Trời xanh nắng ấm, cùng làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, khiến ai cũng cảm thấy thoải mái trong lòng.
Tiểu Tuyên Tử điều khiển xe ngựa, tâm tình cũng vô cùng tốt đẹp, hắn khoái trá mà hát một khúc ca, khác hẳn với cái bộ dạng nhăn nhó lo lắng mấy ngày trước kia.
Ngộ Trần cưỡi ngựa bên cạnh, thần thanh khí sảng, thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ.
Tiểu Tuyên Tử rất thích vị hòa thượng này, có y đồng hành, hai người nói chuyện đến long trời lở đất, cảm thấy đoạn đường thú vị hơn rất nhiều.
Mà Ngộ Trần đại sư cũng rất tốt, vì đã đồng ý nói chuyện phiếm với hắn.
Khác hẳn thái tử với quốc sư, hai người kia trong mắt chỉ có nhau, cả ngày dính chặt cùng một chỗ, chẳng thèm để ý tới hắn, thật quá đáng!
Bất quá, bầu không khí ngọt ngào đến chết ruồi này chung quy còn tốt hơn là bị đau khổ hành hạ, hắn cũng không phải sợ hãi đột nhiên cái đầu nhỏ của hắn bị chém rớt.
Lộ ra nụ cười đáng yêu nhất, Tiểu Tuyên Tử quay đầu nói: “Ngộ Trần đại sư, ngài định đi đâu?”
“Không biết, bần tăng bốn biển là nhà, có duyên nơi nào sẽ đi nơi đó, trời cao đất rộng mà.” Ngộ Trần sảng khoái cười nói.
Từ sau khi sư phụ viên tịch, Ngộ Trần liền đi theo đoàn người của Tĩnh Huyền sư huynh.
Y trời sinh tính tình hiếu động phóng khoáng, mặc dù ở trong phật môn đã lâu, nhưng thuỷ chung vẫn không chịu ngồi yên một chỗ, chỉ thích được đi chu du tứ hải.
Nay sư phụ đã viên tịch, Ngộ Trần càng không có bất cứ ràng buộc gì nữa.
Giúp đỡ Tĩnh Huyền sư huynh chọn ra chủ trì đời tiếp theo cho Bảo Phật tự xong, y liền tiêu sái rời đi.
“Ngộ Trần đại sư, lần này đại sư theo chúng tôi trở về kinh thành nhé, kinh thành có rất nhiều thứ chơi, vui lắm. Hòang cung càng không phải nói, kỳ trân dị bảo nhiều đến mức xem mãi không hết. Ngài là sư đệ của quốc sư, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương nhất định sẽ tiếp đãi long trọng.” Tiểu Tuyên Tử cực lực mời mọc.
“Đúng vậy, đại sư, ngươi theo bổn thái tử và quốc sư hồi cung đi.”
Rèm xe bỗng xốc lên, lộ ra hai người ngồi bên trong.
Quốc sư quay mặt ra cửa xe, bị thái tử ôm lấy từ đằng sau.
Còn có thể thấy rõ hai má trắng nõn ửng hồng của quốc sư, cùng bộ dạng cắn môi dưới tựa hồ như đang cố chịu cái gì đó.
Ngộ Trần thấy thế, liền quan tâm hỏi: “Sư huynh, huynh sao vậy?”
“Ta… ta…” Tĩnh Huyền khổ cực nói không nên lời, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng bừng.
Thấy thế, thái tử nghiêm trang thản nhiên thay hắn trả lời: “À, quốc sư ăn nhiều quá nên thế đó mà.”
“Thì ra là vậy.” Ngộ Trần khuyên nhủ: “Sư huynh ăn chậm thôi, kẻo nghẹn đấy.”
Tiểu Tuyên Tử nghe vậy, thiếu chút nữa phì cười, đành che miệng cố gắng nhịn xuống.
Hòang Phủ Dật nhẹ giọng nói bên tai Tĩnh Huyền: “Quốc sư, có nghe thấy không? Đừng tham ăn như thế chứ.”
Tĩnh Huyền mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ cúi đầu, không dám mở miệng, sợ sẽ không nhịn được mà rêи ɾỉ.
Tại cái cây đại côn th*t của tên xấu xa kia vẫn còn cắm trong tiểu thí thí của hắn, hại hắn muốn động đậy cũng không dám chứ bộ.
Bỗng xe ngựa nẩy lên một cái.
Đại côn th*t thuận thế đâm thẳng vào điểm mẫn cảm, Tĩnh Huyền hít sâu một hơi, hai mắt trợn lớn, nắm chặt tay thái tử!
Xe ngựa càng thêm xóc nẩy, Tĩnh Huyền bị đại côn th*t của thái tử đâm đến cả người tê dại, dưới áo cà sa, da^ʍ thuỷ phun ra điên cuồng, thân thể Tĩnh Huyền mềm thành một cục, cứ thế xụi lơ trong lòng thái tử.
Hòang Phủ Dật vừa ôm mỹ nhân vừa cười trộm.
Bổn thái tử thật đúng là anh danh cái thế!
Cố ý gọi Tiểu Tuyên Tử chọn cái đường nhiều ổ gà ổ voi này, thật đúng là quá thông minh!
Tĩnh Huyền nào biết âm mưu của người yêu, chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ như sóng triều hung hăng đánh tới, mấy lần như muốn gϊếŧ chết hắn, cũng làm cho hắn phải đau khổ nén chịu!
Không được! Tĩnh Huyền, ngươi thế nào cũng không được dâʍ đãиɠ như thế!
Sư đệ còn đang đi ngay trước mặt, nếu giờ ngươi bắn, thì sau này còn mặt mũi đâu mà gặp đệ ấy chứ?
Dật ca ca… cầu xin huynh, buông rèm xuống đi!
Tĩnh Huyền đáng thương dùng ánh mắt cầu xin nhìn thái tử.
Nhưng Hòang Phủ Dật lại không buông tha cho tiểu hòa thượng đáng yêu này, mà vẫn tiếp tục tán dóc với Ngộ Trần: “Đại sư, ngươi còn chưa trả lời đấy? Có đồng ý về cung với bọn ta không?”
“Đa tạ điện hạ đã thịnh tình mời, bần tăng sao có thể cự tuyệt chứ.”
“Tốt quá, quốc sư, ngươi nhất định rất vui, đúng không?”
“Đúng… đúng vậy… thật sự vui lắm…”
A a…. không được… Dật ca ca… cứu mạng!!!
Đột nhiên xe ngựa giật nảy lên.
Y a a a a!!!
Thịt kiếm thô to đâm thẳng một đường vào tận sâu trong mật huyệt mềm mại, Tĩnh Huyền cũng không nhịn được kɧoáı ©ảʍ xông thẳng vào não, thịt huyệt kịch liệt co rút, tinh thủy cũng điên cuồng phun ra!
“Chậc chậc, khá khen cho vị sư huynh dâʍ đãиɠ này, dám ở trước mặt sư đệ mà bắn tinh!” Thái tử tà ác nói nhỏ bên tai quốc sư.
Tĩnh Huyền nghe vậy xấu hổ vô cùng, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh, tức giận trừng mắt liếc y một cái.
Mục đích đã đạt được, thái tử cười cười nói với Ngộ Trần: “Rất mong đến ngày chúng ta chơi đùa trong cung!”
Buông rèm cửa xuống, Hòang Phủ Dật bắt đầu điên cuồng mà đâm vào trong cơ thể Tĩnh Huyền.
“Huyền đệ dâʍ đãиɠ, đệ thích Dật ca ca đâm vào cái mông đệ thế này sao?”
“A a… a a…” Tĩnh Huyền đau khổ kìm chế rêи ɾỉ, sợ bị sư đệ bên ngoài nghe thấy.
“Nói mau!” Hòang Phủ Dật đột nhiên tăng thêm lực đạo.
Tĩnh Huyền bị thao đến thiếu chút nữa tắt thở, ủy khuất mà nức nở: “Ô…. tha cho đệ đi… Dật ca ca… đệ sẽ kêu lên mất…”
“Phải gọi là tiếng rêи ɾỉ tình yêu của Huyền đệ mới đúng, Dật ca ca cũng không giúp được đệ đâu, hơn nữa, hắn là sư đệ của đệ, cũng đâu phải sư đệ của ta.”
Sau khi phục hồi trí nhớ kiếp trước, bộ dạng xấu xa của thái tử càng khiến Tĩnh Huyền khóc không ra nước mắt.
“Dật ca ca là đại phôi đản!”
“Được, còn dám mắng bổn thái tử, xem ta thao chết ngươi như thế nào, vị quốc sư không coi vương pháp ra gì này!”
Hoàng Phủ Dật đặt Tĩnh Huyền quỳ gối trên sàn xe, rồi từ sau lưng điên cuồng đâm vào hắn, lực đạo cũng mạnh vô cùng.
“——“
Tĩnh Huyền bị thao thiếu chút nữa tắt thở, ngay cả kêu cũng không kêu được, chỉ có thể không ngừng phun ra mấy giọt tinh thủy cuối cùng, lúc này, trên sàn xe là một mảnh hỗn độn.
“Nào nào… tiểu tâm can… Huyền đệ của ta… quốc sư bảo bối của ta… Dật ca ca bắn cho đệ đây!”
Hòang Phủ Dật cúi xuống liếʍ lên cái đầu bóng lưỡng của hắn, cả người cũng ngồi lên hắn, từ trên đi xuống, thịt kiếm đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Tĩnh Huyền.
“A a a— bảo bối của ta—-“
Nam nhân cắn cắn lỗ tai Tĩnh Huyền, rồi rống lên một câu, đem tất cả tinh hoa tình ái phun vào trong cơ thể hắn, một khắc đó, Tĩnh Huyền như chìm trong dung nham nóng bỏng, hạnh phúc mà ngất xỉu…
——————————
Dọc đường, đoàn người thái tử cùng quốc sư cứ đi một chút lại làm việc gì đó một chút, tốc độ vô cùng chậm chạp, cuối cùng cũng đã lết tới kinh thành.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu sớm đã nhận được tin tức, nên đã chuẩn bị yến tiệc ở ngự hoa viên để tẩy trần cho thái tử và quốc sư.
Hoàng hậu từ ái nhìn thái tử, ôn nhu cười nói: “Dật nhi, lần này vi phục đi tuần, có vui vẻ không?”
“Hồi mẫu hậu, nhi thần chơi rất vui.”
“Thật tốt qua, lúc đầu con vi phục ra cung, lại không mang theo thị vệ, mẫu hậu rất lo lắng, may mà bây giờ Dật nhi xuân phong đắc ý, thần thanh khí sảng còn hơn xưa, xem ra ra cung một chuyến rất tốt cho con.” Hoàng hậu vui mừng nói.
“Tất cả đều phải cảm tạ quốc sư dọc đường đã rất “chiếu cố” cho nhi thần.” Hòang Phủ Dật nghiêm trang nói.
Tĩnh Huyền nghe vậy, xấu hổ cúi đầu xuống, hai má cũng đỏ cả lên,
Hoàng thượng giơ chén rượu lên, cười cười: “Vậy thì phải đa tạ quốc sư rồi, để Trẫm kính quốc sư một chén.”
“Tĩnh Huyền lấy trà thay rượu, đa tạ hoàng thượng.”
“Bổn cung cũng kính quốc sư một chén.” Hoàng hậu nương nương nói.
“Vân nhi!” Hoàng thượng vội vàng ngăn lại: “Thái y nói nàng không được uống rượu.”
“Một chén nhỏ thôi mà.” Hoàng hậu làm nũng nhìn hoàng thượng.
Mặc kệ hoàng hậu đã bao tuổi, nhưng trong mắt hoàng thượng, nàng vĩnh viễn vẫn đáng yêu như hồi mới tiến cung, hoàng thượng yêu thương ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói: “Trẫm chỉ lo rượu sẽ không tốt cho bảo bảo trong bụng nàng thôi.”
“Bảo bảo?” Hòang Phủ Dật kêu to!
“Dật nhi, con nhỏ giọng chút đi, nói to coi chừng hù dọa tới bảo bảo đó.” Hoàng thượng vội vàng xoa xoa bụng hoàng hậu như trấn an.
“Xin lỗi mẫu hậu, nhi thần kích động qua, thật vui vì con sắp có đệ đệ.” Hòang Phủ Dật cao hứng nói.
“Sao Dật nhi biết đó là đệ đệ? Nói không chừng lần này hoàng hậu sẽ vì Trẫm mà sinh một tiểu công chúa đáng yêu đấy.” Hoàng thượng tràn ngập hạnh phúc tưởng tượng mình sắp có thêm một Tiểu Vân nhi.
“Không, không, nhất định là đệ đệ.”
Hoàng thượng nghe vậy không khỏi cười khổ: “Người khác làm thái tử không ai hy vọng sẽ có đệ đệ, sao con lại thích vậy?”
“Tóm lại, con muốn có đệ đệ!” Hòang Phủ Dật nói như đinh đóng cột.
Sau này có đệ đệ, y sẽ không phải ở trong cung cả đời nữa.
Chờ đệ đệ lớn lên, y sẽ quăng ngôi vị hòang đế cho nó, rồi y có thể mang theo bảo bối đi ngao du tứ hải, thực hiện ước định kiếp trước của bọn hắn!
Nghĩ tới đây, y vội vàng dặn dò quốc sư: “Quốc sư, ngươi mau cầu phúc cho hoàng thượng và hoàng hậu đi, để bọn họ sinh một long tử anh dũng cái thế, thông minh tuyệt đỉnh.”
“A Di Đà Phật. Tĩnh Huyền nhất định sẽ toàn tâm cầu phúc cho hoàng thượng và hoàng hậu.” Tĩnh Huyền áp tay vào nhau, thành tâm nói.
“Hừ, Dật nhi, con đừng tưởng có đệ đệ là con sẽ không phải làm hoàng đế nữa, trong vòng hai năm, Trẫm nhất định sẽ truyền ngôi cho con, rồi dẫn mẫu hậu con đi du sơn ngoạn thủy.” Hoàng thượng cũng đâu phải đèn cạn dầu.
“Cái gì? Nhanh thế sao?” Hòang Phủ Dật nghe xong âm thầm kêu khổ.
“Nhanh? Hai năm nữa con cũng mười tám rồi đó. À, nói đến đây mới nhớ, đại hội tuyển phi lần trước, con không tìm được ai hợp ý sao? Mẫu hậu con đã chọn những người tốt nhất rồi, mà con còn không hài lòng?”
“Nhi thần không thích. Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người yên tâm, chờ sau khi đăng cơ, con nhất định sẽ tìm cho hai người một vị hoàng hậu tốt nhất, chuyện thái tử phi hai người không cần phải lo.”
Thái tử thâm tình liếc nhìn quốc sư một cái.
Tĩnh Huyền biết Dật ca ca chắc chắn không lấy người khác, nên trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, không khỏi cúi đầu cười thầm.
Hoàng hậu yêu con vô cùng, cho nên không bắt ép, mà ôn nhu nói: “Được rồi, hoàng thượng, đừng ép Dật nhi nữa, đứa nhỏ này luôn có chủ ý của mình, hoàng thượng không cần lo lắng.”
“Được được, hoàng hậu của Trẫm nói gì cũng đúng hết.” Hoàng đế cười cười kéo tay nàng: “À, Dật nhi, Miêu Cương vương tới diện thánh, mang rất nhiều đại lễ, con cũng nên gặp hắn, đừng thất lễ đó.”
Miêu Cương vương?
Tĩnh Huyền giật mình, giương mắt nhìn thái tử, mặt cũng biến sắc.
Hoàng Phủ Dật nhếch mép cười, chân thành nói: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần sẽ hảo hảo “tiếp đãi” Miêu Cương vương!”
Tĩnh Huyền nhìn thái tử mỉm cười, không biết vì sao trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành…
A Di Đà Phật.
Miêu Cương vương, ngươi cố gắng bảo trọng nhé.