Giữa núi rừng thanh u tĩnh mịch, bỗng nhiên tiếng chim hoảng sợ chạy toán loạn về tứ phía, cây cỏ co rúm lại.
Trong đường rừng nho nhỏ, một thiếu niên mặc thanh sam cầm trong tay trường kiếm, trong không khí tùy ý mà phát tiết, chuyển động. Kiếm khí giống như nét mặt của hắn, xơ xác tiêu điều mà ngưng trọng.
Hắn uể oải, thất vọng và khó chịu, chỉ có thể mượn từ mũi kiếm phát tiết lộ ra.
Hắn không rõ, vì sao chính mình rõ ràng luôn nỗ lực như vậy, nhưng luôn luôn không được sư phụ coi trọng. Hắn vì Vân Chân Phái tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy, vì sao ngay cả ứng cử cho chức chưởng môn tiếp theo cũng không vào được? Mà các sư huynh sư đệ theo gót hắn cùng nhau nhập môn nhưng sớm đã được có mặt trong vị trí có mình trong đó.
Sư phụ, vì sao, con rõ ràng nỗ lực như thế, làm tất cả đều chỉ vì người, mà trong mắt của người con lại đến mức như không tồn tại?
Hắn không phải là thánh nhân, cũng không phải một lão nhân thất tuần khám phá hồng trần, thấu rõ cuộc đời chỉ là hư ảo, như vậy lòng dạ không đủ rộng để khả dĩ dễ dàng tha thứ bỏ qua tất cả. Hắn từ trước đến nay đều tâm tư nghiêm cẩn, mục tiêu rõ ràng, bản thân đã muốn gì đó, vô luận thế nào cũng nhất định sẽ nỗ lực cho tới khi nắm chắc trong tay.
Nhưng rất hiển nhiên, tài năng của hắn ngay cả sư phụ nhìn cũng cảm giác khó chịu.
Hay là hắn tuổi còn quá trẻ, chưa đủ thông minh, có một số việc nhìn cũng không đủ thông suốt. Nhưng làm một thiếu niên mười bảy tuổi, từ nhỏ không được trưởng bối dìu dắt giáo dục, hắn lớn như bây giờ tâm trí vẫn đúng là không đổi. Tuy rằng Vân Chân Phái hắn ở người mới bên trong võ công cũng không phải là tối cao, nhưng tổng hợp lại khả năng cũng là cực mạnh. Sư phụ cũng từng trong lúc vô ý nói qua, hắn can đảm cẩn trọng, chí hướng cao ngất, tương lai tất sẽ là người xuất sắc, tài năng. Đáng tiếc, điểm thiếu duy nhất chính là lòng dạ rộng rải.
” Sư phụ... Vô luận thế nào con cũng muốn chứng minh cho người xem, con mới là người mạnh nhất!” Quay lại trước mặt một gốc cổ thụ ngàn năm, hắn cao giọng gào thét rống lên, ngay cả lá cây cũng bị sóng âm chấn động mà rơi xuống!
“...Ha ha ha... Tiểu quỷ, người còn nhỏ, khẩu khí thật không nhỏ đâu!...”
Trong nơi rừng sâu trống trải vốn chỉ có một người là hắn, nhưng mà ngoài ra lại có thêm một âm thanh, không biết từ đâu mà đến nhưng xuyên qua gió nhẹ đưa vào trong tai hắn! Càng làm cho hắn vô cùng kinh ngạc chính là, nơi phát ra thanh âm kia rất có khả năng xa vài dậm, nhưng mà đối phương có thể mang cho hắn thanh âm không sai chút nào mà nghe thấy được!
“Kẻ nào?” Hắn quát lớn,” Giấu đầu rụt đuôi mà nghe trộm người khác xem là anh hùng cái gì?”
“Hi, ta không phải là anh hùng cái gì...Ta cũng không thích làm anh hùng!... Anh hùng đây, vốn chính là giống ngươi những tự cho mình là cao cường mà lại không ai bì nổi với tiểu quỷ sao?...”
Không biết vì sao, nghe khıêυ khí©h như vậy thanh sam thiếu niên trái lại không không cảm thấy tức giận. Trực giác cho hắn biết,
người lén lút nhìn trộm kia vô cùng có khả năng là một cao nhân, mặc kệ là võ công trong lòng nghĩ cũng không biết sẽ cao hơn hắn bao nhiêu phần. Vì vậy lúc này phiền muộn cùng lữa giận tất cả đều nén xuống, hắn đi dọc theo hướng thanh âm truyền đến, mong muốn có thể nhìn thấy người nọ.
“Ngươi là ai? Ở chỗ nào?” Hắn vận động nội lực, đem sóng âm truyền được truyền đi xa hơn.” Vì sao phải nghe trộm ta?”
“...Tiểu quỷ, đừng tự cho là đúng, thúc thúc cũng không nhàn rỗi đến mức có thể theo ngươi cả ngày nghe trộm... Ngươi đem đi yên bình trong rừng sâu khiến cho gà bay chó sủa, lại còn rống lớn tiếng được như vậy, mặc người khác đều đã chú ý tới!” Nghe thanh âm này dâng lên tuổi vẫn còn rất trẻ, nhưng tự xưng là thúc thúc, rõ ràng chiếm tiện nghi của người khác.”Có bản lĩnh chính mình thử tìm ta xem?”
Tiếng trêu chọc hài hước khiến cho thiếu niên trời sinh tính vốn là nghiêm cẩn nghe khó thịu, nghĩ thầm, ta lại muốn nhìn thấy ngươi một đường tới thần tiên kia, như thế thật xem thường người khác! Hắn đã tìm được phương hướng, thi triển khinh công hăng hái hướng nơi âm thanh phát ra điên cuồng lao đến.
Ra khỏi rừng cây, bình tĩnh quyết đoán như hồ nước trong như gương, thiếu niên tin chắc nơi
thanh âm phát ra ở gần đây. Nhưng mà, nhìn quanh bốn phía, nhưng ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy!
” Uy, ta biết ngươi ở chỗ này, đừng tưởng rằng giấu mình dưới đáy nước thì không tìm ngươi được. Ra mau!” Hắn nói.
Tuy nói như vậy, nhưng nếu như người nọ quyết định không ra, hắn cũng không còn kế hoạch nào khả thi. Bởi vì hắn hoàn toàn không xuẩn ngốc đến mức tìm một người xa lạ, bí quá hóa liều tự mình không hiểu rõ mà đi xuống nước.
Tiểu hài tử khả ái như thế,
trêu đùa hắn nữa không biết hắn có khóc hay không? Xấu xa mà nghĩ, người dưới nước phát sinh động tác. Y cũng không phải buồn chán đến như vậy, lấy trêu chọc tiểu hài tử làm vui. Trên thực tế y cũng muốn sớm nhìn thấy dáng dấp của tiểu quỷ kiêu ngạo đến tột cùng phát triển thành cái gì này một chút.
Tức khắc ngay giữa mặt hồ yên ả bắt đầu tạo nên rung động, bọt sóng dần dần dâng trào, âm thanh vỗ bên bờ. Bỗng nhiên, trong giữ hồ một cột bọt nước dâng trào dựng lên, dẫn đến bọt nước ùng ùng kéo đến, làm ướt một thân xiêm y của thiếu niên.
Trong lúc mặt hồ rốt cục đang dần khôi phục lại sự yên ả,từ thân ảnh toát ra giống như một yêu linh* trong nước, dần dần hiện ra trước mặt hồ như gương soi, cho đến khi cả người đều đứng ở trên mặt nước.
Thiếu niên ngây người nhìn!
Với khinh công của hắn, đứng trên mặt nước đúng là không thành vấn đề, nhưng lại tuyệt đối không đứng nhẹ nhàng được như người này, cứ như chỗ đó chính là mặt đất vậy, cứ như thân thể kia chỉ là một sợ lông tơ mềm mại...
Thế nhưng, cướp lấy ánh nhìn của hắn không chỉ là công lực của nam nhân, trái lại giống như may mắn gặp được thiên thần có vẻ ngoài mỹ lệ!
Thiếu niên cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy nam nhân nào tuấn mĩ như vậy!
Y một thân hắc sa xiêm y [y phục màu đen], theo cùng với xiêm y đồng màu là mái tóc đen nhánh, trơn bóng như nước dọc xuống thuận theo mà bao trùm thân thể. Bên dưới hắc sa, bày ra
một cơ thể cường tráng mà thon dài, vóc người cân xứng ưu mỹ. Toàn thân chỉ có khuôn mặt cùng một mảng lớn da thịt
trước ngực là không bị màu đen bao trùm, tự nhiên trở thành một mảnh màu tuyết trắng noãn, cùng y phục hình thành một sự đối lập mạnh mẽ. Y trời sinh no đủ, mặt mày dài nhỏ mà hơi chút nghiêng lên, lộ ra ba phần sát khí, bảy phần kiều mị. Mũi thẳng xinh đẹp diễm lệ, môi mỏng như hoa anh đào, mắt hơi nghiêng mà lộ ánh cười,tuyệt sắc quyến rũ toát ra khí chất dụ người khó có thể chống đối!
“Ngươi...Ngươi...” Thiếu niên ngơ ngác mà nhìn hắn, ngay cả nói cũng quên là nên nói như thế nào!
Im hơi lặng tiếng trong nháy mắt bay đến trước mặt thiếu niên, nam nhân tốt bụng mà cho hắn góc độ xem còn rõ ràng hơn, cười xấu xa tiến đến một bên tai hắn thổi khí, nói:” Xinh đẹp đến mức có thể làm cho ngươi trố mắt, phải không?”
Đột nhiên cảm giác bên tay đau xót, thiếu niên đỏ mặt đẩy y ra, cả giận nói:” Yêu nghiệt phương nào, dám cả gan không biết xấu hổ như thế!”
Nam nhân bị răn dạy, nghĩ chính mình có điểm ủy khuất, thương cảm xoa nhẹ mặt mình như vậy, nói rằng:” Rõ ràng là tiểu quỷ ngươi vô lễ mà nhìn chằm chằm vào người khác, giống như muốn đem toàn bộ người ta
nuốt vào trong bụng. Ta tốt bụng đi đến trước mặt ngươi cho ngươi nhìn rõ ràng như thế, ngược lại ta thành không biết xấu hổ sao?...”
Mày đen khẽ cau lại, mặt lộ vẻ bất mãng, đúng là tình cảnh phong tình vạn chủng không thể nói nên lời, nhưng mà lúc này thiếu niên lại không còn bị hắn mê hoặc nữa. Hắn nắm vạt áo nam nhân, đem y kéo đến trên tảng đá bên bờ, đè lên mà tra hỏi:”Ngươi vừa...coi thường người khác chứ gì?”
Nam nhân này vô luận bị một nam hài vai vế công lực so với chính mình cũng không biết nhỏ hơn bao nhiêu lần áp chế, lại tuyệt nhiên không tức giận. Y vừa ngẩng đầu nhìn, thiếu niên mày kiếm nhẹ nhàng bó lại, hai mắt nén sầu, trong lòng y chẳng vì sao lại nảy sinh một trận yêu thương..
“Tiểu ngu ngốc, luôn cho rằng người khác coi thường ngươi, trên thực tế chuyện này chỉ là bản thân ngươi không có đủ lòng tin. Bên ngoài ngạo mạn với tự phụ cũng không có nghĩa là kiên cường, có khả năng đôi khi chỉ là ngụy trang cho sự nhu nhược mà thôi.” Y nhẹ nhàng an ủi thiếu niên khẽ khóa mày một lát, nói.
Thiếu niên nghe xong, đột nhiên cảm giác yết hầu nhất thời nghẹn lại, tư vị chính là nói không nên lời. Sự khó chịu bị nhìn thấu từ sâu trong nội tâm khiến cho hắn táo bạo không thể hiểu được, bỗng nhiên càng hung hãn nắm lấy y phục của nam nhân, khinh bạc đem hắc sa của y xé vỡ, lộ ra lòng ngực tuyết trắng.”Ngươi thì biết cái gì? Ngươi cái gì cũng không biết cả, ở chỗ này ít làm bộ làm tịch đi...”
Lời tức giận mới nói được có phân nửa, thiếu niên đã bị hình hoa văn kỳ lân trên ngực trái của
nam nhân làm cho ngạc nhiên dừng lại!
Tuy rằng còn trẻ, nhưng hắn gặp qua nên rất quen mặt, nhất là hoa văn kỳ lân này, ấn tượng của hắn càng khắc sâu! Bởi vì… đây chính là đối thủ một mất một còn của Vân Chân Phái — ” Hàn Lân Giáo”!
Nam nhân yêu mị có vẻ mặt cười xấu xa chính là người của Hàn Lân Giáo?
Nghĩ tới đây, chẳng hiểu vì sao tâm tình thiếu niên bỗng nhiên luống cuống đứng lên!
Không phải vì họ tương kiến kẻ thù, mà chính là nói khả năng đánh lại sẽ bị thua; cũng không phải bởi vì phạm vi hoạt động của Hàn Lân Giáo đã lan rộng đến chân núi Vân Chân của họ, mà là bởi vì... Nam nhân này đích thị là giáo chúng của Hàn Lân Giáo, lập trường của hai người họ chính là đối địch!
Không hiểu sao điều này lại khiến hắn đau lòng! Đau đến không biết nguyên do...
Nam nhân tự nhiên đoán được hắn là đệ tử của Vân Chân Phái, cũng mơ hồ đoán được vì sao hắn khổ sở. Y nhẹ nhàng cười, bỗng nhiên kéo đầu thiếu niên xuống, trong nháy mắt đến gần liền hôn hắn!
“Ngô!...Ngươi...Ngươi làm cái gì!?” Bỗng nhiên bị tập kích khiến cho thiếu niên sợ ngây người, hắn đột ngột đẩy nam nhân ra, vội vàng lau chùi miệng mình, giận dữ hét,”Ngươi!... Yêu nhân! Quả thực không biết xấu hổ!”
Hắn trợn mắt nhìn, thần sắc mạnh mẽ rất đáng sợ, so với dáng dấp xinh đẹp uể oải lúc nãy khác xa. Nam nhân không có chút hổ thẹn mà nói,” Ta cũng vì không đành lòng nhìn ngươi khổ sở, muốn chọc cho ngươi vui vẻ mà thôi.” Ngươi phải cảm tạ ta mới đúng!
“Ai khổ sở? Cho dù bây giờ ta thực sự khổ sở cũng không cần dùng đến thứ tà ma ngoại đạo như ngươi an ủi!” Huống chi là...hạ lưu an ủi như thế... Nghĩ thế, vẻ mặt thiếu niên lại không đè nén mà lộ ra phiến hồng.
Thú vị, thực sự rất thú vị! Nam hài khả ái như thế, không đùa giỡn hắn thì thực sự rất có lỗi với bản thân nga! Nam nhân ngày càng táo tợn mà tới gần thiếu niên, đem toàn bộ hắn kéo vào trong lòng, không đếm xỉa hắn giãy giụa mà ngay trên mặt hắn liên tiếp hôn vài cái, cũng ngay trên đó thổi khí như hoa lan** nói:” Đúng, ta chính là tà ma ngoại đạo, còn ngươi là một đại anh hùng cương trực, công chính. Thế nào, để giữ gìn võ lâm quang minh chính đại có muốn đem ta cho vào*** hay không?”
Y như trêu đùa nói cho thiếu niên nghe đến rõ ràng đây chính là khıêυ khí©h! Hắn bị giam cầm ở giữa hai cánh tay nam nhấn, muốn động lại không động đậy gì được, tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên.” Ngươi nghĩ rằng ta làm không được phải không? Được, coi nhưng ta là loại yếu ớt, tạm thời không phải đối thủ của ngươi! Có gan thì bây giờ gϊếŧ chết ta, bằng không đợi một thời gian, đợi ta tu thành chính quả, chắc chắn người đầu tiên ta trừng trị sẽ là ngươi!”
Đối với tình trạng hiện tại, thiếu niên bất đắc dĩ cũng vừa cam chịu. Hắn không đáng làm đối thủ của nam nhân. Từ trong lòng ngực thuần phác của mình, hắn hầu như có thể cảm giác được nội lực thâm sâu đến không thấy đáy xuyên thấu *** vi rồi thẩm thấu vào da.
Công lực của nam nhân này, ngay cả sư phụ nhất định cũng không có khả năng bằng được!
Nam nhân nhìn hắn căm thù hiển nhiên có điểm dở khóc dở cười. Rõ ràng đánh không lại người ta, dáng dấp với khuôn mặt vẫn hiên ngang lẫm liệt liều chết chống lại, hắn khả ái như vậy làm cho người ta gần như không khống chế được! Cái tên thú vị thế, y ngay cả chơi đùa hắn còn không đủ, thế nào lại cam lòng gϊếŧ hắn chứ?
“Ngươi rất muốn chừng trị ta?” Y nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa lưng thiếu niên, khıêυ khí©h thần kinh mãn cảm của hắn, vẻ mặt mị hoặc mà nói rằng.
Do phía sau truyền đến kí©h thí©ɧ khiến thiếu niên một người phát run. Hắn giãy giụa như sắp chết, tức giận mắng:” Không phải ngươi nói ư?”
“Nhưng mà, lúc vừa nhìn thấy ta vẻ mặt ngươi rõ ràng chính là mê luyến mà... Ngươi thích ta như vậy, thế nào cam lòng gϊếŧ ta được...” Nam nhân cắn môi dưới, biểu tình muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội.
Thiếu niên buồn bực, ngay cả nói cũng không muốn nói với y.
Trên đời quả nhiên yêu ma quỷ quái cái gì cũng có, chỉ trách hắn công phu chưa đủ, liền dễ dàng quỵ ngã dưới chân y. Nghĩ tới đây,
thiếu niên ngược lại chẳng những không tức giận, mà còn thả lỏng tùy ý tay nam nhân thủ trên người hắn sờ loạn.
Hừ, bây giờ trước tiên cho ngươi làm càng một chút, xem ngươi làm càng được bao lâu!
Thấy hắn không giãy dụa, nam nhân sờ mò càng thêm vui vẻ,” Tiểu quỷ, nhìn không ra vóc người ngươi hãy còn vô cùng tốt nha!” Y vừa mò mẫm vừa nhận xét,” Tuy rằng bây giờ còn chút gầy yếu đơn bạc, nhưng cốt cách cường kiện, cơ thể rắn chắc, sau khi lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong****!”
Không cần ngươi nói! Thiếu niên bực bội nóng lên mà nghĩ.
Có điều, suy nghĩ bên ngoài chính là rất chán ghét, nhưng bị y vuốt ve như vậy, trên thân thể lại không cảm thấy khiến người ta quá đáng ghét bỏ, thậm chí còn có chút bằng lòng... Thoải mái quá! Hắn tìm cách phỉ nhổ bản thân thập phần vô sỉ, thậm chí còn cảm thấy vấn vương mê đắm. Nam nhân vọt một tay đến trên người hắn niết mò loạn cả lên. Đương nhiên lực trói buộc hắn sẽ không lớn như lúc nãy, hắn đột ngột phát ra lực, vùng lên ra khỏi vòng cưỡng bức của y,
cũng tặng thêm cho y một cước!
“Đi tìm chết! Yêu quái!”
Nhìn toàn thân hắn giống như bị con rận bò lên không được tự nhiên, khuôn mặt cũng đỏ lên thành một tảng lớn. Tát vào mồm cũng không tha người khác mắng chửi, tuy rằng y ăn một cước té trên mặt đất, nhưng lại cười đến cả khuôn mắt đều phiếm đỏ!
Thiếu ăn đòn, nhưng hết lần này tới lần khác lại sung sướиɠ thu hút được người khác!
Cứ như vậy bị y chiếm tiện nghi nhiều như thế này, bất quá thiếu niên thế nào cũng nổi cáu, không tìm cách đem hắn hù dọa một hồi không được! Thừa dịp nam nhân còn đang cười khí thế đến khàn cả giọng,
hắn xé vạt áo mang y kéo lại, đúng lúc vừa đến hung hăng hôn y.
Mặt khác thông minh khiến cho hắn vừa trải qua trong lúc bị hôn đã học trộm tài năng làm thế nào để khiến người khác có cảm giác. Nam nhân đang bị hắn lớn mật hù giỡn hoàn toàn chưa kịp phản ứng, hắn nhân cơ hội vói đầu lưỡi vào trong miệng y quấy nhiễu. Chiếc lưỡi vươn thẳng, cưỡng đoạt y khiến nước bọt đều chảy ra.
“Ngô!...”
Tuy rằng biểu hiện nhiệt tình như thế của thiếu niên thật cao hứng, nhưng kỹ xảo mới lạ làm cho y có một chút khó chịu. Y vùng khỏi hai tay bị thiếu niên đè lại, nâng mặt hắn lên, dạy dỗ hắn, đáp lại hắn...
“Ân...Ân...”
Tính chất vốn là hành vi trả thù, bây giờ lại có vẻ dây dưa kiều diễm như vậy...
Hiểu rõ hô hấp đối phương nồng đặc, hai người điều có điểm say mê...
Khác xa với nam nhân tận tình hưởng thụ, bản thân hành động không biết hổ thẹn làm thiếu niên cảm thấy bi ai vô cùng. Hắn ra sức đẩy nam nhân ra, ngồi sang một bên không ngừng lau chùi miệng mình, tự phát sinh hờn dỗi.
Nam tới nhân đến bên cạnh hắn, nâng mặt hắn lên, hỏi:”Tên ngươi là gì?”
Thiếu niên tức giận, xoay đầu sang một bên không phản ứng với y.
“Nếu ngươi không nói có thể ta lại muốn hôn ó!” Vẻ mặt nam nhân cười xấu xa mà uy hϊếp nói.
“Ngươi...” Thiếu niên nghe vậy vội vã nhảy lên cách xa y đến hơn mấy trượng!
Mặt trời lặn ở núi phía Tây, gió thổi dần dần có phần lạnh. Y phục của nam nhân dù sao cũng ẩm ướt, bị y ôm qua, thiếu niên cũng bị ướt một tảng lớn. Sau khi tách ra, càng cảm thấy gió nhẹ dần thấm lạnh.
Bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng không phải là người đi trên cùng một con đường, nhưng hai người lại cảm thấy đặc biệt lưu luyến!
Nhưng mà, dù sao vẫn còn phải chia tay.
“...Ta... Ta phải đi, ngươi cũng đi nhanh đi. Đừng để cho sư phụ hoặc sư huynh sư đệ của ta thấy...”
Trong mắt hắn thu lại tàn bạo, lơ đẵng bắt đầu sinh ra mấy phần dao động mềm mại. Thiếu niên nói xong, lập tức nhảy vào trong rừng cây đi mất.
Còn lại nam nhân ở trong gió đêm, nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên cảm thấy hai tay là khoảng không vắng vẻ.
Đáng tiếc thật, đến tên mình cũng chưa từng hỏi đến... Nhưng mà, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại thôi, ta tin vậy!
Làm cho cả võ lâm đều bị chấn động chính là “Tà ma ngoại đạo” Hàn Lân Giáo, ẩn dấu ở khe rãnh trong rừng sâu, bốn phía vây quanh là núi, mây mù lượn lờ. Chung quanh thân núi với Hàn Lân Cung nối liền cùng một chỗ, tổng thể giống như là tự mình sinh tồn, cơ quan mê trận trùng trùng điệp điệp
làm cho người muốn đến đó chùn bước. Trong vòng phạm vi mấy trăm dậm của Hàn Lân Giáo, đến dã thú cũng không dám tới gần.
Trong cung, một thân người thon dài quanh quẩn tại rừng cổ thụ mọc san sát hành lang. Trường bào màu đen lửng lơ bay căn bản chính là âm khí bức người của Hàn Lân Cung, phảng phất u linh cùng thần bí mà lại nguy hiểm, khiến cho không ai dám tiếp cận.
Người này chính là Hàn Lân Giáo Chủ, cũng là người cùng ngày ở trong rừng sâu cùng thiếu niên thanh sam chạm mặt.
Bên ngoài nhìn qua giống như người mới hơn hai mươi, nhưng thực tế đã tiếp nhận vị trí giáo chủ hơn mười năm. Trong võ lâm từng dấy lên *** phong huyết vũ về y không nhiều, đã là ba mươi người có hơn. Hàn Lân Giáo võ công âm hàn, người tu luyện đắc đạo, ngoài nội khí trong kinh mạch tụ lại nảy sinh một vài biến hóa, thân thể và bề ngoài cùng tuổi tác thay đổi so với người bình thường gặp qua chậm lại không ít. Nếu như không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, y sẽ sống lâu hơn so với những người khác. Nhưng mà bất cứ việc gì cũng có được mất, người luyện bí công này cực kì dễ tẩu hỏa nhập ma, một khi lỡ tay tất sẽ mất mạng!
Gần mấy năm qua, người ngoại giáo tận mắt gặp qua chủ nhân Hàn Lân Giáo là ít của số ít. Phàm là nhìn thấy y, nhất định sẽ kinh sợ yêu nhân này. Bởi vì y không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp kinh thế phảng phất giống như người trời, hơn thế nữa y cùng thế hệ với những người đứng đầu trong võ lâm đa phần không còn trẻ nữa, nhưng y vẫn giống như vài chục năm trước không hề thay đổi. Hàn Lân Giáo sở dĩ bị người ta kiêng kỵ, giáo chủ quỷ dị này cũng là một trong số những nguyên nhân đó.
Một nữ tử quần áo hắc sắc như vậy theo gót chân đi tới, đến cạnh y cung kính mà thăm viếng:” Giáo chủ, người tìm Hàn Anh có việc gì cần làm?” Đó là tổng quản của Hàn Lân Giáo, cũng là một trong một số ít thân tính của y.
“Hàn Anh, một tháng trước ngươi đều ở dưới chân núi kia giúp điều tra đối phó đám ô hợp mưu đồ gây rối, có thành quả gì chưa?” Giáo chủ bẻ gãy gốc một cành cây nhỏ cầm trong tay thưởng thức, hỏi.
“Bẩm giáo chủ, Côn Lôn, Hoa Sơn đã đợi kết minh. Lúc này đang dự định du thuyết(1) thêm vào Vân Chân Phái gần bên cạnh bản giáo. Thoạt nhìn rất có khả năng mở rộng thế lực,tình thế một lần hành động tiêu diệt kẻ đối nghịch.”
Giáo chủ cười nhạt:” Như vậy, đúng là làm cho người ta sợ hãi a.” Tuy lời nói như vậy, nhưng trên vẻ mặt y không phát hiện được chút dấu vết bất an nào.
“Ý giáo chủ thế nào, có muốn thuộc hạ vào đó quấy rối một chút, cản trở bước đi của bọn họ, để cho họ phải liên minh không?” Hàn Anh hỏi.
“Không cần.” Giáo chủ gạt bỏ cách nàng vừa nghĩ, tiếp tục bắt tay vào thưởng thức bên trong cành cây, cười nói,:” Bọn chúng thích kết bè phái, thì cứ để cho bọn chúng kết. Tuy như vậy gần nhất thế lực của chúng có thể lớn mạnh hơn một chút, đối phó với giáo ta cũng sẽ có khả năng thuận lợi một ít, nhưng trái lại đối với giáo ta mà nói cũng như nhau cả...”
Y cầm cành cây phiến là rậm rạp quay về ánh sáng mặt trời, che lấp ánh sáng chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của y, âm nhu mà sát khí dần dần lộ rõ.” Lúc bọn chúng liên hợp thành một thể, tiêu diệt tất cả bọn chúng luôn cũng thuận lợi thích hợp
lắm!” Vừa nói, y vừa ném cành vào cây, cành cắm thật sâu vào bên trong thân cây, nhưng một chút cũng không bị thương đến
thân. Tựa như vốn đã mọc ra ở nơi đó bình thường, ngay cả một phiến lá cũng không rơi xuống.
_______________
Bên trong núi Vân Chân, thanh sam thiếu niên nọ đang trong thời kì khổ luyện kiếm pháp. Kiếm thuật của hắn, mạnh mẽ mà mềm mại, không một tiếng động xuyên kiếm tiến vào bên trong làm tất cả lá đều rơi xuống.
“Hưu” Một tiếng, nội lực rung lên, thân kiếm trên phiến lá hăng hái vẩy ra, cắt rơi xuống mặt đất
tung lên từng đợt bụi. Trên mặt đất giống như rơi vào một đòn tấn công nặng nề lưu lại một đám lòi lõm.
Điều này đủ chứng minh nội lực với kiếm thuật của thiếu niên đã được tới cảnh giới siêu việt trong độ tuổi của hắn. Nhưng mà, thiếu, vẫn còn thiếu xa! Hắn còn muốn phải trở nên mạnh hơn nữa!
Nhất là giờ phút này, hắn so với bất luận cái gì thì cũng đều khao khát đạt được sức mạnh càng mạnh mẽ, to lớn. Từ sau lúc đó khi trở về từ ven hồ, ý niệm trong đầu này gần như bóng đè quấn lấy hắn. Tuy nói chỉ là nói mơ,
nhưng rồi không hiểu vì sao lại mơ hồ có cả nhớ đến...
Hạ kiếm xuống, tựa vào thân cây, hắn lại nhớ đến ngày đó ở ven hồ gặp mặt nam nhân.
Tuy biết rõ khả năng của mình ngay cả một ngón tay của y cũng có thể bẻ gãy, nhưng lúc này hắn thập phần khát vọng cùng y tái kiến gặp lại một lần, quyết đấu với y một hồi, cho dù đã đinh trước
thất bại rất khó coi...
Đôi mắt dài nhỏ, mị hoặc chung quy mang theo ý cười khác biệt. Hình như lúc nào cũng đều liếc mắt hướng về hắn, rung động để hắn đè lên hai lần, rồi lại có cảm giác sâu sắc chờ mong…
Y đến tột cùng là ai?
Lúc này, thiếu niên cảm giác trước nay chưa từng để ý. Hắn để ý nam nhân kia, muốn được gặp y, muốn biết y là ai. Hơn nữa ngoại trừ muốn cùng y gần gũi bên ngoài một phen, dường như hắn còn có lý do khác muốn gặp y... Nhưng mà tra hỏi căn kẽ bản thân là lí do gì thì, ngay cả hắn cũng không trả lời hơn được.
“Thu Thủy sư huynh, huynh còn đang luyện công à? Phải xuất phát rồi, huynh còn không mau đi chuẩn bị đi?” Xa xa đi về phía hắn, là sự đệ của hắn. Tuy rằng hắn đối nhân xữ thế lạnh lùng, đối xử với mọi người đều không quá thân thiết, nhưng vì tài hoa xuất chúng vả lại rất quyết đoán, nên mọi người đều sẵn lòng gần gũi với hắn.
Thuy Thủy nhìn sư đệ, hỏi:”Xuất phát? Đi đâu?”
“Huynh không biết sao?” Sư đệ kinh ngạc nói,” Sư phụ có lệnh, một tháng kế tiếp cũng không
xuống núi, cho nên bây giờ phải xuống dưới săn thú, tích góp thức ăn. Mấy ngày nay chúng ta phụ trách săn bắn.”
“Nga~” Hắn lên tiếng, buồn bực. Vì hắn cứ ngẩn ngơ tu luyện ở chỗ này, tin này thực sự không kịp lúc nghe được, nhưng nếu sau khi biết, phải thu kiếm lập tức cùng các sư đệ xuất phát.
Đến rừng làm nơi săn bắn rồi, Thu Thủy không khỏi ngây ngẩn cả người.
Rừng cây này, cùng với hồ nước gần đó, chính là nơi hắn gặp được nam nhân kia.
Chẳng vì sao, không nhìn thấy người, chỉ thấy mỗi nơi này, trống ngực hắn đã nhanh chóng nổi lên... Rõ ràng từ lâu đã là nơi không người, nhưng hình như hắn lại có thể cảm nhận được mùi của nam nhân.
“Thu Thủy, huynh còn đang nhìn gì thế?” Kéo tay hắn, sư đệ nhắc nhở,” Đi thôi!”
“Nga...” Hắn chỉ ngơ ngẩn mà đáp lại một tiếng, đã bị lôi đi, nhưng đầu vẫn không ngừng quay lại nhìn, dường như phảng phất còn đang chờ mong người đó đột nhiên xuất hiện ở nơi đây.
Bỗng nhiên, giữa rừng cây xuất hiện một trận động tĩnh, hóa ra là trước đó một nhóm huynh đệ bám sát con mồi đuổi đến bên trong một phạm vi, bọn họ vội vã đuổi theo để hỗ trợ.
“Thu Thủy sư đệ, thân thủ đệ tương đối nhanh nhẹn, đến lỗ hổng kia chặn đường chúng nó đi!”
“Được!”
Một nhóm thiếu niên thân thủ siêu phàm như nhau rải rác đối phó với dã thú đơn độc, thắng bại từ lâu đã định trước. Sau khi bắt được một đám nai hoang, bọn họ còn muốn tăng thêm chiến quả(2), nhưng Thu Thủy đã không còn ham chiến nữa. Trong đầu hắn không xóa được bóng hình của người kia, mà hiện tại đang ở nơi bọn họ đã từng ở chung, nên lại càng như vậy.
Vì vậy, nói với tiểu sự đệ bên cạnh một câu, hắn liền tự ý hướng bên hồ đi đến.
Nhìn chằm chằm vào mặt hồ yên bình trong như gương, hắn nhìn bóng ngược của chính mình. thật muốn hỏi một câu là mình có phải là điên rồi hay không!
“Thật ngốc!”
Vỗ mặt nước một cái, bọt nước bắn lên tung tóe làm cho bóng ngược trong nước vỡ ra.
Rõ ràng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước(3), rõ ràng là y với mình không quá liên quan, thậm chí còn là người đối địch, vậy mà mình lại giống như một kẻ ngu ngốc cả ngày quanh quẩn nghĩ về y.
“...Ai ngốc?”
Âm thanh biểu lộ hài hước từ phía sau truyền vào tai, Thu Thủy hoảng hốt, lập tức quay đầu lại nhìn, thân ảnh lúc nào cũng lơ lững trước mặt ngay lập tức đập vào trong mắt hắn.
Là y!
Nhìn thiếu niên ngốc nhìn thẳng vào mình, nam nhân ý cười dịu dàng, đến gần hắn, một tay kéo vào trong lòng mình.
Ngửi được mùi hương mình ngày đêm mong nhớ này, thiếu niên căn bản quên cả giãy dụa, cũng không nhớ tất cả sự tình chung quanh. Mà hắn lại bất tri bất giác, đưa hai tay vòng quanh dừng lại ở thắt lưng của nam nhân,
làm khoảng cách giữa hai người kéo lại càng sít chặt.
Không hiểu vì sao, hắn nhớ y! Gặp được y, nhất định so với chuyện gì cũng đều khiến hắn kích động.
Tham lam mà ngửi cho được một trận mùi vị của nam nhân, Thu Thủy mới nhẹ nhàng đẩy y ra,” Ngươi... Vì sao lại đến?” Lẽ nào thời gian bản thân nghĩ đến y, y hoàn toàn biết?
“Bởi vì... Nơi này có người yên mến sâu sắc đang chờ ta đến.” Nam nhân nheo nheo hai mắt vốn mị hoặc, mỉm cười lại càng lộ ra thêm mị hoặc, thật đắc ý nói.
Mặt Thu Thủy đỏ lên, muốn phản bác y, nhưng không tìm được ngôn từ thích hợp.
Vừa giương mắt nhìn, còn hơn hôm đó tay áo khoác hờ đi từ trong nước ra, hôm nay y vẫn như trước cả người vận trường bào hắc sắc, nhưng hiển nhiên so với ngày hôm đó có lẽ trang trọng hơn nhiều. Trên giữa đỉnh đầu lưu lại tóc theo gió tung bay, mang theo quần áo mềm mại bềnh bồng, khiến nam nhân thoạt nhìn phảng phất giống như tiên nhân còn lưu lại trần thế mà đứng vậy.
Y quan tâm, nhẹ nhàng dùng tay xoa khuôn mặt của thiếu niên một cái, nói:” Thu Thủy, rất thích hợp với tên của ngươi.”
Thu Thủy kinh ngạc há to miệng, vừa định hỏi y làm sao lại biết. Trong rừng cây ồn ào các sư huynh đệ lớn tiếng gọi tên của hắn như vậy mà có thể đoán được, nam nhân này sao lại nghe được chắc chắn có được nhĩ lực sắc bén,”... Thói quen thật tầm thường, ngươi thích nghe trộm người khác nói chuyện như vậy sao?” Thu Thủy phỉ nhổ nói, nhưng trong mắt rõ ràng nhu tình nhiều hơn là bất mãn.
Kéo hắn vào trong lòng một lần nữa, nam nhân không có vẻ xấu hổ dễ chịu nói:” Ta chỉ thích nghe trộm chuyện về người ta thích thôi, để dò xem tiếng lòng của người ta thích thế nào.”
Vừa định mắng y, nhưng nghe được chính xác ý tứ trong lời nói của y, Thu Thủy ngây ngẩn cả người. Hắn nâng mắt lên nhìn nam nhân, ngập ngừng vâng dạ, thì thào hỏi:”...Ngươi...Ngươi nói là...”
Lời y nói, ý là thích mình sao?
Vừa nghĩ đến đây, tâm tư của Thu Thủy lại không kiềm chế được mà kinh hoàng không thôi. Máu toàn thân bắt đầu bốc lên, bị đáp áp này làm cho kích động!
Nam nhân như cũ không nói gì cả mà chỉ cười, cúi đầu tới gần thiếu niên, thình lình hôn hắn, thay thế cho câu trả lời.
“Ngô...”
Ngạc nhiên so với lúc trước khi bị hôn, lúc này Thu Thủy chỉ cảm thấy kích động, đầu lưỡi ngọt ngào đảo lộn kích động! Hắn ôm trụ lưng áo cường *** tráng của nam nhân, nhiệt tình mà hôn trả y.
Ngôn từ bị mắc lại, nước bọt hòa vào nhau... Thu Thủy cho đến bây giờ cũng chưa từng trải qua cảm giác này, loại chất nhầy ngọt lịm làm mặt đỏ tim đập này cảm thấy vô cùng thân mật, cho dù đã từng được sư phụ tán thưởng thì cũng chưa từng như thế!
Nụ hôn vừa kết thúc, thân thể vẫn lưu luyến mà kề sát cùng một chỗ.
Kéo tay hắn lôi đi, nam nhân bắt đầu hướng về nước mà cất bước.
Dưới chân có chút ẩm ướt, Thu Thủy luống cuống, hỏi:” Làm gì vậy?”
Nam nhân không trả lời, chỉ là cho hắn một nụ cười, tiếp tục kéo hắn hướng ra giữa hồ mà đi.
Tuy rằng bị lôi đi làm loại việc không thể tưởng tượng nổi này, nhưng không hiểu vì sao Thu Thủy cứ tin tưởng, là nam nhân này sẽ không làm tổn thương hắn. Khi nước trong hồ đã tràn quá cổ, hắn nhịn không được hỏi:” Có thể nói cho ta biết ở đây để làm gì không?”
“Thế này còn không biết sao?” Nam nhân cười nói,” Là tắm đó, ngốc à!” Vừa nói xong thì bắt đầu cởi búi tóc từ đỉnh đầu thiếu niên xuống, y tùy ý thả một đầu tóc đen của hắn ra, lấy tay múc nước rưới vào vào đó, rửa sạch.
Cảm giác được một đôi bàn tay to mềm nhẹ mà xoa bóp từ da truyền vào ót, trong lòng Thu Thủy càng nóng nên...Hắn lớn như vậy, vẫn chưa từng được người nào giúp hắn gội đầu! Cho đến giờ chưa từng hưởng thụ qua ôn nhu khiến hai mắt hắn có điểm nóng lên. Phát nước lên, hắn cũng cởi tóc nam nhân ra, cảm thụ được nó trơn bóng lạnh lẽo, cầm lấy nó trước thở một hơi thật sâu rồi ngửi mùi thơm ngát, vì nó cũng đã ướt nước.
Hoàng hôn trong ngày sắp đến gần, hồ nước dần có điểm lạnh, nhưng thân thể hai người dán với nhau cùng một chỗ lại ấm áp không gì sánh được. Cứ như vậy gần kề y, lắng nghe tiếng tim đập của y, Thu Thủy cảm thấy trước kia chưa từng vui mừng như vậy.
Nhưng mà, tiếng kêu của sư huynh đệ từ xa lại
lại quấy nhiễu thần kinh an nhàn của hắn. Lúc này hắn mới đến ở đây ngoại trừ bọn họ, còn có những người khác nữa! Hơn người bên cạnh hắn không phải là người bình thường. Nếu như bị các sư huynh đệ phát hiện ra hắn, tình hình sẽ ra sao đây?
Biết hắn lo lắng, nam nhân kéo hắn hướng bờ bên kia bơi đi.
Bị nước ngăn cách một lúc, hẳn là các sư huynh đệ sẽ không đi đến nơi bờ bên kia. Nhưng mà tâm tình vui mừng đã không còn hiện diện nữa, Thu Thủy bắt đầu nghi ngờ.
Nam nhân bên cạnh mình này, không nên là ái nhân của hắn a! Không chỉ bởi vì y là một nam nhân, mà bởi vì y đến từ trên giang hồ được người người kính nhi viễn chi(4), là “Tà giáo”!
Tuy rằng sư phụ là người làm việc phi thường kín đáo, nhưng hắn đã nhận ra, bọn họ cùng với Hoa Sơn, Thiếu Lâm đang đợi để bí mật kết minh, mục đính chính là muốn tập hợp lực lượng tiêu diệt tà giáo!
Hắn với nam nhân này, đã định trước có một ngày tất sử dụng bạo lực với nhau! Bọn họ không nên ở cùng một chỗ!
Thấy thần sắc hắn ngưng trọng, nam nhân biết hắn nghĩ đến việc gì, liền nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng hôn xoa mặt mày của hắn, vừa trêu ghẹo vừa cười nói,” Tuổi còn nhỏ mà học mặt mày ủ ê rồi, rất dễ diến thành ông cụ non a!”
Thu Thủy nghe xong, miễn cưỡng cười, hỏi,” Ngươi biết ta là ai không?”
Nam nhân xoa cằm, dường như có chút suy nghĩ nói,” Thu Thủy nha, một tiểu đồ đệ khả ái của núi Vân Chân, một đứa trẻ rất yêu ta!”
Người này mở miệng nói ra những loại như vậy tuyệt đối lại không thẹn thùng sao? Mặt Thu Thủy đỏ thành một mảnh, nghiêng đầu suy nghĩ nhìn y, nói:” Trông ngươi rất đẹp...Ngươi biết ta, nhưng chuyện của ngươi ta lại hoàn toàn không biết nhỉ!”
Nam nhân nhéo mặt hắn một chút, nói:” Nói ngươi ngốc còn không chịu nhận đi, ta không phải là ái nhân của ngươi sao?”
“Ai...Ai hỏi ngươi cái này?” Nghe chính miệng y thừa nhận thích mình, lúc này Thu Thủy mừng rỡ đúng là khó có thể hình dung! Nhưng hắn lại mạnh miệng nói,”Ta hỏi chính là tên của ngươi!”
Nam nhân lại cười không nói, kéo tay hắn xoa lòng ngực lõα ɭồ của mình,
vuốt ve chạm vào hoa văn kỳ lân rất khác biệt,” Ngọc Lân, đó là tên của ta.”
Ngọc Lân, hình như từng nghe qua ở nơi nào đó, nhưng nhất thời nhớ không nổi.
Nhưng không sao cả, hắn đã biết tên của y, kể cả tình cảm của y với hắn...
Tuy biết rõ nói cùng y một chỗ sẽ có vô số tai họa ngầm, nhưng lại không có cách nào chống cự được tất cả nhu tình mật ý của y! Hắn thích y, cho dù đây mới là lần thứ hai gặp mặt, nhưng đối với tình cảm của hắn đã không còn chỗ nào che giấu nữa, cũng không có cách nào phủ nhận, chỉ có thể tiếp nhận...
Xa xa tiếng các huynh đệ vẫn thỉnh thoảng vẫn như cái xiên truyền vào tai, giống như nhắc nhở tình cảnh lúc này của hắn. Thu Thủy không nói, dúi đầu vào trước khoảng ngực rộng của nam nhân, hắn ngọt ngào thuần khiết hiểu rõ nhân cơ hội thuận theo đem sầu lo cùng bất an tạm thời quên đi...
Chú thích:
(1)du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình. Trong trường hợp này là ban phái này với ban phái khác:>
(2)Kết quả chiến đấu.
(3)Hình ảnh mờ ảo, không có thật.
(4)kính trọng nhưng không gần gũi.