“Đi thực chiến?”
“Đúng vậy, lần này chúng ta sẽ đi vào Vô Hạn Sâm Lâm.
Vô Hạn Sâm Lâm - rừng rậm lớn nhất đại lục trải rộng cả bốn nước. Gọi là Vô Hạn, bởi chưa ai biết giới hạn của nó cả, nhiều tin đồn rằng khu rừng còn thoát khỏi ranh giới đại lục Thiên Quang.
“Không được đi quá sâu vì sâu bên trong rừng có rất nhiều linh thú quái dị, thậm chí là thần thú. Ma thú mới là tin đồn nhưng cũng không phải không có khả năng.”
Dạ Kình căn dặn.
“Vì sao?”
“Ma thú đại diện cho sự xuất hiện của ma tộc.”
Đại lục này có Thiên Giới, đơn nhiên cũng có Ma Giới.
Hơn vạn năm trước đại chiến thần ma nổ ra, các giới khác đều chịu ảnh hưởng nặng nề, thậm chí là nhân gian còn suýt bị diệt vong.
Nhưng may mắn biết bao khi năm đó công chúa Ma giới cùng thái tử Thiên giới đứng ra hi sinh bản thân mình vì sự hoà bình của đại lục.
Xưa nay thần ma không đội trời chung, nhưng không biết cơ duyên nào lại khiến công chúa Ma giới và thái tử Thần giới yêu nhau, cũng chính vì chuyện của họ bị phát hiện mà đại chiến khốc liệt nổ ra.
Đứng trước nguy cơ diệt vong của toàn tộc và sinh linh đồ thán, hai người hỏi quyết định lấy thân mình ra đổi lấy hoà bình tạ tội.
Hai giới đình chiến, kí hiệp ước hoà bình không xâm phạm đến nhau cũng như đến nhân gian.
Nếu một khi vi phạm hiệp ước, trời đất không tha đuổi tận gϊếŧ tuyệt.
Nhưng vẫn có nhiều thành phần ma tộc âm thầm vi phạm hiệp ước hoành hành nhân gian và nơi “trú ngụ” chủ yếu chính là Vô Hạn sâm lâm này.
Nhiệm vụ của Vô Ưu chính là đi tìm các loại thảo dược được canh giữ bởi các linh thú cấp thấp và thu lấy hạch của chúng.
Linh thú cấp cao yêu lực đầy mình, nàng không thể đánh lại.
Trong suốt quá trình đó Dạ Kình đều quan sát nàng rất cẩn thận, không bỏ sót một hành động nào của nàng.
Bất cứ thứ gì trên tay nàng đều có thể trở thành vũ khí.
Sau hơn nửa ngày mệt nhọc, Vô Ưu vui vẻ kiểm kê hết một lượt thảo dược và đống hạch yêu thú đã lấy được.
Hai mắt nàng sáng lên, hơn trăm loại, thu hoạch quá tốt! Sau rồi nàng bỏ tất cả vào nạp giới cao cấp mà Dạ Kình tặng.
“Tốt lắm.” Dạ Kình đi lại khen ngợi nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu nàng xoa xoa.
Nàng thật sự rất giỏi, chiến lợi phẩm nàng thu được hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của hắn.
Vô Ưu tươi cười rực rỡ, đột ngột lấy ra một gốc cây nhỏ đưa cho Dạ Kình.
“Đây là…”
“Theo như dữ liệu trên sách ta từng đọc được, đây là hoa ‘Duyên’ vô cùng quý hiếm, không ngờ ta lại có cơ duyên gặp được.”
Tương truyền đây là cây thần, chỉ nở hoa khi chủ nhân của nó có một mối lương duyên đẹp đẽ.
Hơn nữa không phải ai cũng có thể gặp được, phải là một người có cơ duyên tốt.
“Dạ Kình, ta chúc ngài tìm được một ý trung nhân như ý, sống hạnh phúc viên mãn đến cuối đời.”
Vô Ưu nháy mắt, đây là quà cảm ơn của nàng dành cho hắn. Con người này lạnh lùng như vậy, kiếm vợ chắc chắn sẽ rất khó. Mà hắn lại là thái tử, chỉ sợ gặp phải hôn nhân chính trị chỉ vì lợi ích không có tình yêu.
Dạ Kình mỉm cười nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
Một tháng không dài, nhưng quan hệ của bọn họ đã phát triển rất tốt. Dạ Kình đối xử với nàng dịu dàng hơn rất nhiều, còn rất hay cười và trò chuyện thoải mái với nàng.
Vô Ưu nàng thì đã coi hắn là bằng hữu thân thiết đáng tin cậy, ở bên cạnh hắn nàng thật sự rất vui.
“Đi, chúng ta đi đổi đống hạch thú này rồi ta mời ngài một bữa thịnh soạn.”
“Ừ, chúng ta đi.”
Sau khi bọn họ rời đi, một bóng người dựa trên cành cây rậm rạp dần xuất hiện.
Hắn đã ngồi ở đây từ rất lâu, đôi mắt nhuốm sự u buồn.
“Đợi ta, chỉ hết một kiếp này nữa thôi.”
...----------------...
Diêu La thành
Nam Nguyệt Quốc vốn là một quốc gia cường thịnh, cuộc sống của dân chúng ấm no đầy đủ nên Diêu La Thành đặc biệt phát triển phồn vinh, không phải ngày lễ nhưng vẫn rực rỡ muôn màu.
Vì tránh bị dân chúng phát hiện, Dạ Kình cùng Vô Ưu đều dùng thuật che mắt để những người nhìn thấy họ đều thành gương mặt khác.
Riêng Vô Ưu còn mặc nam trang, mái tóc dài buộc cao, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ nên nhiều người lầm tưởng nàng là nam nhân thật.
Dạ Kình cảm thấy không thích lắm.
Bọn họ đi đến tửu lâu lớn nhất Diêu La Thành, dựa vào số tiền đổi được từ đống hạch thú và thảo dược, Vô Ưu dễ dàng bao trọn tầng cao nhất và gọi nhiều món đắt tiền.
“Vung tiền thoải mái thật.”
Dạ Kình trêu chọc.
“Ra tay phóng khoáng là phong cách của ta.”
Rất nhanh đồ ăn và rượu liền được đưa lên, Vô Ưu rót rượu đầy chén Dạ Kình và chén mình sau đó nâng lên.
“Dạ Kình, chén này ta kính ngài, ta thực sự rất cảm kích ngài, cảm ơn ngài vì tất cả. Mong tương lai sau này chúng ta sẽ là bằng hữu tốt.”
Dạ Kình cũng nâng chén hướng lên, trong ánh mắt hắn chỉ toàn hình bóng của nàng.
“Được, bằng hữu tốt.”
Vô Ưu cười, nàng đúng là phúc lớn. Xuyên đến thế giới lạ lại có thể kết giao được bằng hữu tuyệt vời như thế này.
Hai người cụng chén rồi một ngụm uống cạn.
“Uống được không?”
“Không thể uống nhiều nhưng cơ bản vẫn ok.”