Chương 6-2: Hạ

“A a… “

Tĩnh Huyền vẫn ý thức được mình thân là đệ tử phật môn, nhưng lại liên tiếp phạm vào sắc giới, tội không thể dung thứ.

Hôm nay bị thái tử hung hăng mắng chửi, ngược lại khiến cho đáy lòng hắn cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều, nỗi thống khổ mà thân thể đang phải gánh chịu bỗng nhiên sinh ra một trận khoái ý không sao hiểu nổi!

Dùng sức! Lại dùng lực đánh ta! Hãy nghiêm khắc trừng phạt thân thể dâʍ ɭσạи vô sỉ này của Tĩnh Huyền đi!

Quốc sư bị đánh cho toàn thân mềm yếu, dâʍ ɖị©ɧ văng khắp nơi, nước mắt tèm lem đầy mặt!

Nơi sâu nhất trong cơ thể lại ngứa ngáy không chịu nổi, khiến cho hắn không biết thẹn mà dùng hết sức banh mở hai cánh mông thật to, nửa ngồi nửa đứng đưa lưng về phía nam nhân, dùng cái miệng nhỏ nhắn bên dưới để ở ngay trên côn th*t to lớn mà kiên quyết ngồi xuống…

Ô ô…

Kɧoáı ©ảʍ mất hồn khiến cho hai người đều đồng thời ngẩng đầu lên hít sâu một hơi đầy thỏa mãn!

Hoàng Phủ Dật thở hổn hển, nắm chặt vòng eo mềm mại của hắn, dùng sức mà đâm thật sâu vào bên trong.

A a….. đâm chết ta rồi!

Cả người Tĩnh Huyền vặn vẹo, cảm giác được dương khối thật lớn của nam nhân đang đâm thẳng vào trong cơ thể như muốn đâm nát cúc huyệt của mình. Đóa hoa mỹ lệ trong cơn sợ hãi mà vô thức co rút, đem hung khí thô to kia cắn chặt không rời!

“Ô ô… chặt quá! Quá chặt rồi! Cái mông dâʍ đãиɠ này sắp nuốt sống ta mất!”

Hoàng Phủ Dật cúi đầu cắn lên cần cổ trắng nõn non mềm của Tĩnh Huyền, đoạn ghé vào lỗ tai hắn dùng chất giọng khàn khàn cuồng loạn rít lên!

Khẽ đong đưa thắt lưng, Hoàng Phủ Dật điên cuồng hướng phía trên mà đâm rút liên tục, đến tận khi thống khoái mà bắn đầy long tinh nóng bỏng vào trong cái mông của quốc sư!

Cúc huyệt mẫn cảm của quốc sư nóng đến mức run rẩy không ngừng, du͙© vọиɠ cấp bách muốn phát tiết nhưng lại bị phật châu gắt gao buộc chặt, không cách nào giải phóng được.

Tĩnh Huyền vô cùng đáng thương mà nức nở cầu khẩn nam nhân yêu dấu, như muốn lấy lòng mà hôn lên đôi môi y, “Ha ah… Điện hạ… van cầu người, để cho Tĩnh Huyền bắn đi… van cầu người… “

“Muốn được giải thoát cũng rất đơn giản thôi, ngươi chỉ cần nói cho bổn thái tử, có phải ngươi thích ta hay không là được?”

Tình triều mãnh liệt nếu không phát tiết, du͙© vọиɠ quá mức sẽ bạo phát khiến nam căn bị thương tổn!

Tĩnh Huyền cũng không kiềm chế được những ái ý đắm say, chỉ có thể nức nở nói ra những lời chôn giấu tự đáy lòng, “A a… thích… rất thích người! Điện hạ! Van cầu người cho Tĩnh Huyền bắn đi!”

Thái tử thấy quốc sư rơi lệ, không ngừng khóc kêu, hình ảnh ý loạn tình mê tuyệt mỹ, không khỏi cả người kích động như điên, vươn đầu lưỡi nóng như lửa đáp lại sự cầu khẩn của hắn, một tay gỡ xuống phật châu đang buộc chặt lấy ngọc hành….

A a…. bắn rồi….

Đôi mắt Tĩnh Huyền mở lớn, một cỗ dịch trắng nóng bỏng trong nháy mắt bắn đầy lên trúc liêm…

******

Mặt trời chói chang tỏa nắng.

Tiếng vó ngựa lộc cộc thổi tung bụi đất bên đường.

Quốc sư Tĩnh Huyền từ trong cõi xa xăm tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện mình đang ở trong xe ngựa.

Nghi hoặc xốc bố liêm nhìn ra bên ngoài, phát hiện xe ngựa đang đi trên đại đạo ra ngoại thành.

Kỳ quái, lúc mình còn thanh tỉnh không phải vẫn ở trong cung sao? Sao chỉ thoáng chốc đã ở trên xe ngựa rồi?

Nhìn trời một chút, có lẽ là sư phụ cùng sư bá đã mang mình lên xe ngựa.

Tĩnh Huyền nghĩ tới mới rồi còn đang nằm trong lòng ái nhân, hôm nay hai người đã phải xa cách nghìn trùng, không khỏi buồn bã đau lòng.

Thái tử điện hạ người… bây giờ hẳn là còn đang ở hoàng cung lo tuyển phi rồi…

Phật tổ phù hộ, hy vọng điện hạ có thể chọn được một vị thái tử phi thông minh hiền thục.

Có lẽ khi hắn từ Bảo Phật tự hồi cung, thái tử đã chuẩn bị đại hôn rồi.

Hoàng thượng nhất định sẽ yêu cầu quốc sư hắn lo cho nghi thức cầu phúc trong ngày đại hôn của thái tử.

Tĩnh Huyền thân là quốc sư, nhất định phải toàn tâm toàn ý mà vì thái tử và thái tử phi cầu phúc, khẩn cầu cho bọn họ được trăm năm hảo hợp, con cháu đầy đàn.

Sư tổ nói đúng, duyên tới duyên đi, không thể cưỡng cầu.

Có lẽ chính mình cùng Dật ca ca chỉ có tam thế tình duyên, kiếp này đã là hữu duyên vô phận.

Đã tự làm khổ mình rồi, lại còn muốn làm khổ người nữa sao?

Buông đi, Tĩnh Huyền, buông tay đi.

A Di Đà Phật!

Tĩnh Huyền cầm chuỗi phật châu trong tay, mặc niệm phật hiệu, nỗi thống khổ dần dần bị đè ép xuống đáy lòng, tinh thần cũng dần dần khôi phục lại sự minh mẫn, quanh thân pháp quang lưu chuyển như đã nhập vào cảnh giới vô biên.

Vân Không đạo sĩ cưỡi ngựa đi bên cạnh vốn có đạo hạnh cao thâm, tuy giờ đang là ban ngày, nhưng vẫn có thể nhìn thấy pháp quang hắt ra từ trong xe ngựa, không khỏi thở dài một tiếng, “ôi, si nhi, hy vọng ngươi thật sự có thể buông tay chấp niệm với cái tên tiểu tử ngốc kia. Đừng có vừa nhìn thấy y là cái gì cũng quên sạch hết!”

“Quên cái gì cơ?” Tiểu Tuyết Ly từ trong lòng Vân Không nhô đầu ra, giọng còn ngái ngủ hỏi.

“Tiểu trư lười biếng, tỉnh rồi sao?” Vân Không cười cười vuốt ve chiếc đầu nhỏ xinh mềm mại như nhung của hắn.

“Chúng ta đến đâu rồi?”

“Vừa mới ra khỏi thành.”

“Hả? Sao ta đã ngủ một giấc rồi mà vẫn chưa rời xa được kinh thành chứ?” Tuyết Ly dùng vẻ mặt cầu xin nói, “Sớm đã bảo ngươi đừng có cưỡi ngựa, chúng ta dùng pháp thuật không phải sẽ nhanh hơn sao?”

“Ngươi thì biết cái gì? Huyền nhi lúc này thân phận đâu còn như xưa, đã là quốc sư một nước rồi, chung quy không thể xuất đầu lộ diện được. Đây là ý tốt của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương mà.”

“Ý tốt cái gì? Đây quả thực là rước khổ vào người thôi!”

“Bổn đạo sĩ ôm ngươi mà còn kêu rước khổ à? Ngươi đúng là đồ tiểu bạch miêu không biết thế nào là cảm tạ.”

“Ngươi đâu có mềm mại như Hoàng hậu nương nương, toàn thân cứng như đá, một chút cũng không thoải mái, đương nhiên ta phải chịu khổ rồi!”

Y Tuyết thích nhất là cùng Vân Không đấu võ mồm, cho dù ngủ trong lòng hắn rất thoải mái, nhưng cũng tuyệt đối không nói cho hắn nghe.

“Hảo cho một tiểu bạch miêu vong ân phụ nghĩa nhà ngươi!”

Ngay lúc một người một ly lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, một con tuấn mã tung vó phi như bay tới, chỉ chớp mắt đã ở ngay trước mặt mọi người!

Người vừa ngồi trên lưng ngựa lập tức phi thân, thoáng cái đã nhảy lên xe ngựa, một tay xốc mạnh bố liêm….

Tĩnh Huyền vừa ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thấy một người như thần tiên xuất hiện trước mắt, ánh dương quang hắt lên tấm lưng y như tạo thành vô số quang hoa lấp lánh, khiến cho Tĩnh Huyền không khỏi nhìn đến ngây người…

“Điện hạ… “

“Ngươi là tên quốc sư to gan lớn mật!” Hoàng Phủ Dật nổi giận đùng đùng ngồi vào trong xe.

Bên trong xe ngựa, y dùng một tay ôm chặt lấy Tĩnh Huyền vào lòng, “Không có dụ lệnh của bổn thái tử mà ngươi dám một mình bỏ trốn!”

Cũng khó trách thái tử lửa giận ngập trời!

Nguyên lai sau khi hai người hoan ái, quốc sư cứ thế ngất đi. Thái tử ôm hắn quay về Tử Vân tự nghỉ tạm, còn mình thì đi gặp mặt phụ hoàng cùng mẫu hậu.

Không nghĩ tới khi y quay lại Tử Vân tự, chỉ thấy cảnh “vườn không nhà trống”, hại y gấp đến độ thiếu chút nữa đem tên Tiểu Tuyên tử chịu trách nhiệm trông coi gϊếŧ ngay cho hả dạ!

“Nói! Tại sao đi không lời từ biệt?”

Tĩnh Huyền một chữ cũng không nói được nên lời, chỉ có thể si ngốc mà nhìn thái tử.

Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Ngươi không phải… lẽ ra nên ở trong cung tuyển thái tử phi sao?

Tại sao lại tới…

“Điện hạ đuổi theo Tĩnh Huyền làm gì?’ Tĩnh Huyền cố gắng trấn tĩnh hỏi.

Hoàng Phủ Dật đang muốn trả lời, đột nhiên lại nghĩ, nếu như nói bổn thái tử không muốn rời xa ngươi, như vậy cái tên quốc sư đáng ghê tởm này không phải sẽ thị sủng mà kiêu hay sao (được sủng ái mà sinh kiêu ngạo), rồi sau này hắn lại thích đi thì đi nữa? Hừ! Không được!

Hoàng Phủ Dật cố nén nỗi lo lắng trong lòng, bất động thanh sắc nói, “Ai nói bổn thái tử là đuổi theo ngươi hả? Vốn là ý của phụ hoàng muốn bổn thái tử đi ra ngoài dân gian một chuyến, tiện thể dò xét dân tình. Cho nên bổn thái tử quyết định thuận đường đồng hành cùng ngươi.”

“Cái gì? Điện hạ muốn đồng hành cùng Tĩnh Huyền ư?” Tĩnh Huyền kinh hãi!

“Sao? Không muốn?”

“Ta… ta… “

Ta rõ ràng… rõ ràng đã buông tay, nhưng sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện?

Ngươi rõ ràng không thuộc về ta, nhưng sao lại không buông tha ta?

Oan gia, ngươi đúng là oan gia của ta mà!

Tĩnh Huyền rúc vào trong lòng thái tử, muôn vàn sầu khổ không nói được nên lời, rồi lại cảm nhận đươc dư vị ngọt ngào không sao hình dung nổi.

Trăm mối tơ vò vấn vít trong lòng, cuối cùng chỉ còn lại một niềm hy vọng nhỏ nhoi.

Hy vọng đời đời kiếp kiếp đều được nam nhân này gắt gao ôm vào trong ngực, yêu thương gắn bó mãi không rời…