Chương 53

Mục Thị xuống máy bay mở điện thoại lên, thấy đầu tiên không phải tin của Hoa Tri Dã mà là Tiêu Tuấn Phong, cơ hồ chiếm hết màn hình.

Tiêu Tuấn Phong: Em đi xem tọa đàm của Hoa Tri Dã!

Tiêu Tuấn Phong: Vừa chụp hình xong là đi ngay?

Tiêu Tuấn Phong: Chắc chắn là đi ngay sau đó!

Tiêu Tuấn Phong: Anh thấy em không dẫn theo trợ lý

Tiêu Tuấn Phong: Vậy mà nói em và Hoa Tri Dã chỉ là bạn bè bình thường!

Tiêu Tuấn Phong: Anh không tin!

Tiêu Tuấn Phong: Anh thấy em bị sinh viên bao vây chụp ảnh.

Tiêu Tuấn Phong: Ha ha ha ha...

Tiêu Tuấn Phong: Thị Thị em đang biểu lộ hết mọi chuyện.

Tiêu Tuấn Phong: Thất kinh.jpg

Tiêu Tuấn Phong: Tìm kiếm Hoa Tri Dã.jpg

Tiêu Tuấn Phong: [ Hình ảnh ]

Tiêu Tuấn Phong: [ Hình ảnh ]

Mục Thị đọc một lượt, thở dài, phản hồi: Con người cao lãnh của anh đâu rồi?

Nàng lui ra, bấm vào Wechat của Hoa Tri Dã, cô nói: Chị cũng yêu em.

Nếu trước khi lên máy bay nhìn thấy câu này, đoán chừng Mục Thị sẽ cảm động một phen, nhưng hiện giờ mới bị Tiêu Tuấn Phong làm phiền, cảm xúc bị đánh gãy, hoàn toàn không cảm thấy gì, vì vậy gửi tin nhắn thông báo với Hoa Tri Dã mình đã đến nơi rồi cất điện thoại.

Mấy ngày kế tiếp công việc cũng rất nhẹ nhàng, nàng nhìn lịch trình Tiểu Mã gửi, thêm mấy ngày nữa nàng có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, lập tức cho Hoa Tri Dã hay, không quên dùng bút đỏ đánh dấu thời điểm nàng được nghỉ, nhưng không nói gì thêm.

Không bao lâu, Mục Thị nhận được tin Hoa Tri Dã trả lời: Biết.

Trong lòng Mục Thị nhạc, cất điện thoại.

Sau vài ngày bận rộn, Tiểu Mã cũng đến đây, hắn vừa đến, trợ lý đi theo Mục Thị liền nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cửu biệt trùng phùng, nhưng sắc mặt Mục Thị nhìn hắn không được tốt lắm đành đem những lời lẽ vui mừng đã lâu không gặp nuốt vào bụng, mở chai nước đẩy tới, thấy nàng đưa tay nhận, nhỏ giọng hỏi một câu: “Thế nào đây là?”

Mục Thị nhàn nhạt nhìn hắn, hỏi: “Người trợ lý Màu Quân mấy ngày nay cùng chị là em tùy ý chọn sao?”

Tiểu Mã nuốt ngụm nước bọt, cười hì hì nói: “Người ta gọi Lụa Màu, không phải Màu Quân.”

Mục Thị bĩu môi, không nhận câu nói này.

Tiểu Mã cười xấu hổ, lại hỏi: “Nàng thế nào?”

Mục Thị: “Còn có thể thế nào, thói quen hằng ngày và công việc của chị, em ấy hoàn toàn không biết, mấy ngày qua không thể phối hợp được gì.” Mục Thị quay đầu nhìn nàng: “Em vừa nhìn đã biết chị không vui, Lụa Màu hoàn toàn không biết nhìn sắc mặt chị, hôm qua đó, ngay cả y phục cũng cầm nhầm.” Mục Thị buông tay: “Cầm nhầm cũng coi như thôi đi, thay đổi một chút cũng miễn cưỡng dùng được, nếu không phải vậy cũng không chậm trễ, sau đó chị nói em ấy không có việc gì, không biết suy nghĩ gì, cứ theo chị xin lỗi, thật là phiền.”

Mục Thị bày ra biểu lộ phiền chết, Tiểu Mã kéo ghế ngồi bên cạnh nàng, vỗ vỗ vai để nàng bớt giận, chưa được mấy cái thì Tiểu Mã phì cười.

Mục Thị nhìn hắn, nghi hoặc: “Cười cái gì?”

Tiểu Mã lắc đầu: “Quá lâu không thấy chị phát cáu.”

Mặc dù Mục Thị có vẻ tùy ý nhưng đối với công việc lại yêu cầu nghiêm ngặt, xưa nay nàng không cho phép sai lầm xuất hiện trên người mình.

Tiểu Mã tiếp tục: “Em cứ tưởng sau khi chị ở bên cạnh Hoa Tri Dã, thì đối với người bên cạnh không yêu cầu quá cao.”

Mục Thị hé miệng nín cười, nhìn Tiểu Mã: “Cái gì a, chị nói chuyện yêu đương phải đại xá thiên hạ?”

Tiểu Mã bị chọc cười, vội vàng khoát tay: “Không phải không phải.” Hắn đưa tay bóp bả vai cho Mục Thị: “Lỗi của em, quay về em sẽ xử lý ngay lập tức.”

Xác thực Tiểu Mã là người có trách nhiệm, trước đó tuyển người có chút vội vàng, xem tài liệu liền nhìn trúng Lụa Màu, để nàng xem tư liệu của Mục Thị, lại cho nàng đi theo hắn mấy ngày, sau đó mới để nàng tự mình đảm đương.

Tiểu Mã hảo hảo xin lỗi Mục Thị, chờ hắn nói xong, Mục Thị mười phần không kiên nhẫn khoát tay, không nể mặt nói: “Trực tiếp thay người đi.”

Tiểu Mã dừng một chút: “Không bồi dưỡng một chút sao? Cô nương này rất nghe lời.”

Mục Thị như đang nói đùa: “Lụa Màu là thân thích của em?”

Tiểu Mã lắc đầu: “Không phải.”

Mục Thị cố ý làm như bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên ý của em là để chị mang người mới?”

Tiểu Mã cười: “Tốt tốt tốt, bây giờ nàng còn đang trong thời kỳ thực tập, chị cảm thấy không thích hợp thì em đổi người là được.”

Lúc này Mục Thị mới thỏa mãn gật đầu, cuốn văn kiện trong tay lại gõ gõ vai Tiểu Mã, hỏi một câu: “Con mắt em rất được, tìm người chị rất hài lòng.”

Tiểu Mã khéo léo ứng tiếng.

Bởi vì việc này, mấy ngày kế tiếp Tiểu Mã đều bàn giao công việc cho người khác, trực tiếp đi theo Hoa Tri Dã. Có lẽ ở cùng người khác mấy ngày, nên giờ thỉnh thoảng Tiểu Mã thấy Mục Thị quăng ánh mắt vui vẻ cho hắn, phảng phất như muốn nói có em thật tốt!

Tiểu Mã rất khó tưởng tượng Lụa Màu trước đó kém thế nào, cho nên trời tốt, khi nhận được tán dương từ miệng Mục Thị, hắn không nói hai lời trực tiếp gọi điện về sa thải Lụa Màu.

Chờ Tiểu Mã giải quyết chuyện của Lụa Màu xong, đúng lúc Mục Thị được nghỉ giữa tiết mục, hắn thu hồi điện thoại bước tới, gọi người dậm phấn cho nàng, lướt nhìn ngày tháng trên lịch, hỏi: “Tiết mục này kết thúc, chị có thể nghỉ ngơi, vui vẻ không?”

Mục Thị uống miếng nước, nghe xong lập tức lộ ra nét mặt tươi cười: “Đương nhiên.”

Nàng nói xong lời này, điện thoại Tiểu Mã vang lên, hắn cúi đầu nhìn là phòng làm việc gọi tới, lập tức nhận.

Đầu bên kia rất gấp, mở miệng xác nhận là Tiểu Mã lập tức nói: “Anh mau xem Weibo, hiện tại rất nhiều người gọi tới, chúng ta làm sao bây giờ?”

Lòng Tiểu Mã trầm xuống, nói câu chờ chút, lấy một điện thoại khác ra ấn mở Weibo, quả nhiên tin tức nóng hổi: Mục Thị là tiểu tam.

Mục Thị nghỉ ngơi không bao lâu thì bị gọi đi, hơn một tiếng sau mới hoàn thành công việc, đợi nàng kết thúc rời khỏi ống kính, Tiểu Mã lập tức chen chân qua đón, giữ chặt tay nàng thở dài một tiếng, tiếp theo dẫn nàng đi con đường khác. Sau khi lên xe,Mục Thị nhíu mày hỏi Tiểu Mã: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Mã đưa điện thoại tới, ngay khi Mục Thị định nhận thì hắn rút tay về: “Chị phải chuẩn bị tâm lý.”

Nói xong lại đưa tới lần nữa.

Mục Thị cầm điện thoại, vừa nhìn tiêu đề thì kinh ngạc: “Chị là tiểu tam? Của ai? Chu Hoa?”

Nàng ấn mở video, mới phát được hai giây, Mục Thị liền nhận ra đây là lúc nàng quay tiết mục với Chu Hoa và Tôn Thần Dĩnh, tổ tiết mục sắp xếp khách sạn cho họ, mà địa điểm trong video chính là hàng lang tầng Chu Hoa ở.

Video có độ dài khoảng mười phút, một phút đầu tiên chỉ có mình Chu Hoa, sau đoạn này một giây là hắn cầm thẻ mở cửa phòng 1503.

Tiết mục được ghi hình không lâu nên Mục Thị có ấn tượng, nhìn thấy chỗ này, bật thốt: “Không phải hắn ở phòng 1505 sao?”

Lúc này trên màn hình xuất hiện phụ đề: Chú ý đây là phòng của Chu Hoa.

“Có bệnh không?” Mục Thị nhịn không được lên tiếng, cũng đưa ánh mắt ném đến gốc phải phía trên vạch trần logo truyền thông: “Giải trí Nam Thiên lại thấy những tin Bát Quái này đáng tin cậy sao?”

Đoạn tiếp theo, góc phải video hiển thị thời gian, sáng sớm 7:26, sau đó hai phút, Mục Thị đội mũ xuất hiện, gõ cửa phòng 1503, nàng cẩn thận nhìn xung quanh mới đi vào.

Lúc này video bắt đầu chạy nhanh hơn, nhưng ống kính vẫn không dời khỏi cửa phòng, chờ Mục Thị đi ra lần nữa thì video dừng lại, màn hình đánh dấu thời gian kèm theo phụ đề: Đi vào 43 phút.

“Cái này cắt lộn xộn gì vậy?” Mục Thị nói.

Đoạn tiếp theo là ban đêm, tràng cảnh đổi, nhưng vẫn là hành lang đó, phương hướng khác nhau.

Trong video là Tôn Thần Dĩnh, ở đầu hàng lang bên kia đi qua, video dừng ở bóng lưng của nàng, kèm theo phụ đề: Tôn Thần Dĩnh rời khỏi phòng Chu Hoa.

Tiếp theo, Tôn Thần Dĩnh rời đi không bao lâu, Mục Thị từ bên kia đi tới, phụ đề: Tôn Thần Dĩnh đi hai mươi sáu giây thì Mục Thị tới

Ống kính cắt tới cửa phòng 1503, thời gian giống nhau, Mục Thị đi vào, sau mươi phút nàng mới đi ra, lại trôi qua 10 phút, Tôn Thần Dĩnh đem theo thức ăn đi tới.

Qua đoạn này, đột nhiên chuyển cảnh sáng hôm sau, sáng sớm Mục Thị rời khỏi phòng 1503, quần áo cũng thay đổi, rõ ràng là qua đêm.

“Làm cái gì a, sao lại cắt thành như vậy, thế này cũng có người tin?” Mục Thị rống lên.

Tin thì khẳng định sẽ có người tin, hơn nữa đoạn video được cắt ghép vừa vặn, rõ ràng Mục Thị rời khỏi phòng Chu Hoa vào sáng sớm, rõ ràng ở lại phòng hắn qua đêm, cộng thêm phụ đề, nhạc nền, phảng phất như việc này là thật.

Mục Thị quét mắt nhìn bình luận.

“Hiện tại dư luận không tốt.” Tiểu Mã tiến tới cùng nhìn, cau mày nói: “Dù rất nhiều người chỉ ra video có lỗ thủng nhưng nó cắt ghép rất khá, hơn nữa chuyện ngoại hình hay tiểu tam luôn luôn đứng trên đầu ngọn sóng.”

Mục Thị gãi gãi đầu, lại mở video xem lần nữa nàng dừng ở một phút đầu, hỏi: “Chu Hoa đứng ở cửa phòng 1503 làm gì?”

Tiểu Mã thở dài: “Em đoán là nhìn lầm.” Hắn lắc đầu, mệt nhọc nói: “Lúc nãy em có gọi bên tiết mục hỏi họ Chu Hoa từng đổi phòng phải không? Vốn dĩ nghĩ bên đó có điểm đột phá, nhưng tổ chuyên mục nói không có.” Tiểu Mã vô lực: “Cái này thật quá đúng lúc.”

Mục Thị đóng video, mắng: “Mẹ nó.”

Tiểu Mã nhìn Mục Thị như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu.

“Em đã tìm tất cả mối quan hệ, còn nữa, việc này em hỏi thăm, trước mắt là do Tôn Thần Dĩnh giở trò quỷ.” Tiểu Mã liếʍ liếʍ môi, tiếp tục: “Còn Chu Hoa…”

Tiểu Mã lại thở dài, hắn mở Weibo Chu Hoa đưa qua cho Mục Thị, bài đăng mới nhất của Chu Hoa chỉ có ba chữ: “Thật xin lỗi.”

“Không liên lạc được, không biết có phải hắn cố ý không?” Tiểu Mã rút điện thoại về, ấn mở bình luận dưới bài viết, tất cả đều mắng chửi Mục Thị: “Hắn làm thế này thoạt nhìn là thừa nhận bản thân nɠɵạı ŧìиɧ, em định liên lạc bên phía Chu Hoa, để được cung cấp địa chỉ của hắn, nhưng hiện tại xem ra không thể thực hiện được.”

Mục Thị cau mày nghe Tiểu Mã nói, nàng cười lạnh: “Bọn hắn muốn làm gì? Hùn vốn chơi chị?”

Nàng nói xong, đột nhiên nhớ tới hôm quay tiết mục xong đυ.ng mặt Tôn Thần Dĩnh ở hàng lang.

Tiểu Mã: “Chắn chắn Tôn Thần Dĩnh biết chị ở lại qua đêm phòng sát vách, cũng biết người trong phòng là Hoa Tri Dã, cô ta đoán có hai khả năng, một là chị làm sáng tỏ không được, cô ta có thể kéo chị xuống nước, hai là nếu chị giải thích được, thì lúc đó cũng kéo Hoa Tri Dã vào cuộc.” Tiểu Mã tiếp tục thở ngắn thở dài: “Em không biết thủ đoạn tiếp theo là gì, có thể xào chuyện hai người đồng tính luyến ái, bôi nhọ danh tiếng hai người, nếu chuyện này làm lớn hơn, công việc của chị có thể bị hạn chế.”

Mục Thị quay đầu hỏi: “Hoa Tri Dã là bạn thân của chị, chị và chị ấy ở khách sạn một đêm, việc này không hợp lý sao?”

Tiểu Mã gật đầu: “Hợp lý, nhưng gần đây chị và Hoa Tri Dã giao lưu quá nhiều.” Tiểu Mã khó khăn kéo ra nụ cười: “Cũng không phải nhất định bết bát như vậy, em chỉ giả thiết hướng nghiêm trọng nhất mà thôi, em cảm thấy việc này chưa nghiêm trọng như vậy.”

Hắn nói xong nhìn Mục Thị: “Bên phía Chu Hoa không liên lạc được, hiện tại điểm đột phá duy nhất chính là Hoa Tri Dã, chỉ cần chị ấy cung cấp ghi chép hôm đó chị ấy ở phòng 1503 là được.”

Mục Thị suy nghĩ một hồi: “Chỉ có biện pháp này sao?”

Tiểu Mã gật đầu: “Trước mắt mà nói, đây là biện pháp nhanh nhất.”

Mục Thị hít sâu một hơi, nàng không từ chối cũng không đáp ứng. Nàng không muốn kéo Hoa Tri Dã vào vũng nước đυ.c, việc này trăm ngàn chỗ hở, nàng cảm thấy, nhất định có biện pháp khác.

“Chờ một chút đi.”