Mộ Như Nguyệt nhìn Nhã quý phi vùi đầu khóc thút thít, nhất thời không
biết nói cái gì mới tốt. Nàng cũng biết mạng người hèn hạ, kiếp trước
trên tay dính đầy máu tươi, cũng hiểu không có thực lực thì cái gì cũng
không thể làm. Hơn nữa nếu người khác không trêu chọc nàng, đương nhiên
nàng sẽ không đi trêu chọc người khác, nếu có người chọc nàng, vậy nàng
cũng không phải người thiện lương gì.
Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt
cười lạnh, kiếp trước không phải nàng cũng chết như thế sao? Thất phu vô tội hoài bích có tội, vì một đan thư những người đó không tiếc đuổi
gϊếŧ nàng mấy tháng trời.
“Mộ cô nương”, Nhã quý phi ngừng nức
nở, hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Như Nguyệt, nói, “Cách đây không lâu ta gặp
được biểu ca, thì ra hắn cũng vào cung, còn trở thành thị vệ trưởng,
hiện tại ta đã từ bỏ việc báo thù chỉ muốn cùng hắn rời khỏi hoàng cung, tìm một nơi không người mà sống.”
“Ngươi thật sự từ bỏ báo thù?” Mộ Như Nguyệt nghi hoặc nhìn Cơ Như Nhã, nàng có thể cảm nhận được thù
hận trong lòng nàng, sao có thể dễ dàng từ bỏ?
“Đúng vậy, ta từ
bỏ, bởi vì ta tin tưởng Mộ cô nương sẽ báo thù cho ta”, Cơ Như Nhã nở nụ cười, nhưng nụ cười mang nước mắt kia có một phen ý nhị khác, “Ta biết
cách làm người của Mộ gia, bọn họ nhất quyết sẽ không từ bỏ một thiên
tài như ngươi, mà đối với Mộ Tình, thiên tài không nghe lời hắn, không
làm việc cho hắn, thà gϊếŧ cũng sẽ không để nàng sống rồi sau này đối
phó mình, hắn là một nam nhân nhẫn tâm, đến lúc đó Mộ cô nương sao có
thể thờ ơ? Cho nên rất nhanh Mộ Tình sẽ chết trong tay ngươi.”
Không có gì đáng trách, Cơ Như Nhã là một nữ nhân thông minh, trong thời gian ngắn như thế đã thấy rõ tình thế, nàng có một dự cảm sau này cái tên Mộ Như Nguyệt sẽ không chỉ ẩn khuất ở Tử Nguyệt quốc nho nhỏ này.
Nàng sẽ hướng tới thiên địa rộng lớn hơn.
“Đây là nguyên nhân ngươi tới tìm ta?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, trong lòng
cực kì bội phục Cơ Như Nhã, nếu Mộ Tình thật sự hạ sát thủ, vậy vận số
Mộ gia cũng chấm hết.
“Không sai”, Cơ Như Nhã khẽ nâng mắt chăm
chú nhìn dung nhan còn non nớt trước mặt, mỉm cười nói, “Mục đích của ta chỉ là muốn Mộ Tình chịu báo ứng, khiến hắn biết nhân quả tuần hoàn,
hắn làm chuyện ác cuối cùng sẽ bị báo ứng, có phải ta tự tay báo thù hay không cũng không sao, hiện tại ta chỉ muốn cùng biểu ca lưu lạc thiên
nhai, Mộ cô nương, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện không? Nếu sau này ngươi trở thành một cường giả, thậm chí vượt qua Hoàng tộc, có thể làm
cho lão Hoàng đế kia thả ta đi?”
Biểu ca nói đúng, cừu hận sẽ chỉ mai một tâm tính nàng thôi, nếu sớm muộn gì cũng có người thu thập Mộ
gia, vậy nàng liền buông đoạn cừu hận này cùng hắn lưu lạc thiên nhai
đi.
Chẳng qua, ngày Mộ Tình bị thu thập, nàng sẽ mang theo bài vị cha mẹ tận mắt nhìn kẻ thù ngã xuống.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Cơ Như Nhã, Mộ Như Nguyệt thở dài, đường đường Nhã quý phi kì thực cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương thôi, tất cả đều do tạo hóa trêu ngươi, khiến một nữ nhân vốn nên được hưởng hạnh phúc lưu
lạc đến tình trạng này.
“Lúc ngươi ở trong cung đã từng giúp ta
một lần cho nên ta đáp ứng ngươi, nếu có một ngày thực lực của ta vượt
qua hoàng tộc, ta nhất định cứu ngươi và vị hôn phu của ngươi ra khỏi
hoàng cung, đây là ta thiếu ngươi.”
Ánh mắt Cơ Như Nhã hơi sáng
lên, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, cúi đầu thật sâu, cảm kích nói: “Mộ cô nương, thỉnh nhận một bái của ta, nếu Cơ Như Nhã có
thể rời khỏi hoàng cung, nhất định không quên đại ân đại đức của ngươi,
sau này nếu có yêu cầu gì Cơ Như Nhã ta sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.”