Người dịch: Emily TonKế tiếp, Quan Tập Lẫm liền đi theo bên người Phượng Cửu lặng lẽ đến gần những người đó, đầu tiên là ở sau thân cây từ xa quan sát một hồi, sau đó hùng dũng dẫn hắn tiến lên phía trước. Nguyên bản còn tưởng rằng tiểu khất cái đã chuẩn bị biện pháp gì làm những người đó đưa bọn họ đi cùng, lại không nghĩ, hắn ta trực tiếp một đường đi qua xung quanh những người đó. Hắn ta không hề mở miệng, cũng không thèm liếc mắt nhìn đám người kia.
Nhưng thật ra những người đó lại đột nhiên cảnh giác khi nháy mắt nhìn đến hai người xuất hiện. Người cầm đầu âm thầm đánh giá bọn họ, lúc này mới thả lỏng cảnh giác, bởi vì hai người kia tu vi cũng không phải rất cao, không thể trở thành uy hiến đối với bọn họ.
Nhưng ngay lúc đó, liền nghe người trong tộc mình kinh hô một tiếng.
"Tam gia, là bầy sói!"
Người này thét lên một tiếng kinh hãi, ba bốn mươi người nguyên bản đang ngồi ở nghỉ ngơi nhanh chóng cảnh giác. Cũng vào lúc này, Phượng Cửu đang đi phía trước sau khi nghe được lời bọn họ nói cũng kinh hô ra tiếng.
"Cái gì? Bầy sói? Ở đâu? Ở đâu?" Nàng vừa khẩn trương hỏi, vừa lôi kéo Quan Tập Lẫm lui về theo hướng những người kia.
"Các ngươi là người nào? Bầy sói có phải do các ngươi đưa tới hay không!" Một hán tử trung niên trầm giọng rống lên, có chút tức giận nhìn bọn hắn chằm chằm.
"Sao có thể!"
Nàng trừng hai mắt, nói: "Những con sói kia không phải là tiểu miêu (mèo con), chúng ta làm sao có thể dẫn theo chúng nó tới đây? Hơn nữa, nếu như sớm biết rằng có sói đi theo chúng ta, chúng ta đã sớm chạy, làm sao còn chậm rì rì đi tới như vậy?"
"Lão Lục, trước tiên đừng xúc động, chú ý lập tức cảnh giới mới là quan trọng nhất!" Nam tử trung niên cầm đầu giọng nói vững vàng lên tiếng: "Những con sói xám đó là mãnh thú hung dữ nhất, tốc độ cực nhanh, mọi người phải cẩn thận một chút."
Phượng Cửu thấy đội người bọn họ rất có huấn luyện hình thành một vòng tròn bảo hộ xung quanh, vài tên thiếu niên tương đối trẻ tuổi cùng thiếu nữ đều được bảo hộ ở bên trong. Nàng lôi kéo Quan Tập Lẫm tới gần đội ngũ bọn họ, bất quá cũng chỉ đứng ở vòng ngoài, cũng chưa đi đến nhập vào trong vòng bảo hộ của bọn họ, dù là như thế, cũng đổi lấy ánh mắt căm tức của một người thiếu nữ ở phía trong vòng bảo hộ.
"Tiểu khất cái, cả người dơ bẩn hãy cách ta xa một chút!"
"Biểu muội, không được vô lễ." Một thiếu niên thấp giọng thét lên, có chút bất mãn với hành vi vô lễ của thiếu nữ.
Hắn nhìn về phía Phượng Cửu cùng Quan Tập Lẫm, ôn hòa nói: "Ta xem hai người các ngươi tu vi cũng không cao, vẫn là nên vào trong vòng bảo hộ ở đây đi! Các vị thúc phụ cùng hộ vệ nhà ta đều có thực lực là nhất đẳng nhất, chỉ hơn mười đầu sói kia sẽ không gây uy hϊếp gì quá lớn đối với chúng ta."
"Ha ha, không tồi! Chỉ là hơn mười đầu sói mà thôi, vừa lúc cho chúng ta hoạt động gân cốt một chút." Một đại hán dáng người vạm vỡ sau khi nghe thiếu niên nói xong cao giọng cười to, vung rìu trong tay: "Một rìu của lão tử là có thể chém chết một đầu!"
Nghe nói như thế, nam tử trung niên cầm đầu âm thầm lắc đầu: "Thiết Ngưu, bất luận là thời điểm nào đều không được có ý khinh địch, phải luôn cảnh giác, chúng ta sẽ phải chiến đấu nếu bầy sói nhảy vào chúng ta."
"Vâng vâng vâng." Đại hán cười ứng phó vài tiếng, nhìn chằm chằm bầy sói cách đó không xa, vừa nhìn thấy lại cao giọng cười ha hả: "Tam gia, ngươi xem đám cẩu vật kia không dám đi lên a! Ha ha ha ha, nhất định là bị ta dọa tới rồi."
Phượng Cửu nghe nói thế tự kỷ không nhịn được cười khúc khích, lúc này mới nói với kia thiếu niên kia: "Đa tạ vị công tử, chúng ta đứng ở chỗ này là tốt rồi."
"Tiểu tử, ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ là cảm thấy lão tử không có bản lĩnh dọa lui đám cẩu vật kia?" Đại hán dựng thẳng lên hai hàng lông mày hung thần ác sát, vẻ mặt không vui trừng mắt Phượng Cửu.
Phượng Cửu còn chưa kịp nói lời nào, đã bị Quan Tập Lẫm bên cạnh kéo ra phía sau.
Chỉ thấy hắn che ở trước người nàng ưỡn ngực cũng trừng lại: "Ngươi trừng tiểu đệ ta làm gì!"