Chương 12: Gặp trai đẹp ở hội trường âm nhạc
Nhưng mà Ảnh Chi Long Ngâm đâu phải người bình thường! Đại thần vẫn là đại thần, coi như không có chuyện gì: “À, không sao cả”. Aiz, sao lại lạnh nhạt như thế, chẳng lẽ tức giận cô à? Tô Uyển nghĩ thầm: “A! Lần trước thật ngại quá, nhưng mà tôi không có gì để cảm ơn anh, nếu không tôi lấy thân báo đáp được không?”. Nửa câu sau Tô Uyển nói đùa để Ảnh Chi Long Ngâm vui lên nhưng không ngờ anh ta lại đáp “Tốt”, cô hoàn toàn im lặng. Giờ cô có thể hiểu cái gì là tiền mất tật mang, tự nhiên lại bị hiểu nhầm là thật. ---||| “(⊙o⊙)” Tô Uyển thật không biết nói gì, hôm nay cô đều không biết nhìn người. Hai người im lặng ai cũng không nói gì đến mấy phút.
Tô Uyển đi theo hai người kia cũng lên được một cấp. Đổi chỗ mới, ba người lại tàn sát. Thật ra chỉ có ác ma và sắc ma đánh quái, Tô Uyển tiếp tục nói chuyện phiếm với Ảnh Chi Long Ngâm.
Ảnh Chi Long Ngâm biết Tô Uyển đang nói đùa với anh, nên cũng nói lại: “ ‘lấy thân báo đáp’ thì không cần, nhưng 7 giờ rưỡi tối thứ 6 tuần này, tôi diễn tấu Piano ở học viện âm nhạc XX, hi vọng em có thể đến cổ vũ”.
Lúc trước, cô và Hiểu Hiểu cũng định đi xem nhưng mà Diệp Tử không thích, có thể cho cô ấy đi không? “Ừ, được rồi, anh không nói tôi cũng định đi xem mà!”
“Ừ, được. Vậy hẹn gặp mặt!”
********
Lúc 7 giờ tối thứ 6, Tô Uyển, Hiểu Hiểu, Diệp Tử, đợi chút ... Tại sao có cả ác ma? Người này tại sao cũng đi cùng? Được rồi, Tô Uyển, Hiểu Hiểu, Diệp Tử và ác ma, bốn người cùng nhau đến lễ đường của học viện âm nhạc XX. Đầu tiên chỉ có Tô Uyển và Hiểu Hiểu đi, nhưng Diệp Tử khăng khăng muốn đi theo giám sát, chắc là sợ Hiểu Hiểu sinh ra ý niệm không hay với Trình Kiền thôi ╮(╯▽╰)╭ (Hiểu Hiểu: mình có thể có ý niệm không hay gì được? Diệp Tử: giải thích là che giấu, che giấu là sự thật, sự thật là chính xác).
Nhưng mà đây là tình huống gì? Làm sao cả ác ma cũng đến? Diệp Tử đến để giám sát Hiểu Hiểu, còn anh ta? Được rồi, ở trong trò chơi ác ma sẽ trông chừng Tô Uyển nhưng mà ở ngoài thì sẽ khác chứ! Mà nhìn khuôn mặt cũng không giống, khuôn mặt của người này khiến ngàn người thèm thuồng, vạn người hận dung nhan (do đó bộ dáng xin xắn cũng không phải là một chuyện tốt), làm cho Tô Uyển cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, không tự giác nói tiếng phổ thông.
“Tại sao anh cũng đến đây vậy?” Mặc dù Tô Uyển tỏ vẻ ngoan ngoãn nhưng vẫn nói móc theo thói quen: “Người ta không có mời anh đến, cẩn thận không có chỗ mà ngồi đó!”. Nói đến đây Tô Uyển lại nghĩ nếu có hai người đẹp trai như thế đều nói thích mình thì không biết chọn người nào mới tốt! Ác ma cũng có vẻ đẹp của ác ma, còn Ảnh Chi Long Ngâm cũng có nét hơn người. Thật khó để chọn được. Tô Uyển YY-ing~.
“Anh có tiền, anh có thể mua vé”. Nói xong, ác ma còn không quên cầm tờ tiền mặt cho Tô Uyển nhìn, ý muốn nói: anh không tin có tiền không thể mua được! Câu nói này đã thành công kéo Tô Uyển về với thực tế. Ác ma không hổ là ác ma. “Được rồi, vậy anh đi mua vé, em với Hiểu Hiểu đi vào trước”. Cũng tự biết mình đuối lý nhưng cái miệng nhỏ nhắn của Tô Uyể không chịu thiệt với người ta.
Tô Uyển lại lâm vào YY, ác ma mua vé rồi ngồi cạnh cô, sau đó cô đối mặt với hai trai đẹp.... Nghĩ như vậy, Tô Uyển lấy tay che mặt bắt đầu hoa si, để cho Diệp Hiểu Vũ đánh trúng đầu cô: “Này, cậu có ổn không? Cậu phát xuân ở chỗ này thì ai dẫn bọn mình đi vào. Nếu bọn mình không xem được thì cậu cũng đừng hòng xem được!”. Nói xong còn quơ quơ quả đấm trước mặt Tô Uyển.
Tô Uyển xoa xoa đầu, thực ra cô cũng không thấy rất đau nhưng vẫn ra vẻ tội nghiệp để Hiểu Hiểu không có ý định muốn đánh cô nữa, nhưng mà suy nghĩ của cô lại một lần nữa không được thực hiện. Diệp Tử nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của Hiểu Hiểu, vội vàng nắm bàn tay quơ quả đấm của cô ấy, quở nhẹ nhàng: “Được rồi, nếu không được vào vậy anh cũng phải đi mua vé. Ngoan ~~~”.
Nói một câu khiến Tô Uyển dừng động tác lại, ra vẻ tức giân nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó, hai người không cần như thế, răng của mình cũng rớt hết ra rồi! Mình cũng đã nói mời các cậu, nếu anh ta không cho các cậu vào thì mình sẽ tìm anh ta tính sổ! Hai người chờ mình ở đây cũng đừng có ngọt ngào chết người như thế! .... Aiz, chẳng lẽ ác ma đi mua vé thật rồi!”
Còn chưa nói xong đã nghe thấy có người nói: “Em nói là anh ta mời tới, tại sao anh còn phải mua phiếu!”. Trời, thì ra là ác ma không đi! Vậy vừa rồi bộ dạng của mình trông rất ... không phải là anh ta đã ... A! Tô Uyển kêu 1 tiếng rồi chôn mặt vào giữa hai tay, không ngờ ai đó quả nhiên là ác ma, tại thời điểm thích hợp sẽ bỏ đá xuống giếng.
Ác ma nhìn Tô Uyển rồi thêm mắm thêm muối nói: “A, Tiểu Uyển sao mặt của em đỏ vậy? .... Chẳng lẽ thời tiết buổi tối hơi lạnh? Em có cần mượn áo của anh không?”
Tô Uyển đỏ bừng cả khuôn mặt, tức giận kéo Hiểu Hiểu đi về phía trước. Vừa đi vừa nói: “Không, cần, đâu!”. Lúc này mặt Tô Uyển mặt đỏ như tôm luộc, còn Hiểu Hiểu không hiểu gì bị cô ấy lôi đi, nhìn Diệp Tử nhờ giúp đỡ.
Nhưng mà Diệp Tử cũng bó tay, Nữ Ma đầu Tô Uyển nếu tức giận thì cậu cũng không làm gì được. Người đáng bực nhất là ác ma thì đứng một bên, bờ môi khêu gợi khẽ nâng lên rồi nhanh chóng để xuống. Toàn bộ động tác làm liền một mạch, không ai chú ý tới trừ một người đứng nhìn ở ngoài.
Bốn người cứ như vậy cùng nhau đến lễ đường học viện âm nhạc XX. Bởi vì là VIP cho nên được nhân viên dẫn đến hàng ghế trước. Ngồi ở nơi gần Trình Kiền như thế Tô Uyển cảm thấy không thích ứng được. Mà ác ma cũng ngồi bên cạnh mình, Tô Uyển cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, mà Ảnh Chi Long Ngâm còn ở phía sau vẫy vẫy với cô.
Bởi vì diễn tấu chưa được bắt đầu nên Ảnh Chi Long Ngâm vẫn đang chuẩn bị, mà bốn người chán chết liền xem những tiết mục được biểu diễn hôm nay. Thì ra anh ta muốn đàn những bài hát của Clayderman, như bài “Hôn lễ trong mộng”,...
Bởi vì có soái ca ở bên cạnh nên Tô Uyển cảm thấy không được tự nhiên, vì thế tìm niềm vui để dời đi sự chú ý của mình: “Hiểu Hiểu, có một vấn đề mình nghĩ mãi vẫn không hiểu?”. Hiểu Hiểu không phát hiện Tô Uyển đang cười gian, lơ đãng nói: “Cậu nói đi?”. “Nếu dùng quả trứng và tảng đá đánh đầu, thì dùng cái nào sẽ bị thương nhiều hơn?”.
“Cậu ngu vậy! Tất nhiên là tảng đá, ai cũng biết như vậy”. Tô Uyển lại nói một câu rất ẩn ý: “Thật ra thì cái đầu sẽ bị thương nhiều nhất!”. Lúc đó ngoại trừ Hiểu Hiểu, còn Diệp Tử và ác ma hai người đều nở nụ cười (thật ra hai người đều buồn cười nhưng không bật cười, Diệp Tử cười vì câu trả lời của Hiểu Hiểu, còn nụ cười của ác ma chắc là vì đáp án của Hiểu Hiểu”.
= =# Hiểu Hiểu dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn Tô Uyển: “Cậu, cậu, cậu ... mau đâm đầu vào đậu hũ tự tử đi!” Mẹ nó, vừa rồi cô còn kích động nói “ai cũng biết như vậy”, hóa ra là bị Tô Uyển gài bẫy, trong lòng rất khó chịu.
Còn chưa bình thường trở lại, Tô Uyển lại hỏi: “Hiểu Hiểu, cậu bình thường rất thích uống cafe phải không?”
“Cậu lại muốn gì? Chắc chắn rồi!”. “À, mình muốn hỏi cậu, bình thường cậu dùng tay trái hay tay phải để quấy vậy?”.
Hiểu Hiểu kì quái nhìn Tô Uyển: “Bình thường mình quấy bằng tay phải, nhưng nếu phải thêm đường hoặc thêm gì đó thì dùng tay trái ...” Nói chưa xong thì thấy Tô Uyển cười hì hì. “Tô Uyển, cậu cười cái gì?”.
“Haha, mình chỉ thấy cậu thật giỏi, tay phải của cậu không sợ nóng à?”
… sắc mặt Diệp Hiểu Vũ càng ngày càng khó coi, nhưng mà bây giờ dùng vũ lực để giải quyết rõ ràng thì cô là người không có đầu óc rồi! Khẽ cắn răng nhịn, cô sẽ không trả lời bất cứ vấn đề nào của Tô Uyển nữa. Không khí đang lạnh, được 2 vấn đề của Tô Uyển hâm nóng lên.
Nhưng mà cô gái nhỏ này lại nghĩ được vấn đề mới, nhìn Hiểu Hiểu, nghĩ thầm: à, cậu không để ý đến mình, mình sẽ không hỏi cậu nữa. Nghĩ như thế cô kéo tay soái ca hỏi: “Soái ca, soái ca, anh nói một cân sắt nặng hay một cân bông nặng. Theo em là một cân bông!”.
Không đợi Mục Úc nói, Hiểu Hiểu vội vàng cướp lời: “Tô Uyển cậu lại không thông minh rồi! Một chút hiểu biết cũng không có, đương nhiên là sắt nặng rồi, làm sao lại là bông được. Thấy Hiểu Hiểu nói như vậy, Diệp Tử không nhịn được bật cười, vỗ vỗ Hiểu Hiểu nói: “Ngu ngốc, em lại bị Tô Uyển đùa rồi!”.
“A!”. Người trong cuộc còn chưa kịp phản ứng. Diệp Tử tranh thủ thời gian giải thích: “Vừa rồi Tô Uyển hỏi cái gì?”
“A, cô ấy hỏi một cân bông nặng hay một cân sắt nặng ....”.
“Đúng rồi, hai cái đều là một cân, em sao lại nói là sắt nặng hơn. Em cứ thích vội vàng!” Nghe xong Hiểu Hiểu túm áo Tô Uyển nói: “Cậu, mau, đâm, đầu, vào, đậu, hũ, chết đi! Không đúng, cậu mau đâm đầu vào khối bông chết đi!”.
Tô Uyển bỏ tay của Hiểu Hiểu ra, cười lên cười xuống, khiến Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu có gan thì tối nay về kí túc xá, không, mình chắc chắn sẽ không để cho cậu bước và kí túc xá một bước! Mẹ nó, cậu dám ngược mình, lúc về mình sẽ hành hạ cậu ...”.
“O(∩_∩)O Haha, không về kí túc xá cũng không sao, dù sao bây giờ cũng đã giải quyết xong Lãng, mình không chơi Cửu Thiên nữa cũng được...”.
“= =|||| Ặc, cậu vẫn nên trở về kí túc xá.... Về sau chú ý một chút, không thì mình sẽ làm cho cậu sống không bằng chết!”.
“Được, được, tiểu thư Diệp Hiểu Vũ, diễn tấu bắt đầu rồi, lúc về nói tiếp! O(∩_∩)O Haha~”.
“Cậu ... Thôi nghe nhạc, sớm muộn gì mình cũng sẽ bị cậu làm cho tức chết, mình còn rất trẻ không muốn kết thúc cuộc đời trên tay cậu đâu ~O(∩_∩)O~” Nói xong hai người nhìn nhau cười.
Thần kinh Tô Uyển hoàn toàn không cảm giác được có một ánh mắt vẫn nhìn cô ấy rất lâu không rời, mà cũng không cảm nhận được soái ca ở bên cạnh kỳ lạ. Ai ngờ ngay sau đó soái ca khoác tay lên vai cô, để cô di chuyển cũng không được, bất động cũng không. (~~ ứ hiểu?)
Nhưng mà đúng lúc đèn tắt dần, buổi diễn bắt đầu, mà soái ca cũng thu tay mình về. Mặc dù lúc đầu Tô Uyển còn lo lắng khi mình ở cạnh hai soái ca nhưng mà không bao lâu sau cô cũng bị điệu nhạc hấp dẫn.
Trên sân khấu ánh sáng nhu hòa, nhìn Trình Kiền cả người cũng như toát lên một tầng ánh sáng, trừ sấn khấu, bốn phía là một màu đen. Đầu Tô Uyển quay tới quay lui nhìn sân khấu.
Nhưng một lúc sau có một bàn tay đặt trên cái đầu nhỏ không nghe lời, đưa nó về vị trí cũ. Tô Uyển oa một tiếng nhìn về phía đầu sỏ làm rối tóc cô - ác ma, không ngờ người đó lại “Hừ!” một tiếng. Trong lòng Tô Uyển không vui nhưng rất nhanh lại bị khúc nhạc hấp dẫn.
Nói đến Trình Kiền, lúc trước trong cuộc thi Dương cầm thanh thiếu niên ở Mĩ đã đạt được giải đặc biệt, hơn nữa có người nói: Trình Kiền rất có thể sẽ là Hoàng tử Piano. Thật ra người nói câu đó là cha của Trình Kiền - thư kí của thị trưởng.
Mặc dù cha anh ta không phải Lý Cương nhưng anh ta cũng rất “Phách lối”. Ra cửa cũng có bảo mẫu và hộ vệ xung quanh, mà anh ta cũng thích fans gọi anh ta là “Trình thiếu”. Nhưng mà tính cách của anh ta cũng khá dễ chịu, không có chút dáng vẻ nào, đối với fans cũng như đối với bạn bè, nên được nhiều người khen ngợi.
Mà Tô Uyển và Diệp Hiểu Vũ vì điều đó mà “mê luyến” anh ta. Cũng may Hiểu Hiểu có Diệp Tử nên cũng đỡ hơn. Nhưng Tô Uyển thì không giống thế, không có ai bên cạnh nên làm gì cũng có thể tùy ý.
Thoải mái! Như vậy giống như câu nói: “Một người có thể làm chuyện mà hai người không làm được” (Tô Uyển nói ngược lại với cậu “Hai người có thể làm được chuyện mà một người không làm được”). Thời gian vui vẻ qua rất nhanh, không bao lâu sau đã đến thời gian kết thúc.
Bốn người vẫn chưa được thỏa mãn, lưu luyến không rời đi ra từ hội trường. Thật ra chỉ có Tô Uyển và Hiểu Hiểu thôi, còn hai người kia ước gì được rời sớm hơn một chút! Đi tới cửa học viện âm nhạc XX thì đột nhiên có một chiếc xe BMW•X5 dừng trước mặt 4 người và hoàng tử âm nhạc Trình Kiền bước xuống.
Anh ta lịch sự cúi người với Tô Uyển: “Tiểu thư Tô Uyển, tôi có vinh dự được đưa em về nhà không?”
Tô Uyển gặp phải tình huống này nhất thời không phản ứng. Cô sửng sốt nói: “Haha, ngại quá, tôi đi cũng bạn, không thể để họ như thế mà đi được, xin lỗi”.
Gãi đầu xin lỗi, sau đó chào Trình Kiền, Tô Uyển vội kéo bọn họ đi khỏi nơi đó. Bởi vì cô sợ một giây sau cô sẽ hối hận vì bỏ qua cơ hội đi cùng xe với mĩ nam, tự trách sao lại từ chối lời mời của hoàng tử piano. Nhưng cô không biết mình từ chối là đúng.
Bởi vì sau khi cô đi, Trình Kiền nhìn theo hướng cô đi sau đó chậm rãi lên xe của mình. Trong xe ánh sáng rất tối, Trình Kiền vào trong xe rồi ôm lấy một cô gái rất đẹp, cô gái đó mớm rượu cho anh ta: “Cô gái này rất thú vị ...”. Vừa nói xong còn kéo tay cô gái kia hôn xuống: “Xem cô có thể giả bộ đến lúc nào!”. Trong mắt lóe lên một ánh sáng không biết tên.