Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Quốc Sư

Chương 5-2: Hạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bây giờ sao?” Vân Không đạo sĩ tức giận mà gõ đầu hắn, “Tiểu bạch miêu nhà ngươi ngủ đến mức ngu người rồi hả? Đột nhiên kêu Huyền nhi quay về Bảo Phật tự làm gì? Hắn đâu có giống con mèo lười nhà ngươi chỉ thích ăn no ngủ kỹ chứ, hắn là đương kim quốc sư, còn bề bộn rất nhiều việc.”

“Ai nói ta là mèo lười? Ta không phải cũng tân tân khổ khổ chạy tới tận đây để báo cho Huyền nhi một tin tức lớn hay sao!”

“Sư bá, là tin tức lớn gì vậy?”

“Viên Không sư huynh bảo ta đến báo cho ngươi, mười lăm tháng sau chính là ngày người viên tịch, bảo ngươi trước khi người đi phải trở về gặp mặt một lần!”

“Chuyện lớn như vậy, sao đến giờ ngươi mới nói?” Vân Không đạo sĩ tức đến thiếu chút nữa hôn mê.

Ông cùng Y Tuyết tối hôm qua đã tiến cung, vậy mà con mèo ngu ngốc này đến giờ mới chịu nói.

“Tối hôm qua lúc tiến cung trời cũng đã khuya, ta cũng mệt mỏi a.” Y Tuyết dùng móng vuốt khẽ cào cào, đôi mắt to tròn long lanh nước, bộ dáng đáng yêu vô cùng.

“Sư phụ sắp viên tịch rồi sao?” Tĩnh Huyền nghe vậy buồn vui lẫn lộn.

Vui chính là vì sư phụ rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi sự trói buộc của thân thể, đắc đạo thành tiên. Đây chính là cảnh giới cuối cùng mà người tu hành theo đuổi.

Còn buồn chính là sư phụ đi rồi, cả đời này hắn sẽ không thể gặp người được nữa.

“Huyền nhi, đừng khổ sở, cũng chỉ có thế ngoại cao tăng như sư phụ ngươi mới có thể biết trước ngày mình viên tịch. Ngươi hẳn là nên mừng cho sư phụ mình mới phải.” Vân Không đạo sĩ ôn tồn khuyên nhủ.

“A di đà phật, Tĩnh Huyền hiểu rồi.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi luôn thôi!” Y Tuyết đã làm xong nhiệm vụ, đương nhiên chỉ muốn mau mau rời khỏi cái nơi hoàng cung nhàm chán này.

“Xin sư bá chờ một chút, Tĩnh Huyền đi bẩm báo Hoàng thượng và hoàng hậu đã, còn có… thái tử.”

“Tên tiểu tử thối kia không phải cả ngày chỉ biết khi dễ ngươi sao? Ngươi quản hắn làm gì? Chúng ta đi chuyến này, cứ dứt khoát không thèm quay lại luôn đi!” Y Tuyết thở hổn hển nói.

Tĩnh Huyền buông hạ mi mắt, không dám nói tiếp.

“Đồ mèo ngốc, Huyền nhi nếu nỡ bỏ đi không về nữa, Vân Không đạo sĩ ta tự nguyện quỳ xuống đất làm ngựa cho ngươi cưỡi!”

“Ha ha, thối đạo sĩ, là ngươi nói đó nha!” Y Tuyết nghe vậy hưng phấn đến nhảy lên, “Huyền nhi, hảo đồ đệ, đi mau, chúng ta tuyệt đối không nên trở lại nữa! Cái nơi hoàng cung nhàm chán này có gì hay chứ? Nếu như ngươi không muốn về Bảo Phật tự thì hãy theo sư bá quay về Thần Tiên cốc. Sư tỷ cũng rất nhớ ngươi a.”

“Sư bá… Tĩnh Huyền có thể đi cùng người quay về Bảo Phật Tự gặp mặt sư phụ lần cuối, nhưng con thân là quốc sư, còn có rất nhiều trách nhiệm, sau khi gặp sư phụ rồi vẫn phải trở về.”

“Hừ, nói đi nói lại, vẫn là ngươi không nỡ rời xa tên tiểu tử thối kia thôi! Thật là không có tiền đồ!” Y Tuyết tức giận vẫy cái đuôi trắng muốt xinh đẹp.

Khuôn mặt Tĩnh Huyền đỏ lên, cúi đầu không dám nói.

Ánh trăng mờ tỏ.

Vài áng mây đen đã che lấp đi vầng sáng xinh đẹp của trời đêm.

Mùi đàn hương quanh quẩn khắp tông miếu hoàng thất, ánh nến cũng le lói khi tỏ khi mờ.

Tĩnh Huyền cầm phật châu trong tay ngồi trên bồ đoàn, trước bài vị của liệt tổ liệt tông các triều đại hoàng gia mà tụng kinh siêu độ, cũng là để cầu phúc cho thái tử.

Ngày mai chính là đại hội tuyển phi.

Cầu mong Phật tổ cùng tiên đế phù hộ cho thái tử Hoàng Phủ Dật cưới được một thái tử phi hiền thục thông tuệ, kéo dài huyết mạch hoàng gia, tạo phúc cho trăm họ.

Thái tử Hoàng Phủ Dật đã đến từ lâu, nhưng vẫn bảo trì im lặng, chỉ đứng yên nhìn ngắm hình ảnh tuyệt mỹ này….

Tĩnh Huyền quốc sư toàn tâm toàn ý mà cầu chúc, toàn thân tản mát ra thứ ánh sáng thánh khiết mà chói lọi, khiến kẻ khác lóa mắt không dám nhìn lâu.

Trong lòng Hoàng Phủ Dật dâng lên hàng ngàn hàng vạn sợi nhu tình, chỉ thầm mong có thể ôm lấy con người xinh đẹp này, dịu dàng yêu thương hắn.

Nhưng chỉ lát sau, bao nhiêu ấm áp trong lòng bỗng chốc hóa thành một dòng dung nham hắc ám, khiến y thầm nghĩ phải tàn nhẫn mà thương tổn hắn, lăng nhục hắn, khiến hẳn phải hoàn toàn thần phục dưới thân mình!

Hai cỗ du͙© vọиɠ hoàn toàn trái ngược không lúc nào là không hành hạ vị thái tử trẻ tuổi.

Hoàng Phủ Dật đối với vị quốc sư luôn làm nhiễu loạn tâm tình y lại càng tăng thêm vài phần oán hận.

Y lạnh lùng cười, ngồi xuống phía sau quốc sư, từ sau lưng dang tay ôm hắn vào lòng!

Khí tức nóng bỏng của thân thể ái nhân làm cho lòng Tĩnh Huyền khẽ run lên.

Hoàng Phủ Dật cắn cắn vành tai hắn, tà ác nói, “Đồ yêu tăng nhà ngươi, chỉ nhìn ngươi tụng kinh thôi cũng đủ khiến cho bổn thái tử cương lên rồi, ngươi đã biết tội chưa?”

Cảm nhận được thứ cứng rắn của thái tử đang để phía sau mông mình, thân thể Tĩnh Huyền cứng ngắc lên, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói, “Điện hạ, nơi đây là tông miếu của hoàng thất, xin người cẩn thận ngôn từ cùng hành động.”

Hoàng Phủ Dật giễu cợt cười thành tiếng, “Cái mông cong mẩy của quốc sư dâʍ đãиɠ nhà ngươi cũng đã bị bổn thái tử thao vài lần rồi, ngươi vẫn còn mặt mũi ở chỗ này nói phải cẩn thận ngôn từ hành vi sao? Thật là chuyện nực cười nhất trên đời.”

Tĩnh Huyền cảm thấy thẹn không sao chịu nổi, chỉ đành cúi đầu không nói năng gì.

Thái tử nói không sai, hắn thật sự quá dâʍ đãиɠ rồi.

Mặc kệ hắn có cố gắng kháng cự thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần thái tử ôm hắn một cái, hắn liền không sao tìm được chút sức lực nào mà chống đỡ.

Chỉ thầm mong sao có thể cùng ái nhân hôn đến đắm đuối cuồng say, chỉ ước sao có thể triệt để cùng nhau hòa làm một.

“Thế nào? Sao mặt ngươi đỏ vậy, tên hòa thượng không tuân theo giới luật nhà ngươi có phải lại nhớ tới chuyện tối qua rồi không?”

Tối hôm qua Hoàng Phủ Dật khıêυ khí©h Tĩnh Huyền hồi lâu, nhưng mãi vẫn lần chần không chịu làm nốt bước cuối cùng, khiến cho vị quốc sư hay xấu hổ nhịn không được phải ôm lấy y, khóc cầu y nhanh nhanh tiến vào một chút.

Tĩnh Huyền mặt đỏ như gấc, đôi môi run rẩy, nói vài câu lí nhí như muỗi kêu, “Điện hạ… Tĩnh Huyền biết tội… xin người đừng nói nữa… “

“Được, vậy ta tạm tha ngươi lần này. Nghe nói ngày mai ngươi muốn lên đường đi Bảo Phật tự?”

“Vâng.”

“Vào đúng ngày tổ chức đại hội tuyển phi? Ngươi rõ là cố ý.” Hoàng Phủ Dật đè hắn xuống đất, dùng ánh mắc sáng quắc mà nhìn hắn.

“Không! Tĩnh Huyền thật sự không phải cố ý.” Tĩnh Huyền buông hạ mí mắt, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt mình.

Tuy nói hắn là thật sự muốn quay về Bảo Phật tự, nhưng trong sâu thẳm nội tâm, chẳng lẽ không phải cũng muốn tránh né chuyện đại hội tuyển phi hay sao?

Tĩnh Huyền không dám đối mặt với nỗi ghen tỵ sâu trong nội tâm xấu xí của mình, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục lừa mình dối người như vậy.

“Thật ư?” Khóe miệng Hoàng Phủ Dật khẽ vẽ nên một nụ cười đầy ý vị sâu xa, “Vậy hãy chứng minh cho bổn thái tử xem nào.”

“Điện hạ muốn Tĩnh Huyền chứng minh như thế nào?”

“Hãy ở lại xem bổn thái tử tuyển phi.”

“Cái gì?” Tĩnh Huyền phút chốc mở lớn mắt.

“Ngươi là quốc sư đạo hạnh cao thâm, hẳn là chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu nữ nhân nào sẽ là người thích hợp làm thái tử phi. Để quốc sư tự mình lựa chọn giúp bổn thái tử, thật sự là không gì tốt hơn được.”

Tĩnh Huyền nghe vậy, trong lòng bỗng chốc cảm thấy lạnh lẽo.

Rất tàn nhẫn… thật sự vô cùng tàn nhẫn…

Cõi lòng Tĩnh Huyền điên cuồng run rẩy, phải cố gắng rất nhiều mới có thể nén được nỗi chua xót trào dâng, hắn thấp giọng nói, “Xin điện hạ thứ tội, Tĩnh Huyền phải trở về để gặp mặt sư phụ lần cuối, cho nên không thể lưu lại được… “

“Là thế sao?” Hoàng Phủ Dật tà tà cười, cách một lớp áo cà sa bóp lấy núʍ ѵú hắn, “Lần trước vì bổn thái tử mà hộc máu, lần này lại trốn tránh việc tuyển phi, thành thật mà nói đi, trong lòng ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì?”

Tĩnh Huyền toàn thân chấn động!

Những lời nói của thái tử cùng sự động chạm nơi núʍ ѵú khiến hắn cảm nhận được từng đợt kɧoáı ©ảʍ không ngừng, Tĩnh Huyền phải liều mạng cắn chặt môi dưới, cúi đầu không dám trả lời.

Hoàng Phủ Dật sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn, tiếp tục hỏi tới, “Mỗi lần bổn thái tử đọc kinh, ngươi đều len lén dùng ánh mắt si mê mà nhìn ta, có phải thế không?”

“Không có… Tĩnh Huyền không có… “

Xong rồi! Bị phát hiện rồi! Bị điện hạ phát hiện rồi! Tĩnh Huyền cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ có thể không ngừng lắc lắc đầu!

“Còn dám nói dối!” Hoàng Phủ Dật tức giận cúi người, cách lớp áo cà sa cắn xuống núʍ ѵú của hắn một cái!

“Đừng mà …. ” Đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ không sao hiểu nổi khiến Tĩnh Huyền phải thét lên!

“Nói! Ngươi có phải thích bổn thái tử hay không?”

Tĩnh Huyền đâu dám thừa nhận lòng mình đối với y vĩnh viễn yêu thương không dứt, chỉ có thể điên cuồng mà lắc đầu, “Không phải! Không phải!”

Hoàng Phủ Dật thấy hắn không chịu thừa nhận, nội tâm bị lửa giận điên cuồng thiêu đốt, mạnh mẽ xé hạ tiết khố của hắn, kéo côn th*t to lớn ra, không chút lưu tình mà đâm vào….

“A A A …. “

Tiếng hét thê lương quanh quẩn khắp trong tông miếu thiêng liêng của hoàng thất…

Hoàng Phủ Dật bóp chặt đôi cánh mông căng tròn của hắn, dương v*t to lớn dùng tư thế như đóng cọc hung mãnh ra ra vào vào, đâm vào tận nơi sâu nhất trong mật huyệt!

“Ha ah… Điện hạ! Không được… không thể ở chỗ này… rút ra! Van cầu người!” Tĩnh Huyền liều mạng vừa giãy dụa vừa khóc lóc cầu xin, “Đây là tông miếu thiêng liêng, làm ra chuyện đại bất kính thế này sẽ chọc giận tiên hoàng tiên đế!”

“Ưh hư… Bổn thái tử mặc kệ!”

Mật huyệt nhỏ nhắn như cái miệng trẻ con bóp chặt lấy nhục bổng của y, thái tử Hoàng Phủ Dật cảm thấy sảng khoái như sắp bay lên trời, còn hơi sức đâu mà quản mấy lão tổ tông đã chết từ tám đời nào, kể cả giờ phút này phụ hoàng tự mình đi tới tận nơi, y cũng phải thao chết cái tên yêu tinh này mới bằng lòng bỏ qua được!

“Đều là ngươi! Đều là lỗi của tên yêu tăng nhà ngươi! A A…”

Lại hung hăng đâm hơn mười cái nữa, thái tử cuồng tính đại phát, liền đem quốc sư ôm tới bàn thờ, ép hai chân hắn mở ra thật to, dùng nam căn thô cứng điên cuồng quất xuyên xuống!

“A A! Đâm thủng mất! Điện hạ…”

Tĩnh Huyền bị côn th*t to lớn tàn nhẫn đâm dồn dập trên bàn, thống khổ cảm thấy ruột như sắp bị đâm thủng đến nơi.

Nhưng trong nỗi thống khổ ấy, hắn lại cảm nhận được nỗi sung sướиɠ khó nói nên lời!

Sâu bên trong, mật huyệt chậm rãi phân bố ra tràng dịch, mỗi lần dương v*t của thái tử rút mạnh ra sẽ mang theo một lượng d*m thủy, theo sự quất xuyên mà chảy xuống bàn…

“Hô hô… sướиɠ! Sướиɠ chết mất!”

Lại điên cuồng thao thêm mấy trăm cái nữa, Hoàng Phủ Dật cúi đầu hôn xuống đôi môi hé mở của Tĩnh Huyền, dùng đầu lưỡi bắt chước động tác giao hoan mà thao cái miệng nhỏ dâʍ đãиɠ của hắn!

Hai cái miệng trên dưới đều bị nam nhân hung hăng thao lộng, Tĩnh Huyền cảm thấy mình cũng sắp điên lên, hai mắt không ngừng rơi lệ, tân dịch nơi khóe miệng chảy xuống, chỉ có thể liều mạng dùng hai chân cuốn lấy thắt lưng cường tráng của nam nhân, ở trong lòng lớn tiếng khóc hô!

Ô… Dùng sức! Lại dùng lực! Hãy tiến vào trong cơ thể ta! Thao chết ta đi!

Điện hạ của ta! Tĩnh Huyền yêu người! Rất yêu người!

Ha ha ha… Chính là nơi đó! Dùng sức… thao chết ta…

Y Nha a a a a…. Bắn rồi….

Nam nhân đâm mấy cái thật sâu, khiến mật huyệt Tĩnh Huyền co rút một trận, bạch dịch từ nơi đỉnh ngọc hành mạnh mẽ bắn ra ….

***

Cao trào qua đi, thân thể hơi co lại, quốc sư lại yên lặng ở trong lòng sám hối…

Phật tổ, tiên hoàng tiên đế, đệ tử đã phạm vào sắc giới, tội không thể tha.

Nhưng cầu người để cho Tĩnh Huyền gánh hết mọi sự trừng phạt, đừng giáng tội vào thái tử.

Quốc sư bị thái tử dùng thế như cuồng phong bạo vũ mà chiếm đoạt, nhưng đối với

y vẫn là vô oán vô hối, ngược lại trong lòng vẫn tràn ngập yêu thương…

Khi điện hạ yêu dấu gào thét bắn tinh vào cơ thể hắn, Tĩnh Huyền liền phát ra một tiếng thở dài, ôm chặt lấy y, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười thỏa mãn đầy tuyệt mỹ…
« Chương TrướcChương Tiếp »