Tĩnh Huyền cố gắng né tránh sự xâm chiếm thô bạo của thái tử, nhưng thân thể hãy còn chưa hoàn toàn được giải dược nên cả người vẫn bủn rủn vô lực. Rồi rất nhanh sau đó, huyệt động của hắn cũng dần dần được buông lỏng, theo thói quen mà tiếp nhận dị vật tiến vào.
“Ưm…. a a a….”
Những lần hoan ái ngày xưa đã được khắc cốt ghi tâm trong trí nhớ của Tĩnh Huyền. Bởi vậy cho dù bây giờ hắn có không muốn thì hậu huyệt cũng tự động trở nên xốp mềm mà quấn lấy ngón tay thái tử, êm ái mà hút vào.
“Trước kia ta đã nghĩ, nếu ngươi là một xử nam, thì hậu huyệt của ngươi thích ứng nhanh thật đấy. Giờ ngẫm lại cũng thấy ta tuổi còn trẻ, chưa hiểu gì, làm sao mà mới chỉ qua một hai lần thượng ngươi lúc còn khô như vậy mà hậu huyệt đã có thể trở nên dâʍ đãиɠ đến mức này được? Nói vậy, trước đây, quốc sư hẳn là đã dùng thân thể này mà hầu hạ qua không ít nam nhân nên hôm nay mới có kinh nghiệm đến vậy phải không?”
“Ngươi!” Nghe những lời lăng mạ của thái tử, đáng lẽ hắn phải cảm thấy thống hận cùng nhục nhã không thôi, nhưng sao trái tim hắn lại đau đớn thế này.
Nguyên lai… nguyên lai đây chính là những gì thái tử nghĩ về mình sao?
Dâʍ ɭσạи không chịu nổi, ai cũng có thể lên giường cùng?
Đột nhiên Tĩnh Huyền cảm thấy chẳng còn điều gì cần phải nói với y, hay giải thích gì cả.
Đúng vậy…. đó không phải Dật ca, y vốn không phải Dật ca mà hắn đã từng hết lòng yêu thương.
Kiếp trước hắn đã trao tấm thân này cho Dật ca, cùng Dật ca ái dục triền miên, đối với thái tử mà nói, thân thể của hắn cũng là dơ bẩn lắm rồi.
Thái tử ngoài miệng thì dùng những từ ngữ cay độc nhất làm tổn thương Tĩnh Huyền, nhưng tận sâu trong tim y cũng cảm thấy đau đớn lắm.
Cảm thấy chính mình lại trở nên mềm lòng, thái tử càng tức giận, rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt của quốc sư, nhìn trên đó còn lưu lại chút dịch, “Ta mới chỉ chọc ngón tay vào như vậy mà quốc sư đã trở nên dâʍ ɭσạи không chịu nổi rồi, chỉ sợ rằng nếu không có côn th*t của nam nhân
đâm vào, quốc sư khó lòng tĩnh tâm, tu phật cầu phúc được. Vì một lòng mong cho quốc thái dân an nên thái tử ta không còn cách nào hơn là cố gắng để hầu hạ quốc sư rồi!”
côn th*t không chút lưu tình thẳng tiến vào trong cúc huyệt, tại cúc huyệt mà cố ý đâm chọc thô bạo, không chút nhẹ nhàng…
Huyệt động nhỏ bé bị côn th*t to lớn đột ngột đâm vào, đau đớn như bị xé rách ra, Tĩnh Huyền không nhịn nổi mà kêu lên thảm thiết!
“A a
a a a a…..”
Tiểu Tuyên Tử đứng ở ngoài cửa nghe thấy những thanh âm thê lương của quốc sư, cả người vô thức mà phát run, không có can đảm nghe tiếp nên phải bịt chặt tai lại.
Tiếp sau đó lại là những tiếng kêu kịch liệt hơn, thảm thiết hơn, Tiểu Tuyên Tử lo lắng đến phát khóc. Quốc sư vốn là một người có tâm hồn thiện lương, người tốt như vậy, xin thái tử hãy nhẹ tay một chút đi.
Dù thân thể còn đang run rẩy vì sợ hãi, nhưng Tiểu Tuyên Tử vẫn lớn mật gõ cửa: “Điện hạ, điện hạ đừng tức giận nữa, quốc sư hẳn là đã biết sai rồi, điện hạ hãy tạm tha lỗi cho quốc sư đi.”
“Câm miệng! Ngươi chán sống rồi sao? Thái tử ra lệnh cho ngươi biến ra chỗ khác ngay lập tức.”
Thái tử thô bạo rống to như sấm dậy khiến cho Tiểu Tuyên Tử sợ hãi mà vội vàng rút lui, trong lòng liên tục cầu khấn cho quốc sư thoát khỏi đại nạn này.
Quốc sư ơi là quốc sư, anh hùng cũng cần phải biết thức thời, ngay lúc thái tử còn chưa mất hết lí trí, người hãy mau năn nỉ van xin thái tử đi. Thái tử bên ngoài ác khẩu, nhưng thực sự rất quan tâm đến người, khẳng định ngài sẽ lập tức tiêu tan tức giận ngay. Người bây giờ ngàn vạn lần đừng có cố đối kháng với thái tử nữa.
Hoàng Phủ Dật chuyển động hạ thể, tại huyệt động của quốc sư, ra ra vào vào một cách thuần thục, nhưng thâm tâm lại cảm thấy hết sức tức giận.
Tại sao? Tại sao mình biết rõ tiện nhân này dâʍ đãиɠ, dơ bẩn nhưng chung quy vẫn không thể vứt bỏ được du͙© vọиɠ đối với hắn.
Hoàng Phủ Dật cảm thấy chính mình tựa như một tiểu tử ngu ngốc không chút kinh nghiệm, bị một kỹ nữ lầu xanh thấp hèn câu dẫn không cần biết rằng đối phương là kẻ dơ bẩn đến mức nào, vẫn cứ tiếp tục si mê.
Bởi trong lòng đầy phiền loạn mà động tác của thái tử càng trở nên thô bạo, y phải khiến cho người dưới thân này ghi nhớ thật kĩ từng trận đau đớn, trừng phạt của ngày hôm nay.
Hoàng Phủ Dật tận lực đâm thật sâu vào trong thân thể quốc sư, dùng côn th*t thô to mà cắm vào đến tận nơi sâu nhất, mẫn cảm nhất. Mỗi một lần đâm vào đều phải nghe thấy người dưới thân kêu khóc, y mới tạm hài lòng.
“Ô a a a…. Không… đừng…”
TĨnh Huyền đau đến độ cả người đầy mồ hôi lạnh túa ra không ngừng, Hoàng Phủ Dật lại càng dụng sức, điên cuồng đâm vào cúc huyệt, côn th*t lúc này tựa như nhục hình tra tấn Tĩnh Huyền. Người trên thân liên tục đâm vào nơi sâu nhất của cơ thể hắn, như muốn đưa tất cả mọi thứ vào trong, cùng hắn hòa làm một.
Tĩnh Huyền khó khăn cắn chặt môi dưới, tận lực khống chế để thanh âm của mình không bị thoát ra, nhưng dù ngậm chặt miệng thì thống khổ tột cùng cũng khiến hắn không tự chủ mà bật ra những tiếng kêu xé lòng.
Tràng bích hắn đau đớn mà co rút lại. Cảm nhận được tràng bích mềm mại gắt gao bao bọc lấy côn th*t của mình, nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn không hề giảm tốc độ hay ngừng lại. Không cho quốc sư có thời gian mà thở dốc, y tra hỏi: “ Nói! Có phải ngươi bên ngoài đã sớm có nam nhân khác đúng không? Thân thể ngươi đã sớm bị kẻ khác hưởng thụ qua phải không?”
Đau đớn vượt quá sức chịu đựng, Tĩnh Huyền nắm chặt lấy ống tay áo của thái tử, thanh âm không kiềm chế nổi mà run rẩy: “Điện hạ… điện hạ…”
“Còn không mau nói thật.” Thái tử tận lực đẩy đỉnh côn th*t thô to vào tràng bích, tàn nhẫn giày vò khiến cho Tĩnh Huyền đau đớn thê lương mà hét chói tai. Một dòng máu đỏ chói chảy ra tại nơi hai người kết hợp, giúp cho thái tử ra vào lại càng thêm mãnh liệt.
“Lần đầu tiên ta thượng ngươi, không hề thấy ngươi chảy máu, lần này mới tính là có chút máu nhỉ… Thân thể quốc sư thật mềm mại dâʍ đãиɠ, không nghĩ tới vậy mà lại cấm dục bao năm.”
Cố ý nói ra những lời lẽ ác liệt nhất để làm thương tổn Tĩnh Huyền, cũng là một phương thức giúp cho Hoàng Phủ Dật che giấu nỗi đau tầng tầng lớp lớp giăng mắc trong tâm.
Tại sao trong ánh mắt lại đong đầy khổ sở thế này?
Tại sao rõ ràng thân thể rất thoải mái nhưng trong lòng lại như bị đâm một nhát đao mà chảy máu ròng ròng đến không kiềm lại nổi?
“Ngươi, yêu tăng vô liêm sỉ! Ngay cả khi đem ngươi nhốt tại chùa miếu mà thân ngươi cũng không trong sạch. Nói! Ngươi vốn là người của thái tử! Chỉ là người của thái tử thôi. Sau này tuyệt đối không được có nam nhân khác, thân thể không được, trong lòng lại càng tuyệt đối không!”
Không thể tha thứ cho việc quốc sư đã từng phát sinh quan hệ với nam nhân khác, cho dù chỉ là tưởng tượng thôi cũng khiến cho Hoàng Phủ Dật khốn khổ đến không thở nổi.
Hoàng Phủ Dật bá đạo nắm lấy Tĩnh Huyền đáng thương mà giam chặt dưới hạ thân, đôi mắt hung tợn mà trừng mắt nhìn dung nhan tuyệt mĩ của quốc sư đang dần trở nên trắng bệch.
Cơ thể bị người thương lặp đi lặp lại thô bạo xé rách, đau đớn theo hạ thể mà lan tràn đến tận l*иg ngực…
Đó không phải là Dật ca… không phải…
Dù đôi mắt đong đầy nước mắt nhưng đôi môi Tĩnh Huyền lại cười đến lạnh nhạt, miễn cưỡng mở miệng, “Ngươi nói đúng…. thân thể này của ta…. từ vài chục năm trước đã thuộc về nam nhân khác… Người mà ta yêu nhất…”
“Ngươi nói cái gì?”
Một câu nói kia của Tĩnh Huyền đúng là thêm dầu vào lửa. Hoàng Phủ Dật nội tâm tựa núi lửa phun trào điên cuồng như muốn thiêu đốt tất thảy. Cái loại thống hận đến thấu tâm can thế này khiến cho y gần như mất đi lý trí, chỉ cảm thấy hai tròng mắt như muốn toát ra ngọn lửa hừng hực.
“Hảo, ngươi, tiện nhân, tên gian phu kia là ai? Hắn ở đâu? Ta muốn tìm hắn, gϊếŧ chết hắn!”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng hướng vào l*иg ngực của chính mình, Tĩnh Huyền lúc này cảm thấy như được giải phóng, nội tâm hoàn toàn thư thái, nói: “Người đó ở nơi này… ở trong lòng ta… ngươi vĩnh viễn không thể thay thế…”
Dật ca, ngươi vĩnh viễn ở trong lòng ta.
Hoàng Phủ Dật đột nhiên nổi lên một loại cảm giác ủy khuất chưa bao giờ có, cảm giác chính mình như một đứa con bị cha mẹ ruột vứt bỏ, bất lực không thể làm điều gì.
Y nghĩ muốn gào khóc lớn, mắng Tĩnh Huyền đã vong ân bội nghĩa, cư nhiên lại dám có dũng khí đi yêu người khác….
Nhưng không được… không thể được…. Y là thái tử, y không được khóc.
Y không thể mềm yếu! Muốn có được hắn, y phải giành giật bằng được!
Cả cái quốc gia này, tương lai đều là của thái tử, nói chi đến hắn – một hòa thượng nhỏ bé?
“Quốc sư đáng kính, ngươi biết chọc giận quốc vương tương lai sẽ có kết quả gì không?” Hoàng Phủ Dật nở nụ cười tà mị, côn th*t không hề thô bạo ra vào mà bắt đầu nhẹ nhàng như có như không, tại tràng bích của Tĩnh Huyền khıêυ khí©h. “Khi nào về kinh thành, ta sẽ đem ngươi nhốt tại tẩm cung, mỗi ngày, mỗi ngày đều thao ngươi, cho thân thể dâʍ đãиɠ của ngươi được chìm trong dịch thể của ta, toàn thân trên dưới của ngươi sẽ chỉ còn mùi vị của ta. Ngươi chỉ có thể mỗi ngày dưỡng thân thể thật tốt để chờ ta đến thượng. Ngươi sẽ không được gặp bất kì nam nhân nào, lại càng đừng hòng tái ngộ với tên gian phu kia.”
“Không… A…”
Thống khổ rêи ɾỉ nhưng lại mang theo một tia phiếm tình, Hoàng Phủ Dật cố ý dùng côn th*t thô to, tại cúc huyệt của Tĩnh Huyền mà ác ý chà xát.
Cơ thể Tĩnh Huyền không khống chế nổi mà dâng lên từng tia kɧoáı ©ảʍ, hắn trằn trọc than nhẹ…
“Ngươi đúng là một hòa thượng dâʍ đãиɠ, cho dù người thao ngươi không phải nam nhân ngươi yêu thương, nhưng ngươi vẫn cảm thấy kɧoáı ©ảʍ, đúng không?” Thái tử dùng mọi cách để khıêυ khí©h, hành hạ quốc sư, y muốn hắn trầm luân mà đạt tới cao trào, vùng vẫy trong bể du͙© vọиɠ do chính y tạo ra.
“Trừng phạt ta…. thái tử… người có thể trừng phạt ta…. nhưng người đừng nói vậy…”
Đôi mắt Tĩnh Huyền vốn vương đầy lệ, nhưng trong thân thể lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào khiến cho hắn bất giác run rẩy. Điều này so với sự cuồng dã khi trước của thái tử càng khiến hắn không cách nào chống cự nổi.
Không! Hắn không nên dối trá triền miên như vậy nữa.
“Đừng như thế nào?” Thanh âm hấp dẫn của thái tử vang lên bên tai Tĩnh Huyền: “Đừng cho ngươi đạt cao trào? Đừng cho thân thể dâʍ ɭσạи của ngươi đạt được kɧoáı ©ảʍ? Ngươi như vậy mà có thể giả bộ như chưa từng phản bội người yêu sao?”
Hoàng Phủ Dật tựa ác ma, tại bên tai Tĩnh Huyền tà ác thì thầm.
“Ta thực muốn giúp đỡ quốc sư. Ngày hôm nay, thái tử ta nhất định sẽ làm cho ngươi sảng khoái đến không bắn nổi nữa! Ta muốn cho ngươi hiểu rằng, cái thân thể dâʍ đãиɠ của ngươi, chỉ cần được cắm vào mông thì cho dù có không phải là nam nhân ngươi yêu thương, ngươi cũng sẽ sung sướиɠ mà mở chân ra tiếp nhận.”
“Không! Không phải vậy!” Tĩnh Huyền không chịu nổi mà che mặt, cuồng loạn lắc đầu: “Ta không phải, ta không phải…”
“Thật sự không phải? Như vậy trực tiếp đi hỏi thân thể của chính ngươi đi.”
Trong căn nhà gỗ rách nát, những thanh âm thống khổ lại mang theo chút sảng khoái vì dục tình của quốc sư không ngừng truyền ra. Bị thái tử liên tục giày vò, cuối cùng quốc sư cũng lên cao trào, một cỗ bạch trọc phóng ra, dính đầy thân thể của hai người….
Nhớp nháp, dính chặt, phân không ra ai với ai nữa…