Edit: Lạc Khinh Trần
Trở lại đông cung, quả nhiên liền nhìn thấy Mai Nhược Thủy một bộ mặt tức giận chặn trước cửa.
"Yêu, Nhược Thủy, còn chưa nghỉ ngơi sao?" Không chờ hắn mở miệng, Tô Hàm Tiếu liền cười híp mắt mở miệng trước, thuận tiện ra hiệu cho hai thị vệ lui xuống.
"Điện hạ đúng là rất thích ý a!" Mai Nhược Thủy "Hừ" một tiếng, thoáng nhìn qua người trong ngực nàng.
Tô Hàm Tiếu thả Bách Lý Thanh xuống,sau đó quay đầu lại phân phó nói: "Thất Huyền, chuẩn bị một biệt viện để Bách Lý công tử ở lại, tất cả vật dụng cần dùng không thể thiếu."
"Dạ." Thất Huyền gật đầu đáp ứng.
"Điện hạ tựa hồ đã nói qua, đối với 'Tàn chướng nhân sĩ' (người có tật nguyền) không có hứng thú." Nghe lời nói của nàng là có ý tứ muốn lưu mình lại, Bách Lý Thanh khẽ cau mày nói.
"Bây giờ bản điện hạ thay đổi chủ ý." Ngón tay thon dài của Tô Hàm Tiếu ngả ngớn nâng cầm hắn lên nói: "Mặc dù ngươi là một người mù, có điều mỹ nhân như thế này xác thực trên đời ít có."
"Bách Lý công tử, mời đi bên này." Thất Huyền đi tới, rất thông minh đỡ lấy cánh tay hắn dẫn đường.
"Điện hạ không phải muốn nghe cầm sao?" Bách Lý Thanh nói.
"A, bản điện hạ lại thay đổi chủ ý,muốn nghe cầm lúc nào để bản điện hạ tính lại rồi nói sau!" Tô Hàm Tiếu nhướng mi, vẻ mặt không hề để
ý nói. Nghe cầm? Tỉnh lại đi, bất kể là nàng hay là Thái nữ trước kia, đều không có cái tế bào nghệ thuật kia.
"Như vậy, bất cứ lúc nào thảo dân cũng xin đợi điện hạ tới." Bách Lý Thanh bình tĩnh nói.
Tô Hàm Tiếu phất tay một cái, để Thất Huyền đỡ hắn xuống,đợi đến khi không còn thấy bóng người lúc này mới quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Nguyên bản, từ khi nói chuyện với Bách Lý Thanh tới giờ Mai Nhược Thủy vẫn không nói lời nào nàng cảm thấy hơi kì quái.
Mai Nhược Thủy trầm mặc hồi lâu rốt cuộc lên tiếng: "Hắn không có võ công, thế nhưng cử chỉ của hắn... Ngươi cảm thấy hắn là một người mù sao?"
Tô Hàm Tiếu nhún nhún vai, không đóng góp ý kiến.
Đôi mắt của Bách Lý Thanh thực sự có thể nhìn thấy hay không, đợi tìm ngự y chẩn đoán bệnh liền có thể biết, không có lý do gì phải ở đây đoán mò, nhưng là... Rõ ràng là chưa bao giờ đặt chân vào Đông cung nửa bước, hắn cư nhiên có thể không trở ngại chút nào di chuyển dễ dàng như thế, nơi nào có bậc thang, nơi nào nên chuyển hướng, bước chân hắn phi thường tự nhiên, chỉ sợ cho dù không có Thất Huyền nâng đỡ, hắn cũng có thể đi tới chỗ!
"Đối với Thanh Y quán, ngươi biết bao nhiêu?" Tô Hàm Tiếu đột nhiên hỏi.
"Không nhiều lắm." Mai Nhược Thủy lắc lắc đầu,
sắc
mặt nghiêm túc hẳn lên, "Thanh Y quán ngụ tại kinh thành đã có hơn hai mươi năm, trong lúc đó đã đổi vài ông chủ, cũng không có chỗ đặc biệt gì. Thế nhưng, nó có thể ở kinh thành phát triển đến quy mô bậc này, còn có thể đối đầu với sự chèn ép của Sở Hồng Lâu có Dung gia làm chỗ dựa mà còn đứng sừng sững đến bây giờ,có thể thấy được Thanh Y quán này có chỗ đặc biệt."
"A, Nhược Thủy." Đôi mắt Tô Hàm Tiếu hơi chuyển động, nghiêm mặt nói, "Tài đánh đàn của Bách Lý Thanh xác thực vô song, mấy ngày này nếu ngươi rảnh rỗi thì đi tìm hắn học một ít cầm nghệ đi."
"Hảo." Mai Nhược Thủy biết rõ nàng có ý tứ muốn hắn đi giám thị Bách Lý Thanh, nên gật đầu đáp ứng, đột nhiên lại cảm thấy có điều gì đó không đúng. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy trong mắt nàng lóe ra một tia đùa giỡn, không khỏi tức giận nói: "Tô Hàm Tiếu!Ý của ngươi là nói ta chỉ có thể vũ đao làm kiếm, không có tác phong của một nam tử sao!"
"Đây là tự ngươi nói!" Tô Hàm Tiếu cười dài một tiếng, thản nhiên hướng về tẩm cung của mình đi đến.
Mai Nhược Thủy thở phì phò nhìn bóng lưng của nàng, một hồi lâu mới nhớ tới, hình như hắn... quên giáo huấn nàng việc không lo đọc sách mà dẫn người chạy đi thanh lâu lêu lổng gây chuyện...
Tô Hàm Tiếu nhanh chóng trở lại tẩm cung, dưới sự hầu hạ của Tiêu Ngọc tắm rửa thay y phục, thay vào trung y tơ tằm mềm mại, leo lên giường hạ màn xuống, đem tất cả người hầu đều đuổi ra ngoài.Rồi mới từ phía dưới tầng chăn đệm rút ra một quyển sách, đây là quyển sách nàng lặng lẽ mang từ thư phòng về đây. Lật đến trang nàng đã đánh dấu,dưới ánh đèn mờ nhạt tiếp tục đọc sách.
Thời gian không còn nhiều, nàng nhất định phải mau chóng trở thành "Thái nữ" chân chính, lịch sử, địa lý, tập tục truyền thống dân tộc, các phe phái của các bách quan trong triều,tình hình quan hệ giữa các quốc gia, tất cả mọi thứ này nàng phải nhanh một chút nhét vào trong đầu, còn phải tránh tai mắt của người khác, dù sao...Có nhiều lá bài tẩy đối với nàng là chuyện vô cùng tốt.
Cho tới giờ hình tượng của thái nữ vẫn rất xấu, nàng cũng không có dự định thay đổi, chỉ là... Trước đây ức hϊếp bách tính, hiện tại nàng thay đổi đi ức hϊếp lại các ác bá có tiếng xấu khác trong kinh thành.Nàng tin tưởng chờ dân chúng tỉnh táo lại, từ từ nhìn nhận sự thay đổi của nàng.Các bách tính của thời đại này vẫn rất thuần phác, đối với một việc tốt của người nắm quyền có thể nhớ cả đời, còn việc xấu chẳng mấy chốc sẽ quên ngay. Mà những người dân trong kinh thành với thái nữ trước kia có huyết hải thâm thù dù sao vẫn rất ít.
Hơn nữa, tính tình kiêu căng cực đoan này cũng là một chiêu bài, nàng cũng không ngại người khác coi nàng trở thành một ác bá công tử bột Thái nữ chỉ biết gây chuyện thị phi, khinh địch —— có thể trí mạng!
Xem xong một chương trong sách, Tô Hàm Tiếu xoa xoa con mắt có chút đau nhức, đang định nghỉ ngơi đột nhiên bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh cãi vã, bất giác nhíu nhíu mày.
Từ khi nàng đem các vật bị phá hư viết thành danh sách đưa tới phủ Hàn thượng thư, Hàn Thư Mặc hình như bắt đầu nhận mệnh, rất yên phận không gây ra chuyện ầm ĩ nữa. Bây giờ hơn nữa đêm rồi, còn có ai đến đây gây sự sao?
"Điện hạ." Đang suy nghĩ thì âm thanh của Thất Huyền ở ngoài cửa vang lên, "Mục vương điện hạ cùng Dung Nhan tiểu thư đến rồi."
Tô Hàm Tiếu ngẩn người, vốn tưởng rằng ngày mai bọn họ mới đến, tính tình của vị muội muội này cũng quá gấp gáp đi, xem ra Lâm Không cũng không tới kịp đem người đưa đến Hình bộ thì người của Mục vương phủ đã đến trước.
"Điện hạ có gặp không ạ?" Thất Huyền do dự lại hỏi một câu.
"Để cho các nàng chờ bên ngoài,một lát nữa bản điện hạ sẽ đến ngay!" Tô Hàm Tiếu cất giọng nói.
Có người tự tìm đến cửa cho nàng ngược, nàng không lý do gì để từ chối có đúng hay không?
Có điều, có câu nói "Một lát nữa bản điện hạ sẽ đến ngay", nàng rất ung dung thong thả mà phủ thêm áo khoác, cố ý thắt đai lưng không được ngay ngắn,tóc dài rối tung,vừa ngáp vừa đi ra ngoài.
"Ngươi đến tột cùng đã làm gì?" Mai Nhược Thủy nửa đường chào đón, thấp giọng hỏi.
"Làm loạn kỹ viện, tranh giành tình nhân, đánh nhau!" Tô Hàm Tiếu không chút nghĩ ngợi trả lời.
"Ngươi..." Đối với nàng trả lời công khai như vậy, Mai Nhược Thủy lần thứ hai không được lời nào.
"Ngược lại ngươi hãy chờ xem." Tô Hàm Tiếu cười cợt,bước chân đã tiến vào phòng khách, giả bộ giật mình hỏi, "Yêu, này không phải Hàm Hương muội muội sao? Muộn như vậy đến tìm hoàng tỷ là để ngắm trăng uống trà sao?"
"Thì ra hoàng tỷ vẫn còn nhận ra vị muội muội này a." Bên trong phòng khách Tô Hàm Hương nặng nề đặt ly trà xuống.
"Đây là đương nhiên, sau này hoàng muội cũng nên đến đông cung của ta dạo chơi nhiều một chút." Tô Hàm Tiếu cười giả dối, khi nói đến hai chữ " Đông cung" cười càng thêm sáng lạn.
Mai Nhược Thủy không nhịn được âm thầm lườm nàng một cái, chính thống(Trần
: Ta chả biết cái này =.= có phải là khıêυ khí©h không nhỉ)
—— thực sự là vũ khí dùng để đả kích lòng người tốt nhất! Có điều bọn họ rõ ràng là tỷ muội, nhưng một chút cũng không có chỗ nào giống nhau. Tuy rằng dung mạo của Tô Hàm Hương cũng rất xinh đẹp, nhưng cặp mắtphượng, môi mím thành một đường kia thấy thế nào cũng là một bộ dạng xinh đẹp giả dối,còn vị thái nữ bên cạnh này thì —— giảo hoạt giống như hồ ly!
Sắc
mặt Tô Hàm Hương nhất thời xanh mét,sự chênh lệch giữa thái nữ cùng Mục vương này chính là nhược điểm trí mạng của nàng (THH).
"Ồ? Vị này chính là?" Tô Hàm Tiếu vừa quay đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía người bên cạnh Tô Hàm Hương... Một viên viên cầu.
"Hoàng tỷ không nhớ rõ sao? Vị này chính là đại tiểu thư của Dung phủ_Dung Nhan muội muội, đêm nay nhận đã nhận được sự săn sóc đặc biệt của hoàng tỷ!" Tô Hàm Hương cắn răng nói.
"Đêm nay?" Tô Hàm Tiếu một bộ dáng mờ mịt hỏi.
"Ngươi, thái nữ điện hạ lẽ nào đã quên, vừa rồi ở Thanh Y quán, ngài chỉ định ta là người giả mạo!" Dung Nhan không nhịn được mở miệng nói, có lẽ là bởi vì vừa rồi bị đánh kêu thảm thiết quá lâu cho nên âm thanh trở nên khàn khàn.
"Nga, 'Quần áo' bây giờ của ngươi không giống lúc nãy, nhất thời ta không nhận ra được, có điều... Hoàng muội, nàng đúng là Dung Nhan muội muội sao?" Tô Hàm Tiếu vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, khiến người khác nhìn không ra nữa điểm nghi ngờ.
Mai Nhược Thủy lập tức quay đầu sang chỗ khác, để tránh bật cười bị người khác nhìn thấy. Cái gì quần áo, rõ ràng là thân hình quấn đầy băng vải...
"Hoàng tỷ, tháng trước chúng ta đều gặp qua nàng ấy?" Tô Hàm Hương âm trầm nói, "Ở trong tiệc mừng thọ của Liễu Thừa tướng đã gặp qua!"
"Ồ vậy sao, chỉ là có chút không giống nhau..." Tô Hàm Tiếu nghiêm túc đánh giá Dung Nhan từ trên xuống dưới,hồi lâu sau mới vỗ tay một cái, bộ dáng giống như được tỉnh ngộ nói, "Đúng rồi! Không trách được ta nhận lầm người nha, Dung Nhan muội muội so với một tháng trước, thực sự là 'Hao gầy' nga~!"
"Phốc ——" bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ. Lại còn "Hao gầy"? Vốn là đã
không nhìn thấy rõ được tứ chi ở nơi nào, lại bị đánh một trận toàn thân sưng phù, thịt mỡ càng là chen thành một đống!
Mai Nhược Thủy không thể không thừa nhận, đối nghịch với vị thái nữ điện hạ này không có kết cục tốt, vẫn là nên đứng xem cuộc vui thì hay hơn!