏi co thắt một trận. (tuẫn tình: tự sát vì tình)
Sở Vân Ly mím chặt môi, trên gương mặt tuấn tú kiên cường, lãnh ý thập phần (mười phần ý lạnh), nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt càng phát ra tia u ám sâu sắc, mười ngón tay chắp sau lưng đột nhiên siết chặt!
Sở Vân Tinh thấy bọn họ vô sự, liền ngước mắt nhìn về phía Trà Nhã đình. Nơi đó, có một người làm hắn lo lắng. . . . . . Tĩnh Vương phi, Sở Lạc Dĩnh và Từ Thiên Lệ tất cả đều có một nha hoàn nâng đỡ một bên, đã vội vàng từ trên thang lầu đi xuống!
Đoàn Cẩm Sơ không biết trả lời thế nào, nhất thời vẻ mặt có chút khó chịu, cúi đầu nhìn xiêm y ướt nhẹp của nàng và Sở Vân Hách, còn có hạt nước trong tóc nhỏ xuống, không khỏi cảm thấy trở nên chật vật, bực bội bật thốt lên: "Không có chuyện gì xây đình thành cao như vậy làm gì? Mưu tài sát hại tính mệnh à? Thiệt là!" (cướp của gϊếŧ người à?)
"Tiểu Sơ Tử! Không được vô lễ!" Sở Vân Hách vội quát bảo ngăn lại, cũng buông nàng ra, quay sang mọi người ôm quyền nói: "Đa tạ bốn vị hoàng huynh cứu giúp! Vân Hách vô cùng cảm kích!"
"Vừa nãy thực sự là hù chết chúng ta! Tiểu Sơ Tử! Ngươi còn oán giận gì? Nếu không phải ngươi mù mờ lùi lại, có thể sảy ra chuyện mạo hiểm như thế sao?" Sở Vân Trạch không nhịn được quở trách một phen, vừa trừng Đoàn Cẩm Sơ vài lần, vừa nhìn về phía Sở Vân Hách, chân mày chau thật sâu: "Bát đệ! Ta thấy ngươi có thể kịp thời trụ người xuống tại giữa không trung, tiếp được hai người bọn họ vứt lên, làm ta thật thán phục! Ngươi có tu vi võ công cao như thế, sao đột nhiên lại để ngã xuống hả? Khinh công lên không nổi sao?"
"Ha ha! Ngũ Ca cười chê rồi! Ta có võ công nào cao? Chẳng qua là dưới tình thế cấp bách, nghĩ thế nào cũng không thể để hai người bọn họ té xuống, cũng không biết sao cứ làm như vậy, thế mà ném bọn họ lên xong chính ta lại mất nội lực!" Sở Vân Hách cười khẽ, mặt khác lúng túng giải thích.
"Bát đệ! Tính mạng ngươi quý giá. . . . . .!" Sở Vân Trạch còn muốn nói thêm điều gì khai sáng đầu óc, lại ngừng lời, thở dài một tiếng chỉ nói: "Về sau cẩn thận chút! Nếu ngươi có chuyện bất trắc, phải làm sao đây!"
"Dạ! Vân Hách xin ghi nhớ!" Sở Vân Hách cười chân thành, nét lạnh trên mặt tiêu tán rất nhiều.
"Biểu đệ!"
"Bát ca!"
"Vân Hách ca ca!"
Giọng thảng thốt của ba nữ tử vang lên từ cửa thang, lập tức vội đến, Tĩnh Vương phi nâng hai tay Sở Vân Hách, mặt đầy lo lắng: "Biểu đệ! Vẫn nên truyền thái y xem một chút đi! Vạn nhất lại cảm lạnh rồi. . . . . .!"
Sở Vân Hách cười nhẹ: "Nhị tẩu! Ta không sao! Thật mà! Không cần truyền thái y đâu!"
"Vân Hách! Ngươi thật không sao chứ? Ta bị sợ phát khóc đây!" viền mắt Sở Lạc Dĩnh ửng hồng, dùng khăn lụa lau nhẹ đuôi mắt, lo lắng hỏi.