“Giang tiểu thư, lão phu tự giới thiệu, lão phu Từ Sơn, là thương nhân buôn bán tại Tây Vực, đây là con trai ta, Từ Đạt, sau này chính là phu quân của cô nương, nếu cô nương ngoan ngoãn, thì bọn ta có thể khiến cho cô nương nửa đời sau an nhàn sung sướиɠ… Còn bằng không, cô nương tốt nhất nên chuẩn bị mà gánh chịu hậu quả đi. Nhưng không biết rốt cuộc cô nương có chịu nổi không, dù sao thì sản nghiệp Giang gia cũng là do cha cô nương cả đời cố gắng, bị mất đi thì thật đáng tiếc, bất quá chuyện này cũng không có gì là thiệt hại cho cô nương, con trai của lão phu mặc dù nhìn thế, nhưng lại là nhân tài trong giới thương nhân, làm người thật thà, chỉ có tật xấu là khi nó nổi giận, thì hơi hung dữ một chút, nhưng ngoài trừ việc đó ra, thì không còn gì nữa cả” Từ Sơn vẻ mặt tươi cười giải thích, nhưng giọng nói lại chứa đầy uy nghiêm cùng uy hϊếp.
Thật không hổ danh là thương nhân lăn lộn nửa đời trên thương trường, hơn nữa nơi đó còn là Tây Vực, nên so với thương nhân Trung Thổ, càng toát ra một vẻ khí phách của dân du mục trên thảo nguyên.
Phù Dung cùng Quân Hàn nhìn nhau, xem ra vị Từ lão gia này sở dĩ dám đảm bảo như thế, chắc hẳn sau lưng đã được sự ngầm giúp đỡ từ phía Khương Tuấn, hơn nữa vị Từ công tử kia với thái độ vừa rồi, Giang Thu Thiền chỉ thét một câu, nhưng hắn lại rống lớn lại một tiếng làm cho mọi người đều giật mình, chỉ cần quan sát cũng biết người này ngoài mặt tuy ôn hòa, nhưng thật chất là người có tính tình bạo lực, nếu sau này Giang Thu Thiền mà không biết an phận, xem ra sẽ đau khổ dài dài, thậm chí chịu đòn roi tra tấn a. Chiêu này của Khương Tuấn đủ độc, hủy luôn hạnh phúc nửa đời sau của người ta, nhưng ngoài mặt thì như tác hợp lương duyên, đúng là thương nhân mà, một đám toàn là hồ ly gian xảo cả.
“ngươi… các ngươi ti bỉ” nghe xong lời Từ Sơn, Giang Thu Thiền không khỏi tức giận, bọn họ lại dám lấy gia nghiệp Giang gia ra dọa nàng.
“ti bỉ cũng được, bất quá hôm nay, hai người thành thân là đã định rồi, Cẩm nương tới, thay thiếu phu nhân thay hỉ phục” Từ lão phất tay ra hiệu cho thiếu phụ phía sau.
Ngay lập tức những người thông minh đều rời khỏi phòng giam, ngay cả Giang lão gia từ nãy giờ bị dọa đến hôn mê cũng được mang ra, bên trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc thét của Giang Thu Thiền cũng tiếng quần áo bị tê rớt.
“Từ lão gia, không cần vào trong hỗ trợ sao???” Khương Tuấn lên tiếng thắc
mắc, dù sao Cẩm nương cũng đã có tuổi, sợ rằng không thể đối phó với Giang Thu Thiền.
“Khương thiếu gia xin an tâm, Cẩm nương trước khi trở thành nhũ nương đã từng là tiêu sư, đối với dạng tiểu thư yếu đuối này, nàng ấy thừa sức đối phó” Từ lão nhẹ giọng cười giải thích.
“Ân” Khương Tuấn gật đầu hiểu.
Không mất bao lâu, Giang Thu Thiền đã được thay xong hỷ phục, Giang lão gia thì bị hắt nước cho tỉnh lại, Từ lão thì vui cười ngồi trên ghế trong sân chuẩn bị nghi lễ, Giang lão gia thì ngược lại bị một hắc y nhân khống chế lại, ép buộc ngồi xuống.
Từ Đạt vui vẻ chuẩn bị bái đường, còn Giang Thu Thiền thì bị Cẩm nương khống chế quỳ xuống hành lễ, chẳng mấy chốc nghi lễ đã hoàn thành, Từ lão gia mạo muội mượn một căn phòng trong phủ cho hai người tân giai nhân dùng động phòng, Phù Dung lập tức sảng khoái đáp ứng.
Mọi người trên mặt đều nở nụ cười, duy chỉ có Giang lão gia là vẻ mặt đầy hối hận cùng đau lòng, còn Giang Thu Thiền thì hận ý tràn ngập, nói không nên lời.
Đêm qua đi, một ngày mới lại đến, Khương Tuấn đích thân tiễn phụ tử Từ Sơn lên đường quay về Tây Vực, Giang Thu Thiền cùng Giang lão thì bị bắt ép mang theo sau, tất cả sản nghiệp Giang gia trong ngày hôm qua, đều đã bị Khương Tuấn dùng thủ đoạn chuyển tất cả đến Tây Vực, và Từ sơn cũng đã nhanh chóng phái người thân tín nắm giữ tất cả, bây giờ phụ tử Giang gia chỉ còn có con đường lựa chọn duy nhất là ngoan ngoãn theo phụ tử Từ Sơn quay về Tây Vực, nếu không chỉ có thể ra đường làm ăn mày.
Giang lão dù không phục, nhưng không thể làm gì. Còn Giang Thu Thiền trải qua đêm động phòng hoa chúc, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, thậm chí còn có chút sợ hãi, bây giờ chỉ cần Từ Đạt nói gì nàng ta cũng ngoan ngoãn làm theo, nhìn thấy Từ Đạt, nàng ta vẻ mặt giống như nhìn thấy ma quỷ, không hề dám cãi lời, không ai biết rốt cuộc đêm qua đêm động phòng đã có chuyện gì??? Chỉ biết đêm qua từ trong căn phòng đó thỉnh thoảng truyền ra tiếng thét rất thê lương của Giang Thu Thiền.
Sau khi tiễn đoàn người Từ gia, Phù Dung cùng Quân Hàn, Khương Tuấn cùng quay trở vào trong, chuẩn bị dùng bữa sáng.
Vừa ngồi xuống thì Triệu Bân và Lạc Thiên cũng đến góp vui, hai người này mấy hôm nay, một người do bận chuyện của triều đình, một người lo chuyện làm ăn trong gia tộc, nên cũng không thể đến đây gặp Phù Dung, bây giờ gặp lại nên Quân Hàn cùng Khương Tuấn cũng nhường chỗ ngồi cạnh Phù Dung cho họ, xem như bù đắp mấy ngày thiếu hụt của họ, nhưng Phù Dung lại không để ý, bốn nam nhân trong lúc đó đã đưa mắt nhìn nhau dường như ngầm thỏa thuận gì đó, mà nàng không hề biết.
Cả ngày hôm đó, cả bốn nam nhân đều cùng vui vẻ hộ tống Phù Dung ra ngoài thành dạo chơi, năm người hết đi ngắm phong cảnh, rồi lại vào rừng săn thú, mãi đến khi trời gần tối, mới có ý định quay về.
Nhưng mà bốn nam nhân lại không hề có ý định đưa Phù Dung quay về thành, mà đưa nàng đến một căn nhà gỗ nhỏ trên núi.
Căn nhà gỗ nhìn bên ngoài có vẻ đơn sơ, nhưng lại vô cùng ấm áp, hơn nữa xung quanh còn trồng rất nhiều hoa cỏ, khung cảnh vô cùng lung linh, xinh đẹp.
“Đây là???” Phù Dung lên tiếng thắc mắc.
“thích sao???” Quân Hàn nhẹ nhàng hỏi.
“Ân, thích” Phù Dung nhẹ nhàng gật đầu.
“Dung nhi, chúng ta hôm nay, ngay tại nơi này thành thân có được không???” Triệu Bân dịu dàng cầm tay Phù Dung hỏi.
Quân Hàn, Khương Tuấn cùng Lạc Thiên cũng đồng thời đưa mắt nhìn Phù Dung như thể chờ đợi đáp án từ nàng.
Phù Dung nhất thời ngơ ngác không nói nên lời, đây là, bốn nam nhân này đang cầu hôn nàng hay sao???.
“Dung nhi” nhìn thấy Phù Dung không trả lời, Khương Tuấn bên cạnh nhẹ giọng gọi.
“Dung nhi, nàng an tâm, chỉ cần nàng gả cho bọn ta, bọn ta đảm bảo, sẽ suốt đời yêu thương nàng, sủng nàng, nàng muốn làm gì bọn ta sẽ cùng nàng làm, nàng muốn đi đâu, bọn ta sẽ cùng nàng đi, vô luận là gì, chỉ cần nàng lên tiếng, bọn ta nhất định sẽ vì nàng mà hoàn thành” Lạc Thiên chân thành nhìn thẳng vào mắt Phù Dung chậm rãi nói ra từng câu từng chữ.
Mỗi câu mỗi chữ đó lại giống như vô số làn sóng lan tỏa trong lòng Phù Dung, khiến cho nàng ngập tràn trong hạnh phúc, không thể nào chối từ.
“hảo” Phù Dung mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Bốn nam nhân nhất thời hưng phấn cười tươi. Sau đó là bắt đầu tiến hành lễ bái thiên địa. Nhưng đến vấn đề trọng điểm là động phòng hoa chúc, thì bốn nam nhân lại để Phù Dung vào phòng trước, còn họ thì ở bên ngoài không biết thảo luận cái gì???
“bốn người này thật là, rốt cuộc trong hồ lô không biết bán thuốc gì nữa???” Phù Dung vào phòng, ngồi trên giường, mỉm cười nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chứng kiến bốn nam nhân cùng ngồi một chỗ, thảo luận một cách vô cùng nghiêm túc, khiến cho nàng không khỏi tò mò.
Dù nàng có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng nếu không phải trường hợp cần thiết, nàng tuyệt sẽ không đọc suy nghĩ của bọn họ, vì đây chính là tôn trọng họ, và họ cũng rất rõ đều này.
“Dung nhi” một lúc sau, Lạc Thiên là người bước vào phòng đầu tiên, ba nam nhân còn lại thì đều ở bên ngoài chờ đợi.
“sao vậy???” Phù Dung mỉm cười hỏi.
“đêm nay, ta hay không có thể …???” nói tới đây Lạc Thiên không khỏi đỏ mặt, trong số bốn người chỉ còn y là chưa từng cùng Phù Dung có da thịt chi thân, nên ba nam nhân kia mới cam nguyện để mình vào động phòng trước, nhưng y lại sợ Dung nhi không đồng ý.
Phù Dung mỉm cười, nàng làm sao mà không biết y hỏi gì, xem ra đây chính là vấn đề mà nãy giờ họ thảo luận a.
Phù Dung tận lực che dấu ý cười trong mắt, tiến lại gần Lạc Thiên, nhẹ nhàng hôn lên môi của y, nhận được sự ngầm đồng ý này, Lạc Thiên bắt đầu ôm chặt lấy Phù Dung, tiến hành ‘công thành chiếm đất’, một đêm dài triền miên bây giờ chỉ là bắt đầu.