“Sư phụ, nếu ta cứu sống nó, ngươi có thể tặng nó cho ta không?” Ánh mắt Mộ Như Nguyệt sáng lên, hiển nhiên đã có hứng thú với bát diệp
tuyết liên này.
Vô Ngu cười ha hả, nói: “Dù sao nó cũng sắp chết, ta giữ lại cũng vô dụng, nếu ngươi có thể cứu sống nó, ta sẽ tặng nó
cho ngươi.”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cũng không nhiều lời nữa,
nàng đi đến cạnh bát diệp tuyết liên, nhẹ nhàng phủ tay lên phía trên,
trong chốc lát, một luồng khí ấm áp từ lòng bàn tay nàng chậm rãi chảy
vào trong bát diệp tuyết liên.
Thái độ Vô Ngu vốn đang bình tĩnh
nhưng sau khi cảm nhận được bát diệp tuyết liên có biến hóa, sắc mặt trở nên nghiêm túc, kinh ngạc nhìn bát diệp tuyết liên đang tắm trong
nguyên khí.
Tuy cảm giác không rõ ràng lắm nhưng bát diệp tuyết liên đã có chút sinh cơ...
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt dần dần trắng bệch, giọt mồ hôi lăn trên trán dọc
theo đường cong dung nhan tinh xảo, "tách"một tiếng rơi trên mặt đất,
giờ phút này trong phòng luyện đan cực kì an tĩnh có thể nghe được tiếng hít thở.
Vô Ngu gắt gao ôm đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn bát
diệp tuyết liên đang dần biến thành màu trắng tinh, hắn cảm giác mình
đang ở trong mộng.
“Không có khả năng? Loại chuyện này sao có thể xảy ra?”
Biếи ŧɦái, nha đầu này hoàn toàn biếи ŧɦái!
Không đợi Vô Ngu phục hồi tinh thần lại, Mộ Như Nguyệt thu hồi tay, bát diệp
tuyết liên vốn sắp chết cũng đã khôi phục bừng bừng sinh cơ.
Từ từ....
Vô Ngu khϊếp sợ trừng lớn mắt, hung hăng xoa xoa hai mắt, lại nhìn tuyết liên trên bàn.
“Không đúng? Sao lại thành chín cánh? Cái cánh hoa kia xuất hiện khi nào? Cửu
diệp tuyết liên, con mẹ nó đây đúng là cửu diệp tuyết liên còn trân quý
hơn bát diệp tuyết liên!”
Có thể khiến lão gia hỏa Vô Ngu này nói lời thô tục, có thể thấy trong lòng hắn chấn động cỡ nào.
Nha đầu này không những cứu sống bát diệp tuyết liên mà còn biến nó thành
cửu diệp tuyết liên? Trên thế giới này còn có người yêu nghiệt như nàng
sao? Nàng rõ ràng không phải người!
Vô Ngu kinh ngạc không nói nên lời, trong miệng chỉ nỉ non ba chữ "không phải người".
“Cửu diệp tuyết liên?” Mộ Như Nguyệt nhíu mày, đúng là ngoài dự đoán, nàng
thở dài thu cửu diệp tuyết liên vào nhẫn không gian, sau đó mới nhìn về
phía Vô Ngu đang há hốc mồm.
Nàng nhướng mày, cười như không cười nói: “Tuyết liên này ngươi đã đồng ý cho ta.”
Vô Ngu vừa mới hoàn hồn nghe lời nàng nói, nhịn không được liếc xéo nàng
một cái: “Nếu đã đồng ý cho ngươi, sao ta có thể lật lọng? Yên tâm đi,
bất luận là bát hay cửu diệp tuyết liên đều là của ngươi, chẳng qua, nha đầu, năng lực này của ngươi không thể tưởng tượng được, ngàn vạn đừng
để ai biết, nếu không sẽ mang lại tai họa cho mình.”
Trong lòng
Mộ Như Nguyệt ấm áp, nói: “Yên tâm đi, sư phụ, nếu ở đây không phải là
ngươi, ta cũng sẽ không vận dụng năng lực này.””Nha đầu này...” Vô Ngu
bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không biết nên vui vẻ vì nha đầu này tin tưởng
mình hay là thở dài vì nàng không biết che dấu năng lực.
Nhưng mà hắn tin tưởng, nếu là trước mặt người khác, nàng nhất quyết sẽ không vận dụng năng lực này.
Chỉ cần nghĩ đến một mầm non tốt như vậy được hắn phát hiện, Vô Ngu không
nhịn được mà kích động lên, có lẽ chuyện cả đời hắn không hối hận nhất
chính là thu nàng làm đồ đệ.
“Đúng rồi, nha đầu, ta nghe nói gần đây Mộ gia đang phái người tìm ngươi.” tựa như nghĩ tới cái gì, Vô Ngu đột nhiên nói.
“Mộ gia?” Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, cười lạnh nói, “Mộ gia kia tìm ta làm cái gì?”