Quyển 1 - Chương 20

“được, cho dù hôm đó ngươi không chết, hôm nay ngươi cũng phải chết” quốc sư cười lạnh, tay trái vung lên, để lộ ra một đạo phù, miệng thì lẩm bẩm gì đó, nhưng niệm mãi mà vẫn chưa có gì xảy ra, khiến cho ông ta cảm thấy kỳ lạ.

“tại sao lại như thế này”

“ý của ngươi là ngươi đang nói đến tử hồn sao” xem ra đại sư huynh đã ra tay rồi, lâu lâu cũng có ích đấy chứ nhỉ.

“ngươi…rốt cuộc ngươi đã giở trò gì” Phổ vương bắt đầu lo lắng.

“ta không biết, ta đâu có làm, làm sao ta biết” cái này nàng nói thật nha, người ra tay là đại sư huynh mà, nàng làm sao mà nàng biết

a.

“ngươi…” Phổ vương tức giận không nói nên lời.

“nếu ngươi muốn biết tại sao không hỏi ta” tiếng nói vửa dứt một thanh y nam tử từ cánh rừng bên cạnh xuất hiện.

“ngươi là ai” Phổ vương nghi vấn.

“sư huynh nhanh nhỉ, làm cách gì thế” sư huynh, lâu lâu huynh cũng nên chứng tỏ bản lĩnh đi chứ.

“không có gì a, ta chỉ dùng “di hồn hoán ảnh” đem niệm lực còn sót lại của tên thuật sư tạo ra tử hồn giải tỏa, để cho hắn xóa đi sự khống chế của đại quốc sư đây đối với tử hồn, sau đó thì phong ấn tất cả lại thôi, dù sao đối phó niệm hồn vẫn đơn giản hơn so với người sống có suy nghĩ mà” Vân Ngạn cười tươi trả lời.

“sư huynh thông minh đột xuất”

“ ta vốn là người thông minh” Vân Ngạn bất mãn

(TT: ca ăn dưa bở nà, có ai tự khen mình thông minh đâu a =.=”)

“ngươi…các ngươi” Phổ vương tức giận xanh mặt.

“đại quốc sư, thật có lỗi, làm hỏng kế hoạch của người rồi” Phù Dung cười lạnh nhìn y.

“vậy sao, cho dù không có tử hồn, các ngươi cũng không phải đối thủ của Khách La ta”

( TT: Khách La, ta thấy ông quốc sư này tà quá nên ta đặt cái tên nghe tà một chút cho thích hợp với ông này, tên này có nghĩa là hồn ma, chú thích cho cả nhà rõ >.<, còn về là nghĩa theo tiếng nước nào ta không nhớ rõ, ta chỉ nhớ ta từng đọc vậy thôi).

“sư đệ, nhiêm vụ của ta đã xong, bây giờ đến phiên đệ trổ tài đi chứ” tiểu sư muội, cũng lâu rồi không vận động gân cốt, hôm nay cũng nên động tay chân chút đi chứ.

“được, đại quốc sư xin chỉ giáo”

“được, bổn quốc sư cho ngươi toại nguyện”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Đánh nhau rồi~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phù Dung và Quân Hàn thì giao chiến với Khách La, còn Phổ vương thì do đám người Lạc Minh đối phó, Phù Dung và Khách La đánh từ chiến trường đánh vào rừng, Quân Hàn và Vân Ngạn cũng đuổi theo, nhưng Quân Hàn lại bị thuộc hạ của Khách La ngăn cản ( TT: chính là hắc y lần trước, đi cùng Khách La đến nghiệm chứng Dung tỷ chết chưa đó), nên đành giao đấu với y, để Phù Dung một mình giao đấu với Khách La.

“tên họ Lưu kia, ngươi còn đứng đó làm gì, mau đi giúp Dung nhi đi” Quân Hàn quay sang hét lớn với Vân Ngạn.

“yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, mà khoan đã, Dung nhi, ngươi biết muội ấy là…” Vân Ngạn ngạc nhiên, ít ra trong cái đám nam nhân đó cũng có một tên thông minh nha.

“nói nhảm” Quân Hàn tức giận.

Dù Khách La là cao thủ nhưng nếu so với Phù Dung thì trong người nàng cũng có một nữa dòng máu của thần nên ông ta vốn không phải đối thủ.

“sư đệ, đừng đùa với ông ta nữa, nhanh chóng kết thúc đi” Vân Ngạn bắt đầu thấy nhàm chán, rõ ràng là một cuộc chiến không cân sức, thật phí thời gian mà.

“được” Phù dung tung một chưởng quyết định về phía Khách La, dù Khách La dùng toàn lực chống trả, nhưng vẫn bị chưởng phong làm bị thương, bị bật về sau mấy bước.

“quốc sư” hắc y lo lắng dừng trận đánh với Quân Hàn phi thân về phía Khách La.

“ta không sao” Khách La đáp lời sự quan tâm của hắc y, trong số những thuộc hạ của ông hắc y là trung thành nhất, là do ông một tay huấn luyện, từ đầu ông đã xem y là con ruột của mình.

“ngươi tên gì,dù ta có chết cũng cho ta biết rốt cuộc ta chết dưới tay ai chứ”

“Ngọc Phù Dung” nói dối với người sắp chết là không hay a.

“hảo, ra tay đi, hôm nay ta thua, ta cam nguyện chịu chết, bại dưới tay của ngươi, ta chết cũng không hối hận” Khách La nhắm mắt tuyệt vọng, ông đã thua rồi, thật sự đã thua rồi, kế hoạch mà ông mất nữa đời sắp đăt đã thua sạch rồi.

“nói thật lúc đầu ta cũng có ý định gϊếŧ ngươi vì ngươi đã từng muốn lấy mạng của ta, hơn nữa còn lợi dụng Hàn bao nhiêu năm nay, nhưng sau khi ta biết nguyên nhân, thì ta đã từ bỏ ý định đó, nhưng ta cũng cho ngươi biết, năm đó ý trung nhân của ngươi bị đưa vào cung là do cha cô ta thua cờ bạc nên đem cô ta đi bán, hoàng cung vốn là nơi gϊếŧ người không nhả xương, năm đó dù cô ta từng được phụ hoàng của Lạc Minh sủng ái một thời gian, nhưng sau đó cô ta bị người ta hãm hại, dẫn đến mất mạng, nhưng toàn bộ chuyện này, phụ hoàng của Lạc Minh đều không hề hay biết, còn nữa, người bị hại năm đó không chỉ có ý trung nhân của ngươi, còn có thái hậu Chu quốc hiện giờ, cũng tức là mẫu hậu của Lạc minh, Lạc Thiên và là Huệ phi năm xưa, nhưng bà ta lại may mắn hơn, do bà ta có hai người con trai nên mới thoát được tai kiếp, còn ý trung nhân của ngươi thì.., những gì ta muốn nói đã nói rồi, còn muốn tiếp tục đối phó Lạc Minh và Chu quốc hay không là quyền của ngươi, còn nếu ngươi không tin ngươi có thể đi điều tra” đây chính là kết quả điều tra mấy ngày nay của nàng, dù sao cũng đáng thương a, ông ta nói gì cũng là nam nhân chung tình, làm tất cả chỉ vì báo thù cho người mình yêu.

“là ai, hung thủ năm đó là kẻ nào” Khách La phẫn nộ.

“là Thục Phi, nhưng do năm đó bà ta cũng đã hại mẫu hậu của Lạc Minh nên sau khi Lạc Minh đăng cơ đã gϊếŧ bà ta rồi, nói ra thì Lạc Minh còn là ân nhân đã giúp ngươi báo thù đó”

“ha ha ha, thật không ngờ, tất cả từ đầu tới cuối chỉ là do ta tự dựng nên mà thôi” Khách La điên cuồng cười lớn

“ngươi tin ta” Phù Dung ngạc nhiên, ông ta không xác minh mà tin lời nàng.

“ánh mắt của ngươi cho ta biết ngươi nói thật, những kẻ luyện vu thuật dù có che dấu đến đâu, ánh mắt chính là thứ vĩnh viễn không thể che dấu được”

“chúng ta đi” Phù Dung không đáp lời, chỉ cười nhẹ, sau đó rời đi cùng Quân Hàn và Vân Ngạn.

“chúng ta cũng đi thôi” Khách La quay sang hắc y nở nụ cười mãn nguyện, thù của ông rốt cuộc cũng báo rồi, không còn gì nối tiếc cả.

“quốc sư, chúng ta sẽ đi đâu”

“ta không biết, nhưng ta sẽ không quay về Phổ quốc, những chuyện ở nơi đó ta đã hoàn thành rồi, còn ngươi, có dự định chưa”

“thuộc hạ từ nhỏ đã đi theo quốc sư, quốc sư đi đâu thuộc hạ sẽ theo đến đó”

“được, chúng ta cùng đi ” ông trời đối với ta không tệ, ít ra ta vẫn còn người để nương tựa.

Mất đi sự trợ giúp của Khách La Phổ vương đại bại, Phổ quốc xin hàng, cam chịu trở thành nước chư hầu của Chu quốc, hằng năm cống nạp, cái tên Ngọc Băng Tâm nhanh chóng vang danh thiên hạ – thiên hạ đệ nhất quân sư.

(TT:đúng thôi, không có tỷ này trận này đâu có thắng đẹp vậy đâu a ^^; Ngạn: nếu không có ta đâu có phá được tử hồn a công lao đầu phải thuộc về ta chứ; TT: nếu Dung tỷ không uy hϊếp huynh, huynh có chịu làm không =.=”)

Sau đó Phù Dung cùng Quân Hàn theo Lạc Minh hồi kinh, còn Vân Ngạn thì quay về nhà ôm ấp vợ yêu của mình. Từ giờ nhiệm vụ của Phù Dung mới chính thức bắt đầu.