Mục Thị lấy đi là vì không muốn để bức họa xuất hiện trong văn phòng Hoa Tri Dã, cũng có lẽ nàng muốn chứng tỏ mình phát cáu cho ai đó thấy.
Hoa Tri Dã nghe Cao Văn Tuệ kể lại, trầm thấp cười một tiếng: "Mấy ngày trước Triệu tiên sinh có tặng tôi một bức họa phải không?" Hoa Tri Dã cầm bút trong tay chỉ chỉ: "Em đi tìm, đặt vào đó đi."
Cao Văn Tuệ ứng tiếng hảo.
Sau khi treo lên, Cao Văn Tuệ nhịn không được đứng trước mặt Hoa Tri Dã, hỏi: "Mục tiểu thư biết chuyện của Tạ Vũ Diệp?"
Hoa Tri Dã chỉ chỉ ghế sô pha bên cạnh, ra hiệu Cao Văn Tuệ ngồi xuống, rót cho cô một chung trà.
"Biết." Hoa Tri Dã lắc đầu: "Không biết nghe được cái gì, hôm qua thì khác lạ."
Cao Văn Tuệ nghe xong hơi nhướn mày, uống hết chung trà: "Hoa lão sư, em có thể lớn mật phỏng đoán một chút không?"
Hoa Tri Dã ra hiệu tiếp tục.
Cao Văn Tuệ đặt chung trà xuống, nói: "Mặc dù quan hệ giữa lão sư và Tạ Vũ Diệp rất trong sạch nhưng lão sư vì thích tranh cô ấy vũ, trợ giúp cô ấy, lão sư thanh toán học phí, giúp cô ấy tham gia thi đấu, những chuyện thế này trong mắt người khác, sẽ không đơn thuần như vậy."
Hoa Tri Dã nghe xong nghĩ nghĩ, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ, hỏi: "Bao nuôi?" Cô cảm thấy buồn cười.
Nếu như vậy xác thực rất nghiêm trọng, tư tưởng cô đoan chính, nên không nghĩ tới vấn đề này. Mới trước cô còn tưởng Mục Thị nổi giận vì cô thích tranh của Tạ Vũ Diệp, thích tài hoa của em ấy, nhưng nghĩ lại, Mục Thị không giống người hẹn hòi.
Hoa Tri Dã cầm điện thoại lên muốn gọi cho Mục Thị, nhưng nhìn thời gian, sắp đến giờ họp nên đành thôi.
Tối nay là sinh nhật năm mươi tuổi của Giang Triết Hùng, chi niên năm mươi nên làm hoành tráng một chút, Giang gia bao hẳn tầng cao nhất một khách sạn năm sao, bên trong tầng cao nhất còn có hai tầng riêng biệt, dù chưa tới giờ nhưng đã náo nhiệt mười phần.
Mục Thị đi cùng với gia đình Hà Nhất Hàm, lúc nào Hà Nhất Hàm chọn lễ vật cũng khiến nàng hài lòng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đưa cho Giang Triết Hùng.
"Thọ sánh Nam Sơn." Mục Thị bày ra tươi cười, nhìn Giang Triết Hùng: "Sinh nhật vui vẻ."
Tham gia yến hội đều là những người xa lạ, Mục Thị theo Hà Nhất Hàm xã giao một lượt, thì ôm Phỉ Phỉ tìm một góc hẻo lánh bưng bánh gotô đúc con bé ăn.
Ngồi chốc lát, Giang Viêm Khải một thân âu phục chỉnh tề đi tới.
"Phỉ Phỉ, qua cậu ôm một cái." Tiểu Khải ôm Phỉ Phỉ qua, kéo ghế ngồi bên cạnh Mục Thị: "Em còn tưởng chị không kịp trở về."
Mục Thị: "Cho dù xin nghỉ cũng phải trở về."
Giang Viêm Khải đặt Phỉ Phỉ trên đùi: "Đêm nay cùng nhau về nhà không?"
Mục Thị: "Cha em mới vừa cho chị về nhà, chị đáp ứng rồi."
Giang Viêm Khải cười cười, nghĩ đến gì đó, nói: "Tiết mục Tống Nghệ quảng bá rất thành công, tiếng vang không tệ, gần đây lượng tiêu thụ tăng lên rất nhiều, mấy lão già trong công ty chủ động nhắc tới chuyện này."
Mục Thị ngẩng đầu nhìn hắn: "Chị hận không đem đồ uống của em dùng thay cơm, sao tiếng vang có thể không tốt được?"
Tống Nghệ hot thì nhiệt độ nhà tài trợ cũng tăng lên, mặc dù lần này Giang Viêm Khải không nghỉ thu được lợi ít gì nhưng kết quả thế này, hắn vẫn rất vui vẻ.
Giang Viêm Khải nói: "Hôm nay không phải thứ sáu sao? Tối nay là đợt tuyên truyền thứ hai, nó đang là xu thế." Hắn đưa tay chỉ vào sảnh lớn: "Đoán chừng phải xem phát lại."
"Kỳ đầu tiên chị cũng xem phát lại." Cười cười: "Thợ quay phim đi theo quay không tệ, sau này chỉnh sửa cũng rất tốt, nâng chị lên giống nữ thần."
Giang Viêm Khải nghe vậy, đặt tay lên vai Mục Thị: "Chị vốn là nữ thần a."
"Nha." Mục Thị đẩy tay Giang Viêm Khải xuống, nhìn hắn: "Lần đầu tiên em khen chị."
Giang Viêm Khải cười lớn: "Không phải chị sắp trở thành đại minh tinh sao? Khẩn trương nịnh bợ a, về sau muốn mời chị biết đâu sẽ được tính rẻ hơn một chút."
Mục Thị thể hiện khả năng diễn xuất của mình, nhàn nhạt nhìn Giang Viêm Khải, lạnh lùng nói: "Chuyện công việc, hãy liên lạc với trợ lý của tôi."
Giang Viêm Khải cười nghiêng ngã, nắm tay Phỉ Phỉ đánh đánh đùi Mục Thị, hắn cúi đầu nhìn Phỉ Phỉ trong lòng, hỏi: "Phỉ Phỉ a, dì đáng ghét quá phải không?"
Phỉ Phỉ nghe không hiểu, nhưng vẫn để mặc Giang Viêm Khải nắm tay, nhìn thấy Mục Thị, khoa tay múa chân rồi nở nụ cười.
Mục Thị chọc chọc mũi Phỉ Phỉ, nhíu chặt lông mày, nói tiếp: "Vốn chị nghĩ Tống Nghệ chỉ quảng bá trên internet, không ngờ có thể xin được khung giờ trên TV, đã vậy còn phát vào giờ vàng."
Giang Viêm Khải nhìn nàng, lắc đầu: "Chị nghĩ các nhà tài trợ bỏ tiền vào chỉ để chơi?"
Mục Thị nghe xong cười, lấy dĩa bánh gatô để trước mặt Giang Viêm Khải, dáng vẻ nịnh nọt nói: "Cám ơn kim chủ ba ba."
Giang Viêm Khải tiếp nhận dĩa bánh: "Gọi anh đi."
Mục Thị: "Cút."
Yến tiệc đến mười giờ tối thì tan, toàn bộ hội trường đều mang đậm hương vị tiền tài, giao dịch. Mục Thị không có mẹ cũng không được công nhận, từ chối mọi người mời, nhất quyết không ngồi cùng bàn với gia chủ, nàng ôm dĩa trái cây ngồi xa xa, thờ ơ lạnh nhạt nhìn khuôn mặt dối trá của những người có mặt.
Sau khi tất cả tán đi, nàng theo Giang Viêm Khải trở về Giang gia, Giang Triết Hùng uống rất nhiều, tối nay cũng rất vui vẻ, sau khi về nhà lôi kéo Mục Thị nói không đầu không đuôi nhắc tới chuyện giữa hắn và mẹ nàng, không bao lâu mẹ Giang Viêm Khải liền kéo hắn trở về phòng.
Tối nay Giang Viêm Khải uống cũng không ít, Mục Thị đỡ hắn về phòng, sau đó tự mình về phòng.
Một năm, nàng ngủ trong căn phòng này không được mấy lần, vừa mở cửa, mùi nấm mốc xông vào mũi, nàng đành qua chỗ Giang Viêm Khải lấy bộ chăn mềm mới.
Ngoại trừ tết, Giang gia rất ít tụ họp đông đủ thế này, hôm sau, trời vừa sáng nàng đã bị đánh thức, nói phải xuống lầu dùng điểm tâm.
Giang Triết Hùng làm việc và nghỉ ngơi chính là cả nhà làm việc và nghỉ ngơi, Mục Thị nằm trên giường ngủ thêm mấy phút, mới lưu luyến không rời đi rửa mặt.
Sau khi mọi người ăn uống xong, Giang Triết Hùng nói: "Hai đứa ở nhà thêm mấy ngày, khó có khi về nhà một chuyến."
Mục Thị ngẩng đầu nhìn Giang Viêm Khải, chỉ cần hắn nói không được, nàng cũng theo đó từ chối, nhưng tiếc, Giang Viêm Khải lại nói đã biết.
Mục Thị bĩu môi, cúi thấp đầu.
"Thị Thị." Giang Triết Hùng điểm tên nàng: "Có nghe hay không?"
Mục Thị gật đầu: "Nghe được."
Quá lâu Mục Thị không về nhà, cơm nước xong hết đột nhiên tìm không được trạng thái, không biết nên làm gì ở nhà này, sao lại nhàm chán như vậy. Đang lúc suy nghĩ tìm việc gì làm thì nghe Giang Viêm Khải ở phòng khách gọi nàng.
Mục Thị quay đầu, Giang Viêm Khải nói: "Thị Thị, nhanh lên, tiết mục của chị phát lại."
Mục Thị đi tới, ngồi xuống ghế sa lon, đồng hồ trên tường điểm đúng 8 giờ, nàng cười cười, khoảng thời gian này... Vào cuối tuần, ai muốn rời giường xem?
TV mới giới thiệu tiết mục thì Giang Triết Hùng cũng đi tới ngồi bên cạnh Giang Viêm Khải, mấy giây sau, mẹ Giang Viêm Khải cũng xuất hiện.
Mục Thị gãi gãi đầu, cầm lấy gối dựa ôm vào lòng, xem TV.
Mục Thị còn nhớ rõ, nội dung kỳ đầu tiên, Nam Từ bước vào trước, tiếp theo là nàng, đúng như tình hình hôm đó, hai người ngượng ngùng không biết nên nói gì, ban biên tập thêm bầy quạ đen bay ngang đầu, lúc ấy nàng không nhịn được bật cười một tiếng.
Tiết mục được cắt ghép vừa đủ, thú vị hơn nhiều, rất nhiều chi tiết nhỏ Mục Thị không chút ý lại được xử lý quá tinh tế, bỏ những khâu khô khan, thêm vào hiệu ứng đặc biệt, nhìn rất đẹp mắt.
Sau khi xem xong, Giang Triết Hùng và Mục Thị hàn huyên về tình hình gần đây, rồi dẫn vợ hắn rời đi, phòng khách chỉ còn lại Giang Viêm Khải và Mục Thị.
"Cũng không tệ lắm." Giang Viêm Khải xem hết đánh giá một câu, hỏi: "Xem ra tiết mục muốn xào chị với Nam Từ, phân đoạn giữa hai người được cắt ghép quá là nhiều."
Mục Thị nhún vai: "Có thể là vậy."
Quảng cáo xong, là phần giới thiệu kỳ tiếp theo, Tina và mẹ nàng, vì tăng hiệu quả cho tiết mục, nên đưa đoạn Tina ở phòng khách kể chuyện cũ lên trước.
Lúc ấy Mục Thị và Tiểu Mã ở bên ngoài nói chuyện phiếm, giờ phút này xem lại mới biết, thì ra xưng hô cô dành cho Mục Thị lại là mối tình đầu.
Mặc dù lúc ấy Tina liên tục nhìn về phía Mục Thị nhưng biên tập cắt ghép không phải rất rõ ràng, rất khó bắt được ánh mắt của Tina rơi vào chỗ nào. Sau khi kể chuyện cũ xong, lại chuyển qua cảnh Mục Thị làm bữa sáng, cuối cùng, là biểu lộ kinh ngạc hết sức khoa trương của Nam Từ.
"Hắn kinh ngạc gì thế? Thấy cái gì?" Giang Viêm Khải hỏi.
Mục Thị cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Quên."
Ở lại Giang gia hai ngày, Mục Thị thực sự không chịu nổi, thời gian trôi qua cực kỳ chậm, chậm đến mức nàng cảm thấy không phải một ngày mà là một tháng.
Cùng là thời gian thanh thản, nhưng ở nhà Hoa Tri Dã thì hòa thuận còn ở Giang gia lại khác biệt hoàn toàn. Đương nhiên không chỉ Mục Thị mà Giang Viêm Khải cũng không chịu được, cho nên sáng ngày thứ hai, sau khi thành thành thật thật ăn xong bữa sáng cả hai cho nhau một ánh mắt, rồi tự tìm cớ rời đi.
Thời điểm Mục Thị đến không có lái xe, dứt khoát để Giang Viêm Khải đưa nàng ra ngoài, sau khi nói địa chỉ nhà Hoa Tri Dã, theo dự liệu, hắn nha một tiếng: "Ở chung?"
Mục Thị nhìn hắn le lưỡi: "Đúng vậy, đúng vậy a!"
Sau khi xuống xe, Mục Thị tạm biệt Giang Viêm Khải, lấy chìa khóa tự mình mở cửa. Mấy ngày nay, Hoa Tri Dã rất bận rộn, ngẫu nhiên Mục Thị tìm cô, thật lâu cô mới trả lời, cho nên nàng về, cứ nghĩ trong nhà không có ai, thật không nghĩ đến, Hoa Tri Dã lại ngồi ở phòng khách xem Tivi.
Hoa Tri Dã quay đầu nhìn cô: "Trở về?"
Mục Thị ừ một tiếng, đi tới, nhìn thấy TV đang chiếu Tống NGhệ, đã sắp hết giờ phát. Mục Thị: "Không tới công ty sao?"
Hoa Tri Dã: "Một hồi đi."
Mục Thị nga một tiếng, mới phát hiện Hoa Tri Dã mặc quần áo đi làm, nàng vòng qua ngồi xuống bên cạnh cô.
TruyenHDThật không khóe lúc này tiết mục đang phát phần giới thiệu của kỳ trước, Mục Thị thấy thế, vô thức nhìn về phía Hoa Tri Dã.
Mục Thị trên Tivi đang cúi đầu, nhìn vào có vẻ rất nghiêm túc nghe kể chuyện, khi Tina nhìn qua, nhạc nền được bật lên, một ca khúc tình yêu rất ngọt ngào.
Tiếp theo là lời của Tina: "Sau đó tôi ngẩng đầu nhìn chị ấy, chị ấy cúi đầu nhìn tôi, một chút, chỉ một chút." Câu nói này dưới ông kính, đầu Tina còn được cho thêm khung đặc hiệu màu hồng, bên trong khung viết: Tâm thiếu nữ.
Mục Thị nuốt một ngụm nước bọt, thoáng quay đầu nhìn Hoa Tri Dã nhưng cô không có biểu tình gì.
Nam từ nói: "Gặp chân ái!" Chuyện xưa kết thúc ở đoạn này.
Hoa Tri Dã cầm điều khiển trên bàn trà lên, hình như đang chờ đợi kết thúc, sau đó tắt TV.
"Em biết con gái Triệu Phương Hà từ trước?" Đột nhiên Hoa Tri Dã hỏi nàng.
Mục Thị nghe ngữ khí của Hoa Tri Dã, không giống đang chất vấn, phảng phất thuận miệng cùng nàng tâm sự mà thôi.
Nàng nhìn bóng lưng mình đang cấm cúi làm bữa sáng trên TV, nói: "Quen."
Lập tức bổ sung thêm một câu: "Quen ở Ailen, em qua đó tham gia khóa huấn luyện."
Lại an tĩnh mấy giây, Hoa Tri Dã mới lên tiếng hỏi: "Người em ấy nhắc đến có phải em không?"
Mục Thị dừng một chút, không biết tại sao Hoa Tri Dã nảy sinh hoài nghi này, nàng có chút chột dạ nhìn cô, từ miệng phát ra một tiếng a mơ hồ. Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy không muốn giả ngu, Tina liên tục hướng mắt nhìn nàng, Hoa Tri Dã lại không phải kẻ ngốc.
Mục Thị khụ khụ: "Là em."
Nhanh chóng giải thích thêm: "Nhưng không phải mối tình đầu gì đó, cô ta nói mò, em và cô tay chưa từng có quan hệ gì."
Hoa Tri Dã nhàn nhạt ừ một tiếng, cô cầm điều khiển, ngón tay vẻ vòng vòng xung quanh nút bấm.
Mặt đối mặt, eo cong, thân cao? Thậm chí Hoa Tri Dã còn có thể tưởng tượng bộ dáng của MụcThị ngay thời điểm đó.
Trong nháy mắt khi Mục Thị khẳng định, trái tim cô hình như bị ai nhéo một cái, không thương sẽ không buồn bực, cô thở dài, hạ thấp tầm mắt, không nhìn Mục Thị, nhỏ giọng nói: "Chị cứ nghĩ, mình mới là người đối diện với em."
Hoa Tri Dã nói xong, ấn nút tắt TV, phòng khách lập tức yên tĩnh, không đợi Mục Thị đáp lời, nói tiếp: "Chị tới công ty."
Nói xong cầm túi nhấc chân rời đi.