Chương 49: Một mình địch hết (5)

Nếu là bình thường, Dạ Thiên Phong nhất định sẽ vội vàng giải thích

nhưng hiện tại hắn không hề nói câu nào, chỉ giương mắt nhìn Mộ Đình Nhi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên võ đài, hơi nhăn mày.

Ba ngày trước, Mộ Đình

Nhi nói ra những lời ác độc đó, hắn lựa chọn tin tưởng nàng. Nhưng hiện

tại, nữ nhân hắn sắp cưới bị nhiều người nhìn thấy hết, tuy đây không

phải ý của nàng nhưng sau khi thành thân cứ nghĩ đến nhiều ánh mắt da^ʍ

tà nhìn nữ nhân của hắn như vậy, hắn cảm thấy không thoải mái.

Có thể nói Dạ Thiên Phong có bản tính mà các nam nhân đều giống nhau, hắn

có thể chịu được nữ nhân của mình tâm tư ác độc nhưng không thể chịu

được người bên gối bị nhiều người thấy hết như thế. Thậm chí hắn còn có

thể tưởng tượng được trong đầu mấy nam nhân kia nhất định nghĩ đến cảnh

cùng Mộ Đình Nhi lăn lộn trên giường.

Sau khi dùng chiêu thức vạn kiếm quy tông xong, Mộ Như Nguyệt kiệt sức, cả người vô lực, quần áo

trên người cũng ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào thân thể nàng, phác họa

đường cong hoàn mỹ.

Đúng lúc này, một thiếu niên ở phía sau lảo đảo đứng lên, trong tay hiện lên một ngọn lửa bắn về phía Mộ Như Nguyệt.

Đột nhiên xảy ra biến cố khiến mọi người sửng sốt, nhưng Mộ Như Nguyệt tựa

như có mắt sau đầu, nghiêng thân thể qua một bên, sau đó dùng toàn bộ

sức lực đá thiếu niên kia, trong nháy mắt, thiếu niên kia bay lên không

trung thành một đường cong đẹp mắt, bay thẳng về hướng Mộ Đình Nhi.

Thiếu niên kia còn chưa kịp thu lại nắm tay cho nên liền đánh vào người Mộ

Đình Nhi, hiện giờ Mộ Đình Nhi đứng còn không vững sao có thể chống đỡ

được. Trong chốc lát, thân thể mềm mại kia rớt xuống võ đài. Mà thiếu

niên kia cũng hoàn toàn kiệt sức ngất đi.

Trên võ đài lớn như

vậy, thân thể nằm tứ tung ngang dọc, chỉ duy độc một dáng người ngạo

nghễ đứng thẳng. Mọi người nhịn không được nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt đứng trên đài.

Mộ mình nàng địch hết đạt được

thắng lợi. Hơn nữa ngay cả Mộ Đình Nhi dùng đan dược tăng lên cấp năm

cũng không phải đối thủ của nàng. Nữ nhân này rõ ràng chính là yêu

nghiệt, còn ai có thể biếи ŧɦái bằng nàng?

Ánh mắt Dạ Thiên Phong lóe lóe, hắn đến bên cạnh Mộ Đình Nhi, dùng quần áo che thân thể nàng

lại, tung người nhảy lên võ đài ngước mắt nhìn thiếu nữ đứng trước mặt

hắn.

“Mộ Như Nguyệt, ngươi muốn khiến ta chú ý ngươi? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi đã thành công rồi.”

Hắn chắp tay sau lưng, gió nhẹ thổi tung cẩm bào, tuấn nhan dưới ánh mặt

trời càng thêm đẹp mắt, đôi mắt thâm thúy tựa như màn đêm đen tối.

Mộ Như Nguyệt buồn cười: “Ngươi có gì đáng giá để ta hấp dẫn?”

Sắc mặt Dạ Thiên Phong hơi đổi, giây lát lại khôi phục bình thường: “Theo

lời Đình Nhi nói vừa rồi, ngươi muốn gϊếŧ nàng là vì có được ta, như vậy còn không phải để hấp dẫn sự chú ý của ta? Mộ Như Nguyệt, ngươi bám

theo ta nhiều năm như vậy còn không phải vì muốn làm chính phi của ta

sao? Được, ta đồng ý với ngươi, ngươi sẽ là thế tử phi của ta.”Mộ Đình

Nhi vừa tỉnh dậy, đúng lúc nghe Dạ Thiên Phong nói vậy, nàng tức giận

trợn mắt lại ngất đi.

“Thế tử điện hạ”, sắc mặt Mộ Tình đại biến, “Vậy Đình Nhi...”

“Ta sẽ cho nàng làm tiểu thϊếp.”

Tuy bất mãn Mộ Đình Nhi bị nhiều người nhìn thấy hết nhưng dù sao bọn họ

cũng đã có da thịt chi thân cho nên Dạ Thiên Phong vẫn sẽ cho nàng một

danh phận.

“Thế tử, hình như ngươi đã quên một chuyện”, Mộ Như

Nguyệt nhún vai, vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng, “Ta là

Quỷ Vương phi, đường thẩm của ngươi.”