Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Giai Nhân Nhà Nông

Chương 36:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thân thể nhỏ nhắn của Tần Ngũ Nha vẫn ở trong lòng vợ lý chính như cũ, nước mắt cũng không ngừng lại, khi mở miệng còn hơi nghẹn ngào và sợ hãi: “Không... phải, không phải nhà Lão Vụ Đầu, là Liễu Thanh Sơn của thôn Liễu Gia. Đại tẩu của cháu muốn bán cháu cho Liễu Thanh Sơn với giá mười lượng bạc!” Nói xong, Tần Ngũ Nha lại càng lớn tiếng hơn.

“Liễu Thanh Sơn của thôn Liễu Gia là người phương nào? Sao ta chưa từng nghe ai nhắc tới nhỉ?” Lý Thuận Toàn vừa nghe không phải là Lão Vụ Đầu thì thở phào nhẹ nhõm, trong mắt ông ta, dù là người kém hơn thì cũng không thảm hại hơn việc gả cho Lão Vụ Đầu.

“Là cháu của tẩu tử nhà mẹ đẻ đại tẩu của cháu, nhà Liễu Đại Kim của thôn Liễu Gia.” Tần Ngũ Nha run rẩy nói bối cảnh của Liễu Thanh Sơn ra.

Chỉ thấy lý chính Lý Thuận Toàn nhíu mày, nói: “Tẩu tử nhà mẹ đẻ của Vương thị, chính là Liễu Hạnh Nhi, con gái của Liễu Tam què kia à?”

Tần Ngũ Nha không lên tiếng, yên lặng gật đầu, chứng thực lời lý chính nói.

“Nghe nói Liễu Tam què cũng chỉ có một đứa con gái là Liễu Hạnh Nhi, không hề có con trai mà? Vậy Liễu Thanh Sơn này là?” Lý Thuận Toàn ngờ vực, nói.

“Là cháu trai của nhà Liễu Đại.” Tần Ngũ Nha cẩn thận trả lời.

“Theo ta được biết, nhà mấy huynh đệ Liễu Tam què đều có điều kiện, tính tuổi tác ra thì chắc Liễu Thanh Sơn cũng không lớn, chắc hẳn là một mối hôn sự tốt, vì sao cháu không vừa lòng?” Chờ hỏi rõ lý do, Lý Thuận Toàn thấy hơi bất mãn, chỉ cho là Tần Ngũ Nha đang cố tình gây sự.

Tần Ngũ Nha sao có thể không nghe ra giọng điệu của Lý Thuận Toàn, nàng lập tức không để ý tới vợ lý chính đang đỡ mình mà lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu với Lý Thuận Toàn: “Lý chính bả bá, Tần Ngũ Nha cháu cũng không phải là người không biết phân biệt phải trải, cố tình gây sự. Nếu không phải thật sự không còn cách nào thì cháu cũng không muốn làm phiền tới lý chính bá bá. Thật sự là đại tẩu của cháu quá xấu bụng.”

“Lời này là có ý gì?”

Thấy cái nhìn của Tần Ngũ Nha thì Lý Thuận Toàn cũng hơi kỳ lạ, có lẽ Ngũ nha đầu Tần gia đúng là không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, nhất định là gặp phải ngưỡng cửa không vượt qua nổi, ông không khỏi nghiêm nghị hỏi.

“Nếu Liễu Thanh Sơn kia là người tốt thì cháu nào dám nói nửa câu, dù có gả tới thì cháu cũng sẽ nói đại tẩu tốt. Nhưng Liễu Thanh Sơn kia đâu phải là người bình thường, hắn là một kẻ điên mà! Lúc trước cháu quen một tỷ muội đã gả tới thôn Liễu Gia, chính tỷ ấy nói cho cháu biết Liễu Thanh Sơn nhà Liễu Đại Kim vào năm ba tuổi bị sốt hỏng đầu, thành kẻ ngốc rồi. Nhưng nếu chỉ ngốc thì cháu chỉ có thể coi mình số khổ, gả đi thì thôi. Nhưng Liễu Thanh Sơn không chỉ ngốc mà còn là kẻ điên, là ác ma nữa đấy!”

“Tại sao lại thế? Ngũ nha đầu, cháu phải hỏi thăm cho kỹ, rốt cuộc Liễu Thanh Sơn kia là người thế nào?” Vợ lý chính vừa nghe lời Tần Ngũ Nha nói thì nhất thời kinh ngạc tới mức há hốc miệng.

Tần Ngũ Nha dùng tay áo lau nước mắt rồi kể từng chuyện mình đã nghe được ở thôn Liễu Gia cho hai vợ chồng lý chính nghe.

Hóa ra Liễu Thanh Sơn này lúc đầu chỉ ngốc nghếch không biết chuyện đời những tay chân vẫn linh hoạt, ngày thường còn có thể dùng nhành trúc bện thành những thứ đồ chơi nho nhỏ, dáng vẻ cũng cao to, đoan chính, tướng mạo đường hoàng.

Mắt thấy Liễu Thanh Sơn sắp qua mười sáu, Liễu Đại Kim và vợ của ông ta đã có suy nghĩ sẽ cưới một người vợ cho con trai mình để sớm sinh con.

Nhưng dù đứa trẻ có tốt tới đâu thì cũng là kẻ ngốc, con gái nhà lành sao có thể dễ bị lừa gả vào cho được. Mà nhà Liễu Đại Kim cũng soi mói, dù con trai mình có là kẻ ngốc thì cũng là con trai duy nhất, không tìm được con gái nhà lành, thế nhưng lại không nỡ tìm một người không tốt cho hắn ta.

Liễu Đại Kim lại nghĩ con trai mình tuy ngốc nhưng tay chân lại lành lặn, vốn dĩ vì việc này mà ông ta đã dùng mối quan hệ để đưa Liễu Thanh Sơn tới cửa hàng bên đồ trong thành làm người học việc.

Vừa đi học hết ba năm, Liễu Thanh Sơn vẫn đang khỏe mạnh, nhưng không biết ai lại đưa hắn ta tới miếu Ngưu Thần một chuyến, sau khi trở về, Liễu Thanh Sơn đã phát điện, gặp ai là đánh, thấy đồ là cắn. Liễu Thanh Sơn vốn là người cao to, lại có sức khỏe, những người học việc cùng cửa hàng bên đồ lần lượt bị hắn ta đánh, cuối cùng bị người ta báo quan, tống vào đại lao.

Sau đó, Liễu Đại Kim phải gom góp bạc mới đưa con trai mình ra khỏi nhà lao, rồi lại trả tiền bồi thường cho từng nhà thì mới xong chuyện.
« Chương TrướcChương Tiếp »