Chương 37: Tô Uyển là người bị dán nhãn "thuộc về Mục Úc". .
"Được rồi, đừng lo lắng, Tô Uyển không ngu ngốc như em nghĩ đâu." Diệp Tử cố gắng an ủi Hiểu Hiểu, kết quả lại đổi lấy một cái liếc mắt của người kia.
"Ngài đây là đang khuyên người sao? Thiệt là. . . . . . Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì (*)! Chúng ta phải nói: chỉ có thể cầu nguyện cô ấy phúc lớn mạng lớn ~ " Lời này vừa nói ra, lại đổi lấy một cái liếc mắt của Diệp Tử. Xem ra, hai người này cũng không ai có khả năng an ủi người khác. Chỉ là việc đã đến nước này, bọn họ cũng đành gửi gắm hi vọng ở trên người Đại Ác Ma.
(*) Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì (nguyên văn: na hồ bất khai đề na hồ 哪壶不开提哪壶): ẩn dụ nói giữa người với người không nên bàn đến vấn đề riêng tư thiếu sót của người khác, nên nói thì nói, không nên nói thì không nói.
"Đợi chút, vừa rồi chuyện gì xảy ra? Cái gì mà một nhà hả? Còn có cái gì mà đã định trước. . . . . ." Tô Uyển hoàn toàn không hiểu vừa rồi tiểu mỹ nhân đang nói gì, kết quả không biết tại sao đột nhiên nói đến chuyện nhất định ở chung một chỗ gì đó. Làm cho Tô Uyển lúc này vui mừng, hưng phấn, không hiểu, các loại tâm tình do dự cùng tồn tại.
"Thì là chuyện như thế đấy." Nhất định Mục Úc sinh ra là để đối nghịch với Tô Uyển, cô nghĩ. Nào có loại người như thế, nói một nửa rồi không chịu nói cho rõ ràng. "Được rồi, nên nói, anh đã nói xong. Còn Nghê Thường--" Anh cố ý kéo dài tiếng, muốn nhìn phản ứng của Tô Uyển, kết quả, quả nhiên Tô Uyển không làm cho anh thất vọng, lập tức dùng một vẻ mặt thở phì phò đáp trả, Mục Úc cười trả lời "Như thế nào!", trong mắt toàn là yêu chiều. "Anh có thể làm gì chứ? Mới vừa rồi lúc anh đi tới tìm em, cô ta cũng thấy được, anh nghĩ, không cần anh đi nói, hẳn là tự cô ta sẽ nhanh chóng rời đi!"
"À. . . . . ." Nghê Thường biến mất, Tô Uyển cũng không biết tâm trạng làm sao, nhưng mà đây chỉ là một chuyện nhỏ, không ngờ Mục Úc lại có thể biết nói với cô là thích cô. . . . . . Hơn nữa thế nào cô cũng không nghĩ tới, Mục Úc lại là tiên tử khi còn bé đó. . . . . . O(∩_∩)O ha ha ~ vừa nghĩ tới cái vẻ mặt quỷ dị khi mình nói Mục Úc là tiên tử kia mình đã muốn cười. Hí hí, cô vừa cười ra tiếng, lại hoàn toàn làm cho Mục Úc hiểu lầm, còn tưởng rằng cô gái nhỏ này bởi vì mình đã phủi sạch quan hệ với cô gái Nghê Thường kia mà vui mừng đấy, thật ra thì hoàn toàn không phải -- chuyện này cũng về sau mới biết được.
"Được rồi, đừng cười nữa, cẩn thận cắn phải đầu lưỡi!" Mới vừa nói xong, Tô Uyển đã cắn phải đầu lưỡi của mình, đau đến mức cô chảy nước mắt, nhưng mà cũng không quên hung hăng trừng mắt về phía người khởi xướng -- Ác Ma. Thật là, có đôi khi, bản chất thật của con người sẽ bị bề ngoài mê hoặc, Mục Úc tuyệt đối là cực phẩm trong đó!
Nhắm mắt làm ngơ với ánh mắt oán hận mà cô gái nhỏ bên kia truyền tới, Mục Úc nhanh chóng khởi động xe định đưa cô về ký túc xá. Ra ngoài lâu như vậy, Diệp Hiểu Vũ cũng sẽ lo lắng. Đừng thấy cô gái kia ở trên phương diện buôn bán vô cùng chanh chua, nhưng mà một khi dính đến đồng đảng của cô, có thể nói là quan tâm đầy đủ, săn sóc tỉ mỉ ~ ngay cả anh cũng cảm thấy không bằng đấy.
Còn cả một đoạn đường, hai người đều không ai nói gì, cho đến khi đến trước ký túc xá của Tô Uyển, lúc cô gái nhỏ này mở cửa xe chuẩn bị xuống xe thì Mục Úc mới bỏ lại một câu: "Trở về nhớ lên Cửu Thiên, sau đó dỡ sủng vật đi (ý tứ là bắt đầu sử dụng), anh dẫn em đi luyện cấp." Giống như là lại nghĩ đến chuyện gì đó, Mục Úc ngừng một chút, lại bảo Tô Uyển. "Này. . . . . . Trở về chúng ta đăng ký kết hôn đi!" Mặc dù biết tiểu mỹ nhân nói là đăng ký tình lữ ở trong trò chơi, nhưng mà Tô Uyển vẫn bởi vì những lời này của anh mà trái tim nhảy thình thịch. Thế nhưng, dường như cô lại một lần nữa thấy được trên khuôn mặt Mục Úc hiện lên đám mây màu đỏ.
Vừa định mở miệng trêu tức mấy câu, Mục Úc đã đoạt nói trước: "Chỉ là vì tham gia giải đấu tình lữ PK (*). Anh nghĩ, em luôn không muốn trơ mắt nhìn bọn họ chơi, sao em không cùng chơi đi!" Ừ ~ dường như nói rất có lý! Tô Uyển bày ra bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra, vẫn không quên gật đầu với Mục Úc một cái. Mà sau đó người này chỉ bỏ lại một câu rồi "Đóng cửa", nghênh ngang rời đi. Điều này làm cho Tô Uyển không khỏi hoài nghi, ban nãy ở cùng một chỗ với cô, rốt cuộc là mấy người?
(*) PK viết tắt của Player Killing = đồ sát- gϊếŧ, tiêu diệt người chơi: Chỉ hành động tiêu diệt một người chơi khác ở bất cứ đâu trong thế giới game, không cần báo trước trong các game online, pvp (player vs player). Một số game ngoài việc có những hình phạt cho những người chơi bị gϊếŧ, còn phạt cả những người chơi đã gϊếŧ người kia, như giảm các chỉ số stats, trừ tiền.
Giải thi đấu tình lữ pk: cuộc thi đấu giữa các cặp đôi vợ chồng trong game.
"Trình Kiền, tôi là Anh Đào. Hiện tại có tiện nói chuyện không?" Ở trước mặt Trình Kiền, cô vẫn luôn giữ hình tượng rất tốt. Không chỉ có như thế, cô cũng ngụy trang lòng mình rất khéo. Cô hiểu, nếu muốn làm cho Trình Kiền yêu cô, trước tiên không thể để cho anh biết là mình yêu anh, ít nhất trước khi anh thích mình thì không thể mở miệng. Bởi vì cô biết, người động tình trước nhất định thua, cho nên coi như không thắng, cô cũng tuyệt đối không thua quá thảm!
"Ừ, nói đi." Mặc dù cô gái này mới vừa gọi điện thoại tới không được một lát lại tiếp tục gọi tới lần nữa, không khỏi khiến cho mình cảm thấy chút khó chịu, nhưng dù sao mình đã đáp ứng người ta nói muốn nghe lời của đối phương, như vậy, nên cũng không muốn làm những chuyện đánh mất giá trị con người mà thôi. Trình Kiền tỏ ý Anh Đào nói tiếp, anh cũng muốn xem cô gái này có chủ ý tốt gì.
"Tôi muốn nói là: Trong khoảng thời gian này, cũng chính là ở trước giải thi đấu tình lữ pk, mặc kệ Tô Uyển hay Tô Uyển và Mục Úc làm ra chuyện gì, cho dù anh không vui vẻ cũng được không thoải mái cũng vậy, đều phải án binh bất động (*), không nên đánh rắn động cỏ. Như vậy, khi anh bất ngờ mang theo một cô gái khác xuất hiện, mới có thể chắc chắn đánh thẳng một kích vào cô ấy ~ không biết tôi nói như vậy, anh có thể hiểu không?"
(*) Án binh bất động: thành ngữ Trung Quốc, dùng trong quân sự, ý nói dừng mọi hoạt động chờ thời cơ.
"Ừ, tôi không ngốc, không có chuyện gì nữa chứ?"
"Không có."
"À, vậy lúc nào thì cô vào Cửu Thiên dùng quý danh của cô thêm tên tôi, trong khoảng thời gian này tôi muốn phối hợp với cô." Mặc dù là dùng để chọc tức Tô Uyển, nhưng mà đại thần vẫn mê muội trò chơi như cũ.
Tô Uyển trở lại ký túc xá, thấy Diệp Hiểu Vũ không có ở phòng, chắc hẳn là cô ấy và Diệp Tử đã đi ăn cơm, cũng cứ thế đi đến bên giường của mình nằm xuống. Nghĩ đến tiểu mỹ nhân tạm thời không lên web được, cộng thêm hôm nay xảy ra không ít chuyện, Tô Uyển còn chưa kịp sắp xếp lại mọi chuyện một lần thật tốt. Vì vậy cô liền nằm ở trên giường, nghĩ lại chuyện đã xảy ra hôm nay một lần nữa.
Nhưng còn chưa có nghĩ lại tất cả một lần, điện thoại di động đã nhận được dòng tin nhắn: tới ghi danh. Là tiểu mỹ nhân gửi đến, đây là gọi cô đăng ký tình lữ sao ~ Tô Uyển thấy vậy, cũng đành phải ném những chuyện suy nghĩ rõ ràng và những chuyện nghĩ mãi không ra kia, chạy đến trước máy vi tính, nhanh chóng mở máy vi tính ra, lấy tốc độ nhanh nhất đăng nhập vào Cửu Thiên. Mặc dù cô biết Mục Úc là một người có sao nói vậy ~ nhưng mà cô vẫn không khỏi nghĩ tới chín đồng tiền hoa là có thể mua được tờ giấy hồng. . . . . . . . ([màn kịch nhỏ] Tô Uyển: hôm nào chúng ta cũng đi mua một quyển có được hay không? Mục Úc: chính em tự mua đi. Tô Uyển: em mời khách được không?? Mục Úc: . . . . . . Chỉ chín đồng tiền còn không biết xấu hổ nói mời khách?)
Tô Uyển vừa lên mạng đã nhận được tin nhắn của tiểu mỹ nhân, kêu cô đến [Vân Mộng Trạch] tìm anh. Theo lời nhắn đến nơi, thấy Mục Úc đã ở đó chờ cô. Nơi này không chỉ là nơi đăng ký tình lữ, mà còn là địa điểm mà cấp bậc trước mắt này của Tô Uyển có thể luyện cấp, ừ, nửa câu sau mới là trọng điểm. Mục Úc ngoài việc muốn dẫn cô thăng cấp nhanh chóng ra, còn phải liên hệ phối hợp với cô, như vậy, mới có thể đoạt được thắng lợi ở trong tình lữ pk.
Hai người "Vui vui mừng mừng" đi tới trước mặt Nguyệt Lão, tiến hành thông lệ đăng ký, quan hệ tình lữ của hai người coi như là đã xác định, nhưng mà muốn tách ra thì bất cứ lúc nào cũng có thể (bởi vì không có kết hôn), cho nên cũng rất nhiều người vì làm nhiệm vụ tới xác định quan hệ tình lữ. Kết quả khiến cho Cửu Thiên trở thành trò chơi có "tỷ lệ chia tay" cao nhất trên thị trường ~
【phụ cận】Satan của Du Đãng: Thuận tiện mở sủng vật ra.
Tô Uyển thấy vậy ngoan ngoãn mở túi đeo lưng ra, tìm được Cửu Vĩ Hồ (hồ ly chín đuôi) cô cất giấu đã lâu. Ở trong Cửu Thiên, mở được sủng vật hay là trang bị cực phẩm cũng có thể ở trên thế giới phong quang (nở mày nở mặt) một chút. Nhưng mà khi phong quang đi qua, khiến cho Tô Uyển nhức đầu chính là việc đặt tên đấy. Cô nghĩ lại nghĩ, cũng không biết tên gì hay, vì vậy nhìn ma đạo tiểu Thái Sơ đứng ở trước mặt mình, lại nhớ đến dung nhan mất hồn kia của Mục Úc, ừ! Cô quyết định ~ gọi là Ác Ma Tiểu Yêu Nghiệt!
【phụ cận】Quả Lạc Hỏa Diễm: đây, chuẩn bị xong rồi ~ anh xem!
Tô Uyển nói xong, tiếp tục lựa chọn vì Ác Ma Tiểu Yêu Nghiệt của mình [đi theo]. Mà lúc đối phương nhìn thấy tên sủng vật của Tô Uyển thì đột nhiên, vui vẻ, sau đó cười xấu xa đặt tên sủng vật [Thần Thú hiếm thấy? Cửu Mệnh Miêu Yêu (màu đen)] của mình thành Thiên Sứ Tiểu Yêu Tinh ~ hắc hắc, như vậy chính là một đôi rồi, người nào thấy cũng đều biết. Mục Úc tà ác cười, quả nhiên khi Tô Uyển thấy tên sủng vật của Mục Úc thì vẻ mặt ~(≧▽≦)/~ biến thành (⊙_⊙) cuối cùng biến thành (╰_╯)#
Cái gì chứ, rõ ràng ý tứ chính là một đôi tình lữ, đáng ghét ~ đúng lúc đó, Tô Uyển thấy đại thần online, nhưng mà đối phương giống như hoàn toàn không có thấy cô online, tự mình đi gϊếŧ quái pk các loại. Tô Uyển suy nghĩ một chút, mình vẫn nên đừng đi dính mũi vào thì tốt hơn, hai lần đùa bỡn người ta, hiện tại lại gắn vào thân phận tình lữ nương tử của người khác, càng không tốt. Vì vậy, Tô Uyển lại quyết định lựa chọn làm đà điểu lần nữa.
Sau mấy ngày, bởi vì phải chuẩn bị thi đấu tình lữ PK, Diệp Tử và Hiểu Hiểu đang luyện tập, Tô Uyển và Mục Úc cũng ở đây luyện tập, đương nhiên, ở bên kia Tô Uyển nhìn thấy đại thần không biết đang bận rộn cái gì, nhưng mà vẫn tế nhị không nên đi quấy rầy. Mà mấy ngày nay Tiêu Sắt Lang lại vội vàng chế tạo đồ vật đổi mới dùng trong trò chơi, cho nên rất lâu không có online. Hình như Thần Y Phu Quân bởi vì chuyện ở trong nhà, cho nên cũng không vào trò chơi. (dù sao anh ta cũng không cần tham gia giải thi đấu tình lữ pk) Như vậy, cũng cho Tô Uyển và Mục Úc thời gian chuyên tâm luyện tập. Mà bên Diệp Tử và Hiểu Hiểu có tiếp xúc với Trình Kiền và người nào đó, nhưng mà cũng không có tin tức báo lại. Chẳng qua hai người dự định bí mật quan sát, bởi vì Hiểu Hiểu vẫn không yên lòng về Tô Uyển.
Còn việc tại sao bọn họ vẫn không tìm được là bởi vì Anh Đào và Trình Kiền luôn dùng điện thoại liên lạc, hai người cũng không có gặp mặt, cho nên, người quang minh lỗi lạc như Diệp Hiểu Vũ đương nhiên sẽ không đi làm loại chuyện tra xét điện thoại riêng tư của đối phương. Đương nhiên, loại hành vi tra xét điện thoại này cũng vô cùng ngu ngốc, bởi vì sau khi lấy được ghi chép trò chuyện còn phải từng bước từng bước xác nhận là người nào, đó không phải là một đại công trình (*) khác sao! Cho nên bọn họ chỉ có thể hi vọng người sau lưng Trình Kiền kia không nên đánh chủ ý khi dễ Tô Uyển, nếu không nhất định hắn sẽ chết rất thảm!
(*) Đại công trình: chỉ những công việc cần nhiều sức người và của.
Sau đó một ngày, Tô Uyển và Mục Úc cùng nhau chuẩn bị cho giải thi đấu tình lữ PK, người sau dạy người trước PK.
Bởi vì chênh lệch cấp bậc và kỹ năng, Mục Úc chỉ cần sử dụng kỹ năng "Sợ hãi" kia, nhân vật của Tô Uyển cũng sẽ bị dọa sợ đến mức chạy loạn khắp nơi, hoàn toàn không chịu khống chế, nhiều lần rơi xuống vách đá trực tiếp ngã chết. Làm cho cô gái nhỏ nào đó hoàn toàn không có ấn tượng tốt đối với Đại Ác Ma nào đó.
"Em thấy anh đang quan báo tư thù (*), là bởi vì mấy ngày trước em trộm luyện Ác Ma Tiểu Yêu Nghiệt nhà em không dẫn anh đi chứ gì, hừ ~" Lại một lần nữa chết trận ở bên dưới vách núi chờ đợi Mục Úc đến bào thi (*chạy lại phục sinh) cho cô, Tô Uyển không vui kêu gào ở trong hệ thống ngữ âm. Cô đã cho rằng Ác Ma nào đó là bởi vì chuyện lần trước tới làm hại cô!
(*) Quan báo tư thù: lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.
"Em nói em trộm luyện xong vẫn không có cấp bậc cao bằng Thiên Sứ Tiểu Yêu Tinh của anh, em nói anh có cái gì phải ‘quan báo tư thù’?" Mục Úc nói trúng tim đen, làm cho Tô Uyển không vui ở túc xá vểnh cao khóe miệng.
Lúc này, Diệp Hiểu Vũ đột nhiên xin gia nhập kênh nói chuyện ở chỗ hai người, cũng nói với hai người: "Tôi muốn nói cho mấy người biết một tin tức tốt, theo tin tức mới nhất Tiêu Sắt Lang báo lại, vào khoảng thứ sáu này, cũng chính là ngày mai có thể chuẩn bị xong cập nhập đổi mới hệ thống kết hôn tình lữ, đến lúc đó. . . . . . Khụ khụ, tôi và Diệp Tử mời mọi người cùng nhau kết hôn ~ như thế nào, không có ý kiến chứ?"
Hiểu Hiểu biết, thật ra thì tên Mục Úc kia lập kế hoạch kết hôn đã thật lâu rồi, còn đi "tạo áp lực" với Tiêu Sắt Lang. Vì vậy mỗi ngày Tiêu Sắt Lang vì làm cập nhập đổi mới mà mệt đến hoa mắt, lại còn bị Mục Úc đe dọa lợi dụng, cho nên rơi vào đường cùng, liền tiết lộ thông tin với Hiểu Hiểu đây. Cho nên, Diệp Hiểu Vũ chính là tiêu chuẩn được tiện nghi còn khoe mẽ; không chỉ tự mình khoe mẽ mà còn lôi kéo bạn tốt cùng nhau khoe mẽ -- chuyện này làm cho Tiêu Sắt Lang hết sức buồn bực, theo như lời của anh ta nói chính là: "Các người khiến tôi làm sao mà chịu nổi!"
Nhưng mà lúc này, Diệp Hiểu Vũ càng tò mò phản ứng của hai người này như thế nào hơn, nhất định sẽ vô cùng thú vị! Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi nghe lời này, Tô Uyển và Mục Úc gần như là đồng thời trả lời.
Tô Uyển nói: "Đây coi như là cái tin tức tốt sao?"
Mục Úc nói: "OK, chuyện này cứ quyết định như vậy! Đến lúc đó mấy người chuẩn bị xong thì báo cho tôi biết!"
Diệp Hiểu Vũ nói: "Được, không thành vấn đề, vậy thì tôi đi làm đây!"
Mục Úc nói: "Đi đi, chi phí tôi chịu."
Nghe nói như thế, Diệp Hiểu Vũ càng thêm hăng say ~ tốt, có người trả tiền còn không tốt sao? Ai nói cái gì? Diệp Hiểu Vũ không nghèo? Mẹ nó, ai chưa từng nghe qua một câu này sao: có tiện nghi không chiếm là ngu ngốc (nguyên văn: Vương bát đản) ~ cô cũng không ngu ngốc, cho nên cô vẫn là ngoan ngoãn lấy tiền làm việc là tốt rồi.
"Được rồi! Không thành vấn đề, chờ thứ sáu tôi làm xong tìm cô viết chi phiếu. Vậy trước hết tôi không quấy rầy hai vị nữa, hai người tiếp tục. . . . . ." Nói xong cũng cười rời khỏi kênh chỗ hai người.
Lúc này, cuối cùng cô gái nhỏ cũng phản ứng kịp, mới vừa rồi cả nửa buổi mình cũng không nói được chen vào! "Này, mấy người đang làm gì đấy! Diệp Hiểu Vũ, cậu là tên khốn kiếp ~"Cô nói nữa người ta cũng không nghe được, lúc này hai người Diệp Hiểu Vũ và Diệp Tử đang cùng ở quán net bồi dưỡng tình cảm, cho nên dù cô nói thế nào đều vô dụng..., chỉ có thể đợi đến buổi tối trở về rồi nói. . . . . . Nhưng đoán chừng lúc ấy, gạo đã nấu thành cơm ~T^T Tô Uyển đáng thương tự lực đi nhé! Cứ như vậy bị bạn tốt bán mất. ("Diệp Hiểu Vũ mình không để yên cho cậu!" Tô Uyển giận dữ ở ký túc xá quát. Diệp Hiểu Vũ: hắt xì! Sao giống như có người đang mắng mình?)