Chương 14-2: Đặc điển Hạ

Chứng kiến Vân Không có vẻ rất hưởng thụ để cho đệ đệ nằm ở trong lòng, Y Tuyết bỗng cảm thấy khó chịu như có ai đó bóp nghẹn tim y.

Cái loại cảm giác đau lòng này… là lần đầu tiên Tiểu Tuyết Ly biết đến.

“Thối Y Sương, ngươi mau xuống cho ta!” Y Tuyết lao tới kéo lấy hắn.

“Ai nha, đau quá đi.” Y Sương đáng thương kêu đau, càng thêm dùng sức ôm chặt nam nhân: “Ca ca khi dễ ta, ngươi mau cứu ta với.”

Vân Không không muốn thấy huynh đệ bọn họ đánh nhau, vội vàng khuyên nhủ: “Đừng kéo nữa, đừng kéo nữa, Tiểu Tuyết, sao ngươi thô lỗ với đệ đệ thế?”

“Cái gì? Ta thô lỗ?” Y Tuyết giận đến dậm chân bình bịch: “Tên thối đạo sĩ chết tiệt, bây giờ có “tân” Ly là quên ngay “cũ” Ly hả?”

Vân Không cười khổ: “Ngươi đang nói bậy bạ gì thế?”

“Ta mặc kệ! Ta không cho phép ngươi ôm người khác! Các ngươi tách ra cho ta.” Y Tuyết lửa giận phừng phừng, tử mệnh nghĩ muốn chen vào giữa hai người.

Vân Không thấy vẻ mặt giận dữ của y, đột nhiên vui mừng khôn xiết!

Ha ha, thì ra Tiểu Bạch Miêu cũng biết ghen nha.

Bây giờ ta phải cho ngươi nếm thử tư vị lúc nãy của ta mới được.

Nghĩ vậy, Vân Không cố ý nói: “Ôm người khác thì sao? Không phải ta cũng thường ôm ngươi như thế à? Làm ca ca đừng nên chấp nhất việc nhỏ nhặt thế chứ.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đạo sĩ ca ca thật là người tốt, đạo sĩ ca ca thương ta, đau ta thì sao? Ca ca sao nhỏ nhen thế.”

“Các ngươi… các ngươi—“

Hai người một đáp một xướng làm Y Tuyết tức giận đến run rẩy cả người, nói cũng không ra hơi. Vân Không thấy Tiểu Bạch Miêu tức giận không nhẹ, sợ y bị thương thân thể, vội đẩy Y Sương ra, vươn tay ôm lấy Y Tuyết.

“Thôi nào, đừng tức giận, đừng tức giận nữa.”

Y Tuyết dựa sát vào hoài bão quen thuộc, đột nhiên ủy khuất mà hốc mắt đỏ lên.

“Thối đạo sĩ! Thối đạo sĩ! Ta hận ngươi chết đi được!”

Một đôi tay nhỏ nhắn không ngừng đầm thùm thụp vào ngực Vân Không.

Vân Không chẳng những không tức giận, lại còn rất hưởng thụ mà cười cười ôm lấy y, còn hôn nhẹ lên môi y một cái.

Y Tuyết có chút ngây ngẩn, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn bắt đầu đỏ lên.

Hắn… hắn hôn ta?

“Ai nha, thì ra ngươi cũng thích ca ca.” Y Sương thấy thế, mặt tràn ngập hưng phấn, vỗ tay vui vẻ nói: “Chúng ta đến làm một hồi đạo sĩ đại chiến song sinh Ly đi. Cùng nhau lăn lộn trên đống chăn mền, khẳng định rất kí©h thí©ɧ cho coi.”

Vân Không nghe vậy trên mặt không khỏi xuất hiện ba vạch màu đen.

Đôi song sinh này sao tính tình khác nhau thế nhỉ?

Mặc dù Y Tuyết không biết trò chơi lăn lộn trên đống chăn mền là gì, nhưng chỉ nghĩ tới cảnh Vân Không lăn lộn trên đó với đệ đệ, là y cảm thấy khó chịu không thôi, nước mắt cũng đã tuôn ra tràn ngập hốc mắt.

“Không cho phép, ta không cho phép ngươi lăn lộn trên đống chăn mền với người khác!”

“Ai nha, ca ca khóc?” Y Sương ngạc nhiên tiến tới trước mặt y: “Từ khi lớn lên, lần đầu tiên ta thấy ca ca khóc đấy.”

“Thối Y Sương! Ngươi mau cút cho ta!”

Y Sương le lưỡi: “Hảo hảo, xem ra hôm nay không làm gì được rồi, ta đi đây, đạo sĩ ca ca, lần sau thừa dịp không có ca ca ở đây, ta tới tìm ngươi cùng chơi đùa trò kia nhé!”

Chứng kiến đệ đệ quăng mị nhãn với Vân Không, Y Tuyết quả thực sắp bùng nổ.

Cái tên này không phải tuyết ly, căn bản là hồ ly tinh mới đúng!

“Bây giờ biết tại sao ta không thích Miêu Cương vương ôm ngươi chưa?” Vân Không cười cười nhìn y.

“Vừa biết, mà lại hình như không biết…” Y Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ: “Tại sao nhìn thấy người khác ôm nhau, ta không cảm thấy khó chịu, nhưng thấy ngươi ôm người khác, ta lại vô cùng khó chịu là sao?”

Vân Không chọc chọc vào cái mũi nhỏ nhắn của y, nói: “Mèo ngốc, bởi vì ngươi thích ta chứ còn gì nữa.”

“Thích ngươi? Nhưng ta cũng rất thích Huyền nhi, cũng thích Miêu Cương vương mà.”

“Đó không phải là thích.”

“Nghĩa là sao?”

“Để ta làm mẫu cho ngươi xem…”

——————–

“A a…. đừng… đừng hôn chỗ đó…”

Nhũ hoa phấn hồng run rẩy cứng lên.

“Vậy thì hôn chỗ nào?”

Nam nhân xấu xa tươi cười, vẫn không ngừng hôn xuống dưới…

“A a—- đừng hôn chỗ đó, chỗ đó là nơi bài tiết mà… bẩn lắm—“

“Không bẩn chút nào… bảo bối đáng yêu của ta…”

Vân Không bỏ tiểu côn th*t vào miệng, vứa hút vừa liếʍ…

“A a… đừng hút… ta muốn tè ra quần rồi…” Y Tuyết sợ hãi mà cứng ngắc cả người.

“Không không… đó không phải là nướ© ŧıểυ… mà là đồng tử tinh của ngươi đó… Nào, cho ta, phun hết vào miệng cho ta!” Vân Không nói xong càng thêm ra sức hút.

“A a a—- không được— thật sự muốn ra rồi— mau buông ra– a a—-“

Lần đầu biết tình đời, Tiểu Tuyết Ly co quắp, ưỡn cong cả người, rồi thét chói tai mà phun ra đồng tử tinh.

Vân Không hút hết không chừa một giọt.

Nhìn bộ dạng như ăn mỹ thực của nam nhân, Y Tuyết oa một tiếng rồi gào khóc!

“Oa oa… đồ đần! Ăn cái đó sẽ bị đau bụng đấy!”

Vân Không bật cười nói: “Yên tâm, chẳng những không đau bụng, mà còn rất bổ đấy.”

“Thật sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn còn dính nước mắt ngẩng lên, sững sờ hỏi.

“Thật, không tin ngươi cũng nếm thử đi.”

“Được, để ta nếm thử.” Y Tuyết trời sinh tính tình ngây thơ, thích chơi đùa, cho nên vừa nghe vậy đã nóng lòng muốn thử ngay.

Vân Không cười thầm đến đau cả bụng, vội đem dương v*t cương cứng của mình giơ đến bên miệng y.

“Nào, bảo bối nhi, học theo phương pháp lúc nãy của ta là có đại bổ thang liền.”

Nghe thấy có đại bổ thang, Y Tuyết lập tức nuốt nước miếng, vươn đầu lưỡi bắt đầu liếʍ lấy cự trụ màu hồng tím.

“A a! Thoải mái quá…. Tiểu Tuyết Nhi giỏi cực kỳ…

Thịt quan cực đại dưới sự liếʍ mυ"ŧ của Y Tuyết đã phình to thêm.

Vân Không vuốt ve mái tóc xinh đẹp của Y Tuyết, thở dốc nói: “Nào, bảo bối nhi, hút lấy nó—“

Y Tuyết bị mùi vị giống đực làm cho mơ màng, nghe lời mà mở rộng đôi môi, cố gắng hút thịt trụ nóng bỏng—

“A a— bảo bối nhi— dùng sức— đúng rồi… ô ô, sướиɠ quá… Tiểu Tuyết Nhi thật tuyệt.”

Vân Không đạo sĩ tu hành nhiều năm, đã lâu không được nếm tự vị hoan ái, hôm nay được bảo bối mà hắn yêu mến khẩu da^ʍ, không khỏi sướиɠ đến cuống quít hô lên!

Y Tuyết thấy nam nhân kêu rên, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, khuôn mặt càng thêm đỏ ửng, miệng cũng càng thêm ra sức mà hút!

Vân Không chịu không nổi kí©h thí©ɧ, hạ phúc căng lên, ngửa đầu kêu to—

“A a— ra rồi— bảo bối nhi— mau uống hết tinh thủy của ta đi!”

Tích lũy đã lâu, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ điên cuồng bắn ra, mặc dù Y Tuyết đã cố gắng nuốt xuống, nhưng cái miệng nho nhỏ vẫn không nuốt kịp, có một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ khóe miệng chảy xuống…

Vân Không chứng kiến bảo bối Tiểu Tuyết Ly nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙, dục hỏa chẳng những không biến mất, ngược lại càng thêm thiêu đốt hừng hực!

Tà ác mà lấy tay lau đi chút tinh thủy tràn ra, Vân Không bỏ vào trong miệng y, nói: “Đại bổ thang ăn ngon không? Ăn thêm chút đi.”

“Ưm… đại bổ thang có chút đắng đắng… bất quá ăn ngon lắm… ta còn muốn…”

Y Tuyết nheo mắt, đói khát mà nhìn hắn.

“Ô, thật là một vật nhỏ dâʍ đãиɠ!”

Vân Không quả thực sắp bị Tiểu Tuyết Ly quyến rũ chết mất!

Nhào tới ôm lấy y, Vân Không lấy tay giúp y khuếch trương tiểu cúc huyệt, sau khi chuẩn bị kỹ càng, thịt trụ thật lớn vội vã đâm thẳng vào trong, cướp đi đồng chân của Tiểu Tuyết Ly.

“A a a—-” Y Tuyết đau đến thét chói tai!

“Tiểu bảo bối… tiểu tâm can của ta… Rốt cuộc hôm nay ca ca đã phá trinh của ngươi được rồi…” Vân Không kích động không ngừng hôn môi y.

“Ư ư… a… ca ca… Vân Không ca ca….”

“Tiểu Tuyết Nhi của ta… a a! Ca ca muốn di chuyển rồi!”

Vân Không nâng cái mông tuyết trắng của y lên, bắt đầu điên cuồng mà xuyên vào!

“Y a a a— Vân Không ca ca— chậm… chậm một chút… Nhanh quá! A a… cứu mạng….”

“Sướиɠ quá… Tiểu bảo bối của ta là tuyệt nhất…”

“Ô ô… quá sâu rồi! Vân Không ca ca… Tiểu Tuyết Nhi bị ngươi gϊếŧ chết mất… ô ô…”

“Ha ha… ta muốn gϊếŧ chết ngươi mà… Vân Không ca ca muốn thao chết bảo bối Tuyết Nhi, để ngươi nơi nào cũng không được đi!”

“Ô ô— Vân Không ca ca— nhẹ chút đi— a a— Tuyết Nhi lại muốn tè rồi!”

“Bảo bối— bắn cho ta! Ca ca cũng muốn bắn cho ngươi rồi! A a—“

Hai người phiên vân chúc vũ, tiếng rêи ɾỉ vang vọng khắp nơi, ở trong thế ngoại đào viên, cùng hưởng niềm vui chí cao chốn nhân gian…

Toàn văn hoàn