Chương 8

Kiếp trước Tần Ngũ Nha rất thích ăn quả này, có lẽ nhiều người chưa từng nghe nói đến lý chua đen, nhưng nó còn có một cái tên nước ngoài gọi là “Ribes nigrum”, cái tên ấy thì hẳn là tất cả mọi người đều rất quen thuộc, quả này hồi mới ra thị trường rất có giá trị, mười tệ mà chỉ mua được vài quả.

Nhưng bây giờ ở núi Tây này lại không ai ăn cả, mọc đầy bụi cây, hàng năm đều tự thối rữa cũng không có ai đoái hoài đến.

Thứ nhất, quả này mọc ở nơi rất sâu, không đi tận vào bên trong là không thể tìm thấy. Thứ hai, quả này khi chín lại có màu tím đen, trông thật sự rất đáng SO.

Theo lời kể của những người già trong thôn Lý Gia, đã từng có một đứa trẻ trong thôn chạy lên núi ăn một loại trái cây nhỏ màu đen, kết quả là bị ngộ độc chết ngay tại chỗ.

Sự việc lúc đó khá ồn ào, sau này người lớn đều cảnh cáo trẻ nhỏ trong nhà rằng muốn lên núi hái quả ăn cũng được, nhưng thứ nhất là chỉ có thể ở ngoài núi, thứ hai là chúng không được phép ăn trái cây màu đen.

Mặc dù núi Tây không lớn, cũng an toàn, nhưng suy cho cùng vẫn là núi, thôn dân cũng sợ con cái của mình chạy lung tung lên tận sườn núi, đến khi trời tối mịt thì bị lạc đường không về được. Còn chuyện quả đen thì không cần phải nói, trực tiếp chết luôn.

Tần Ngũ Nha không biết quả đen mà người chết đã ăn rốt cuộc là loại gì, nhưng mà chắc chắn không phải là lý chua đen, đương nhiên nếu các thôn dân đã nói như vậy thì dứt khoát cứ để họ hiểu lầm đến cùng đi, không ai tranh cướp, chỉ lợi cho mình thôi.

Nửa tháng trước khi vừa nhìn thấy nó, lý chua đen vẫn chưa mọc nhiều, còn rất xanh, Tần Ngũ Nha lập tức tính toán thời gian, ước chừng đến giữa tháng sáu là đã gần chín rồi.

“Quả nhiên đều đã chín rồi.”

Nhìn những quả lý chua màu tím đen treo trên cành cây, tâm tình của Tần Ngũ Nha lập tức rất tốt, đặt sọt trên lưng xuống đất, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, trong tay lập tức có thêm hai quả, dùng ống tay áo lau lau, Tần Ngũ Nha cũng kệ chuyện bẩn hay không bẩn, cứ thế ném vào miệng.

Nhất thời, một vị chua ngọt nồng đậm tan ra trên đầu lưỡi, Tần Ngũ Nha cảm thấy mỹ mãn, chép miệng nói: “Không ngờ lại còn thơm ngọt, ngon miệng hơn cả mình tưởng tượng.”

Ban đầu nàng cứ nghĩ rằng vị quả dại nên chắc sẽ không ngon bằng phiên bản cải tiến mà nàng đã mua ở cửa hàng trái cây kiếp trước, nhưng không ngờ nó còn ngon hơn nhiều so với những quả nàng đã ăn, xem ra là nhờ môi trường không bị ô nhiễm.

Nghĩ đến mình vẫn còn một chiếc bánh bột ngô chưa ăn hết, vừa hay lấy lý chua đen làm nhân bánh, Ngũ Nha đưa tay hái thêm vài quả, lau đại một cái rồi gấp đôi bánh trong tay lại, nhét mấy quả lý chua đen vào trong, há miệng gặm một miếng to. Hương vị rất ngon, bánh bột ngô dày cộng thêm hương vị ngọt ngào của hoa quả.

Tuy có hơi phiền toái khi phải nhổ vỏ và hội nhưng vẫn có một hương vị đặc biệt, nói thế nào cũng coi như phiên bản đơn giản của bánh trái cây sốt việt quất.

Giống như chơi đùa vậy, chỉ gặm mấy cái mà Tần Ngũ Nha đã nuốt hết bánh bột ngô vốn khó nuốt nhất vào bụng, có vẻ như nàng còn chưa đã thèm, ăn liên tiếp mấy chục quản lý chua đen mới lưu luyến công sọt xuống núi.

Mặc dù không thể hái những quả này về ăn, nhưng bữa ăn hôm nay cũng được coi là sảng khoái và ngon miệng.

Trước khi xuyên qua, Tần Tiểu Ngũ vừa mới tốt nghiệp đại học, tuy rằng nấu ăn không ngon lắm, chỉ có mì ăn liền là nấu khá ổn, nhưng là một cô gái thường ru rú ở nhà hay ăn vặt, Tần Tiểu Ngũ lại có sở trường làm đồ ăn vặt. Nàng làm ô mai, làm mứt hoa quả, làm sữa chua, nước đá bào hay kẹo nhỏ V.V... đều rất giỏi, bình thường nếu đóng gói đẹp mắt thì còn có thể giả làm hàng siêu thị.

Bởi vì kiếp trước thích ăn lý chua đen, Tần Tiểu Ngũ không ít lần lấy quả lý chua đen tươi làm mứt hoặc kẹo trái cây, tuy rằng chi phí gấp mười lần trực tiếp mua đồ làm sẵn trong siêu thị, nhưng mà thứ nhất là tự mình làm mới vui vẻ, thứ hai là sẽ yên tâm hơn, ai biết cái bình hơn mười tệ kia rốt cuộc được làm bằng gì.

Cho nên lần đầu tiên Tần Ngũ Nha nhìn thấy lý chua đen, trong đầu đã lập tức nảy ra ý nghĩ dùng nó làm mứt để mang đến thị trấn bán lấy tiền, nhưng mà vừa nghĩ đến sắc mặt cả nhà Tần gia kia, Tần Ngũ Nha lập tức bỏ ý nghĩ này.