Gió xuân mơn mởn.
Trong ngự hoa viên, trăm tía nghìn hồng, hương hoa thơm ngát.
“Vân nhi, nàng xem, những bông hoa mới nở thật xinh đẹp.” Hoàng thượng chỉ vào một khóm hoa đỏ rực như lửa phía xa nói, “Đây là lần đầu tiên trẫm thấy loại hoa này đấy.”
“Hoàng thượng, đây là Xích Đan hoa, vốn là theo Miêu Cương đệ nhất mỹ nữ tiến cung, là một trong những lễ vật mà Miêu Cương Vương dâng tặng nhân lễ thành nhân của Thái tử. Không chỉ trong ngự hoa viên mà trong Thái tử điện cũng trồng không ít.” Hoàng hậu cười dịu dàng trả lời.
Thấy bảo bối trong lòng cười còn đẹp hơn hoa, hoàng đế say mê đến thần hồn điên đảo, không nhịn được vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ở bên tai nàng khẽ thì thầm, “Vẻ đẹp của đoá hoa này khiến cho Trẫm nhớ tới một thứ… “
Đôi mắt xinh đẹp của hoàng hậu khẽ chớp, mỉm cười, “Thứ gì vậy?”
“Vào đêm trẫm cùng Vân nhi động phòng hoa chúc… trẫm đã cởi xuống từng lớp từng lớp giá sam
(y phục cưới)
của nàng, cuối cùng trên người Vân nhi chỉ còn lại một chiếc yếm… cũng chính là màu đỏ xinh đẹp thế này.”
Hơi thở nóng bỏng của Hoàng đế phun vào tai hoàng hậu, đoạn nhẹ nhàng dùng đôi môi ngậm lấy vành tai trắng nõn nhỏ xinh.
Cả người hoàng hậu khẽ run lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, “Hư ư… Hoàng thượng… “
“Ôi… Vân nhi… “
Hai người dây dưa quyến luyến, trao cho nhau nụ hôn say mê đến mức không còn biết trời đất đâu nữa, cung nữ Tiểu Thanh đứng bên hầu hạ cũng vội vàng xoay người sang chỗ khác, cúi đầu cười trộm.
Ôi… Hì hì, hoàng thượng đúng là một khắc cũng không rời hoàng hậu nương nương được a.
Rõ ràng đêm nào cũng mây mưa ân ái, thế nhưng đến ban ngày vẫn không nỡ rời nương nương lấy nửa bước.
Ngay lúc hai lão phu thê là hoàng đế cùng hoàng hậu nương nương vẫn còn đang tình chàng ý thϊếp thì thái tử tới.
Tiểu Thanh đang định mở miệng, bỗng…
Suỵt! Hoàng Phủ Dật làm ra một động tác tỏ ý chớ có lên tiếng.
Tiểu Thanh thấy thế liền hiểu ý gật đầu, len lén cười.
Thái tử ngồi ở ghế đá dài, rất có hứng thú mà nhìn phụ hoàng cùng mẫu hậu thân thân thiết thiết.
Từ sau khi trải qua cuộc hoan ái tới tiêu hồn thực cốt với quốc sư, thái tử rốt cuộc mới rõ ràng vì sao phụ hoàng luôn không rời được mẫu hậu, cứ như thể hận không thể đem nàng khảm vào xương thịt của mình, dù trong chốc lát cũng không muốn rời xa.
Loại tâm tình này, giờ đây y rốt cuộc cũng đã hiểu rồi.
Nhưng khác biệt chính là, ham muốn của y đối với quốc sư lại vô cùng hắc ám, có tính huỷ diệt khôn cùng.
Y thích lăng nhục cái tên yêu tinh dâʍ đãиɠ kia, thích nhìn hắn xấu hổ mà nức nở!
Thích thấy hắn bị kɧoáı ©ảʍ bức đến chân tường, chỉ có thể mở ra bắp đùi, hướng y mà cầu xin!
Cầu y hung hăng xỏ xuyên qua cái mông dâʍ đãиɠ, hung hăng mà thao hắn đến mức bắn ra!
Ôi, đáng chết!
Chỉ nghĩ tới vẻ mặt xấu hổ muốn khóc của quốc sư, y đã không nhịn được mà cương lên rồi!
Hoàng Phủ Dật hít sâu một hơi, sau đó khẽ ho một tiếng!
“Khụ khụ… “
“A!” Hoàng hậu nghe thấy âm thanh kia, quay đầu lại nhìn thấy thái tử tới, xấu hổ tới nỗi vội vàng vùi mặt vào lòng vị hôn phu, “Đều do hoàng thượng làm hại!”
Hoàng đế bị hoàng hậu dùng đôi bàn tay trắng nõn mịn màng đánh cho một cái, cũng không có chút áy náy nào mà còn cười ha hả, “Nó là con chúng ta, có gì phải xấu hổ? Nếu trẫm không ân ái cùng nàng thì sao có nó chứ?”
“Hoàng thượng còn già mồm át lẽ phải!” Hoàng hậu tức giận đến nỗi trừng mắc liếc nhìn Hoàng thượng một cái.
“Hảo hảo, Vân nhi đừng giận trẫm nữa mà, Trẫm sau này sẽ không dám nữa.”
Nói là không dám, nhưng rồi lại dùng tốc độ nhanh như chớp mà hôn lên đôi môi nàng một cái!
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, rồi lại cũng không có cách nào bắt bí được ái nhân.
“Ha ha… Vân nhi của trẫm thật đáng yêu.”
Thấy đôi lão phu lão thê này đã sống nửa đời người mà vẫn tình nồng ý đượm đến buồn nôn như thế, thái tử không nhịn được mà mắt trợn trắng.
Hai gò má của hoàng hậu ửng hồng, chỉ có thể dùng âm thanh thẹn thùng lí nhí nói, “Dật nhi, con đừng để ý đến phụ hoàng. Đến đây, nói chuyện với mẫu hậu một chút, gần đây con theo quốc sư nghe giảng kinh phật, có nghiệm ra được điều gì tâm đắc không?”
Mấy hôm trước đột nhiên thái tử chạy tới nói với nàng, nó muốn mỗi ngày đều tới Tử Vân tự theo quốc sư đọc kinh phật để tu thân dưỡng tính.
Thấy con mình nguyện ý chủ động thân cận quốc sư, hoàng hậu trong lòng đương nhiên vui sướиɠ vô cùng.
“Điều khiến nhi thần tâm đắc chính là, làm chuyện gì nhất định cũng phải bền lòng, dù cho có gặp trở ngại thế nào, cũng phải vượt qua bằng được!” Hoàng Phủ Dật dùng vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tựa như mặc kệ cho cái tên yêu tinh kia chống cự thế nào, bổn thái tử cũng nhất định phải hung hăng xỏ xuyên qua cho bằng được!
Nào biết dưới đáy lòng con mình lại giấu diếm du͙© vọиɠ tà ác như vậy, hoàng hậu hài lòng mỉm cười gật đầu, “Dật nhi nói rất đúng. Quốc sư quả nhiên là cao tăng hiếm thấy, mới đi theo ngài học mấy ngày mà con đã có thể ngộ ra như vậy. Tốt lắm, tốt lắm.”
Hoàng đế dù sao cũng là nam nhân, sớm đã nhạy cảm nhận ra con mình mấy ngày nay có chút khác thường, tựa hồ như mới trải qua chuyện gì đó khiến nó thay đổi, mặt mày lộ vẻ bừng bừng phấn chấn khát vọng muốn chinh phục, không khỏi làm ông nhớ tới chính mình hồi trẻ huyết khí phương cương.
Khuôn mặt tuấn lãng của hoàng đế lộ ra nụ cười vui mừng, “Dật nhi cũng đã lớn rồi, cũng đã đến lúc nên tuyển phi a.”
Hoàng hậu thản nhiên cười, “Thần thϊếp cũng đang có ý này. Dật nhi, con đã chọn được người nào hợp ý làm thái tử phi chưa?”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của quốc sư thoáng chốc hiện lên trong tâm tưởng, Hoàng Phủ Dật thất kinh, không khỏi liên tục sỉ vả chính mình!
Hoàng Phủ Dật, ngươi điên rồi sao?
Ngươi đường đường là đương kim thái tử, mỹ nhân trong thiên hạ đều tùy ngươi lựa chọn, hà cớ gì ngươi lại nghĩ tới cái tên lão hòa thượng kia cơ chứ?
Hoàng hậu thấy thái tử suy nghĩ đến xuất thần, liền ôn nhu cười, “Dật nhi, cũng không cần vội. Con cứ từ từ suy nghĩ. Nếu như không chọn được người nào hợp ý thì mẫu hậu sẽ chọn giúp con.”
Hoàng đế đầy nhu tình mật ý nắm lấy tay hoàng hậu, khẽ cười nói, “Vân nhi không cần hao tâm tốn sức làm gì, không bằng giúp thái tử tổ chức một đại hội tuyển phi đi.”
“Đại hội tuyển phi ư?”
“Đúng vậy, mời tất cả nữ tử hoàng thất trong độ tuổi thích hợp vào cung, sau đó để thái tử ở phía sau rèm quan khán.”
“Sao thái tử lại không thể ở đó?”
“Không chỉ thái tử không được ở đó, mà ngay cả hoàng hậu cũng không thể xuất hiện ở đây, những nữ nhân này ở bên cạnh nhau mới có thể nhìn ra được phẩm đức chân chính của các nàng.”
Hoàng hậu đột nhiên nghiêng đầu liếc nhìn hoàng đế một cái, ôn nhu cười, “Xem ra hoàng thượng đối với nữ nhân cũng rất có hiểu biết a.”
Hoàng đế không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy người, vội vàng nói, “Vân nhi chớ có hiểu lầm. Đây đều là những điều phụ hoàng trẫm đã giáo huấn.”
“Như vậy là năm đó, Hoàng thượng cũng từng trốn ở sau rèm rình coi thần thϊếp sao?”
Hoàng hậu thông minh một câu đã đoán trúng, khiến cho mồ hôi lạnh trên mặt hoàng đế chảy càng nhiều, “Khụ… Vân nhi… cái đó… “
“Tiểu Thanh, bãi giá hồi cung!”
Hiếm khi nhìn thấy hoàng hậu nương nương hiền hậu giận dỗi, Tiểu Thanh chỉ có thể âm thầm le lưỡi, đoạn nghiêm trang nói, “Tuân chỉ.”
“Chờ chút, Vân nhi… nàng đừng không để ý tới trẫm mà!”
Hoàng đế liền gạt con mình sang bên cạnh, lòng nóng như lửa đốt mà chạy theo lão bà!
Thái tử chắp tay sau lưng nhìn theo, lộ ra ý cười đầy thâm trường.
“Đại hội tuyển phi à… nghe cũng rất thú vị đó nha… “
Trong Tử Vân Tự có một gian lương đình vô cùng trang nhã.
Tĩnh Huyền cùng Vân Không đạo sĩ đang uống trà thưởng hương, bên cạnh là một con tiểu tuyết ly đang nằm trên ghế đá, ngủ đến ngon lành.
“Sư phụ, lần này người định ở lại cung bao lâu?” Những khi không có ai, Tĩnh Huyền vẫn luôn theo Dật ca ca gọi Vân Không đạo sĩ một tiếng sư phụ.
“Chắc là mấy ngày nữa, ngươi cũng biết đây, sư phụ không thích những nghi lễ rườm rà trong hoàng cung, nếu không phải vì muốn xem ngươi cùng Dật nhi thì có dùng kiệu tám người khiêng tới rước ta cũng không thèm đến.”
“Sư phụ đối với Tĩnh Huyền cùng Dật ca ca ân trọng như núi, con thật không biết làm sao mới có thể báo đáp được.”
“Đứa nhỏ ngốc này, ngươi và Dật nhi cũng như là hài tử của ta, sao còn khách khí vậy làm gì. Vi sư thực sư chỉ có chút lo lắng về cái tên ngốc đầu kia thôi… “
“Ngốc đầu nào cơ ạ?”
“Chính là thái tử đó! Cái tên ngốc kia cả ngày chỉ biết dùng hết chiêu này đến chiêu khác khi dễ ngươi, khiến vi sư cũng thấy bó tay, thật sự thấy vô cùng lo lắng.”
“Sư phụ không cần lo cho Tĩnh Huyền. Dật ca ca vốn là mang theo oán hận và hiểu lầm với con mà chuyển thế, nên người chán ghét con cũng đúng thôi.” Nói thì nói thế, nhưng thần sắc Tĩnh Huyền vẫn vô cùng buồn bã.
“Huyền nhi cũng đừng tuyệt vọng quá sớm, theo ta thấy, Dật nhi tựa hồ vẫn còn chút ký ức về kiếp trước, nó đối với con vẫn là không muốn xa rời.”
Không muốn xa rời? Tĩnh Huyền cười đau khổ.
Sư phụ có lẽ không biết, thái tử ngay cả một nụ cười thật tâm cũng chưa từng dành cho hắn.
Những gì y cho hắn thấy vĩnh viễn cũng chỉ có lăng nhục cùng nỗi chán ghét rất rõ ràng.
“Sư phụ, thái tử điện hạ vốn không có khả năng có bất cứ tình ý gì đối với Tĩnh Huyền. Người hẳn là không biết, qua hai ngày nữa, Hoàng hậu nương nương sẽ giúp thái tử tổ chức đại hội tuyển phi.”
“Thật sự có chuyện này sao?’
“Vốn chính miệng thái tử nói cho con biết… “
Hồi tưởng lại sau màn hoan ái đến say mê cuồng nhiệt, thái tử dùng vẻ mặt đầy ác ý nói cho hắn biết tin này, tim Tĩnh Huyền nhất thời lại đau như đao cắt.
“Ôi, Dật nhi đã trưởng thành rồi. Hắn thân là thái tử, tương lai còn phải trở thành vua một nước, đương nhiên sẽ phải có rất nhiều phi tần, chuyện này lúc đầu sư phụ cũng đã cảnh cáo con, con không nhớ sao?”
“Tĩnh Huyền nhớ rõ… kiếp này con chỉ cầu có thể ở bên cạnh thái tử, bảo hộ người chu toàn, trợ giúp người thuận lợi đăng cơ. Cho dù tương lai sau này hắn có hậu cung ba nghìn giai lệ, Tĩnh Huyền cũng vẫn sẽ thản nhiên đối mặt… ” Trên khuôn mặt Tĩnh Huyền lộ ra nụ cười thê lương, “Nhưng nói so với làm thật sự quá khó khăn… Sư phụ… Tĩnh Huyền thật hổ thẹn với tước vị quốc sư, không có cách nào đoạn trừ được thất tình lục dục, tu hành thật sự quá kém cỏi rồi… “
“Ôi, hỏi thế gian tình ái là chi… có trách chỉ có thể trách con quá yêu Dật nhi thôi. Cũng không biết tiểu tử thối kia kiếp trước đã tu luyện thế nào mà kiếp này có phúc khí như thế, có thể khiến cho con đối với hắn yêu đến thắm thiết si mê, đợi chờ mười mấy năm đằng đẵng.”
“Tĩnh Huyền không oán không hối. Đợi đến một ngày thái tử không cần con nữa, Tĩnh Huyền sẽ trở về Bảo Phật tự, bế quan tu hành, không bước vào hồng trần nửa bước.”
“Không bằng bây giờ chúng ta đi đi!” Tuyết ly vốn đang ngủ say đột nhiên nhảy lên bàn đá, ve vẩy chiếc đuôi lông xù, hết sức phấn khởi nhìn Tĩnh Huyền.
“Đi? Sư bá, đi đâu cơ?” Tĩnh Huyền khó hiểu hỏi.
“Hừ, đương nhiên là về Bảo Phật tự rồi!”