Chương 20:

Nhưng Vương thì lại nói chủ mẫu đương gia của nhà Trương viên ngoại là một con gà mái không biết đẻ trứng, thành thân với Trương viên ngoại sáu năm mà bụng vẫn không lớn.

Nàng ta tự giác có lỗi với Trương gia, bấy giờ mới thu xếp cho Trương viên ngoại tìm một tiểu thϊếp, gả đến đó cũng không phải là nô tài, mà là quý thϊếp, một khi có thai thì lập tức được nâng lên làm bình thế.

Thấy Tần lão hán có chút dao động, Vương thị lại thêm một liều thuốc mạnh, lén lút nói với Tần lão hán rằng sức khỏe của chủ mẫu Trương gia mấy năm nay càng ngày càng kém, chỉ sợ không chịu nổi hai năm, sau này một khi Tứ Nha sinh con trai thì nói không chừng không phải bình thế mà trực tiếp lên làm kế thất.

Lần này ngay cả tâm thị vốn cực kỳ không muốn cũng có chút dao động.

Nghe những câu này, Tần lão hán làm sao còn không vui cho được, trong phạm vi trăm dặm của trấn Thanh Hà, ai mà không biết nhà Trương viên ngoại của cải giàu có bậc nhất.

Một khi Tam Nha lên làm chủ mẫu, Tần gia mình chẳng phải cũng được thơm lây, sao còn phải khổ sở canh giữ mấy mẫu ruộng, siết chặt thắt lưng quần để sống qua ngày nữa.

Vương thì làm sao không biết tâm tư của Tần lão hán, không khỏi lại tung ra đòn sát thủ cuối cùng, đó chính là chủ mẫu Trương gia nói nếu Tố Nha bằng lòng vào cửa, họ sẽ bỏ ra ba mươi lượng bạc sính lễ.

Ba mươi lượng là thu nhập hai, ba năm của Tần gia đấy. Tần lão hắn lập tức lung lay đến mức đầu óc mụ mị, hồ đồ không nhìn khế ước văn thư mà Trương gia đưa tới đã lập tức ký tên, vui vẻ đóng gói đưa Tứ Nha đi.

Thất ra Tần lão hán cũng không nghĩ lại xem, làm gì có người phụ nữ nào còn chưa chết đã lập tức trông mong tìm tiểu thϊếp cho trượng phu kcủa

mình chứ?

Còn để nàng ta sinh còn nâng làm bình thế? Những loại người hiền lương thục đức, chung sống hoà bình kia chdỉ có trong mấy vở kịch để thỏa mãn lòng hư vinh của cánh đàn ông và lừa dối phụ nữ thiếu hiểu biết thôi.

Trên thực tế, tình cảm griữa Trương viên ngoại và phu nhân nhà mình vốn rất tốt. Mà chủ mẫu Trương gia quả thật thành thân sáu năm không sinh ra đứa bé nào, nhưng vốn dĩ không phải sức khỏe của chủ mẫu Trương gia có vấn đề.

Lại nói tiếp, chủ mẫu Trương gia là Phương thị có sức khỏe rất tốt, Trương gia có tiền, nuôi hắn thầy thuốc trong nhà mình.

Phương thị ăn ngon mặc đẹp, càng không phải mệt mỏi gì, mỗi ngày đều có thầy thuốc khám mạch bình an, trong làn da nhẵn nhụi, dáng người cân xứng, mặt mũi hồng hào, còn đẹp hơn cả những thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi.

Mà Phương thị cũng đã sớm biết thật ra thân thể của Trương viên ngoại có bệnh nên mới không sinh con được, nhưng nàng ta không nóng nảy, không nói thẳng ra, để tránh trong lòng Trương viên ngoại không chấp nhận nối.

Lại thấy trượng phu của mình nhìn nhà người khác ôm tiểu thϊếp, bế trẻ con mà trong mắt đầy hâm mộ, nếu như vẫn không nâng cho hắn ta một tiểu thϊếp thì chỉ sợ trong lòng Trương viên ngoại phản cảm, dù tình cảm phu thê tốt đẹp đến đâu cũng không duy trì được bao lâu.

Nghĩ như vậy, Phương thì lập tức cảm thấy nên dùng một tiểu thϊếp cho trượng phu của mình, nhưng tiểu thϊếp này lại không thể chọn theo sở thích của Trương viên ngoại mà nhất định phải do chính nàng ta tự xử lý.

Vì thế Phương thị cố ý trở về nhà mẹ đẻ một chuyển, nói tình hình trong nhà cho mẫu thân nghe. Đêm đó mẫu thân của Phương thì lập tức nảy ra một kế cho Phương thị.

Đó là bảo Phương thị bỏ ra mấy chục lượng bạc về nông thôn tìm một thiếu nữ trẻ tuổi. Tướng mạo thì tự nhiên phải tìm một người kém một chút, chỉ cần trông không đáng sợ, lại dễ nuôi là được, con rể nhà mình tự nhiên sẽ không có lời nào để nói.

Dựa theo lời của mẫu thân, Phương thị cố ý bảo Vương ma ma vốn là người đi theo mình khi xuất giá, xuống nông thôn tìm người, cũng không biết thế nào lại bắt chuyện được với Vương thị - Vương Đại Hoa.

Vương Đại Hoa thấy Vương ma ma đi ra từ nhà giàu, lập tức viện cớ mình và bà ta cùng một dòng họ mà liều mạng nịnh bợ.

Vương ma ma thấy Vương Đại Hoa giỏi ăn nói, câu nào câu nấy dễ nghe hơn cả hát thì trong lòng vui mừng, lập tức nói với Vương Đại Hoa chuyện mà chủ tử giao cho mình.

Vừa nghe thấy ma ma kia nói xong, tự nhiên nàng ta lập tức nghĩ đến tiểu cô nhà mình là Tần Tứ Nha, bèn dẫn Vương ma ma đến Tần gia xem.

Vương ma ma từ nhỏ đã cho Phương thị bú sữa lớn lên, tình cảm rất tốt, trong đầu tự nhiên biết nên làm thế nào. Vừa nhìn thấy làn da Tần Tử Nha ngăm đen, ngũ quận bình thường, không có bốn lượng thịt những mông trông cũng tròn trịa, trong lòng lập tức hài lòng mấy phần.