Bình minh. Mặt trời nhô lên ở đằng Đông, chiếu những ánh nắng đầu tiên của ngày mới xuống mặt đất. Ánh nắng tinh khôi của buổi sớm khiến cho tâm hồn người ta dễ chịu hơn hẳn. Những toan tính, những mệt mỏi của cuộc sống như tan biến khi đứng trước khung cảnh này. Tuy không nồng nàn, lãng mạn như cảnh hoàng hôn buổi chiều tà, nhưng cảnh bình minh vẫn đủ sức lôi kéo những người yêu thích sự bình yên, trong trẻo, thanh khiết phải dậy thật sớm để chiêm ngưỡng.
Và ở một ô cửa sổ, một cô gái đang nhìn ra ngoài ngắm bình minh. Đôi mắt trong suốt, phẳng lặng như nước hồ thu, ko một gợn sóng. Mái tóc quăn nhẹ, thả xuống ngang vai, bồng bềnh. Trông cô thật trong sáng, thuần khiết, tinh khôi như ánh nắng ban mai, không khác gì một thiên thần.
Băng Hạ không thích bình minh, có thể thật mâu thuẫn với việc cô dậy sớm ngắm mặt trời như thế này, nhưng sự thực là thế, cô ghét cay ghét đắng cái ánh nắng ấy, cái ánh sáng như cứu rỗi linh hồn tội lỗi của con người, như muốn ác quỷ phải quỳ xuống trước thiên thần. Lý do cô dậy sớm như thế rất đơn giản, cô bị mất ngủ.
Băng Hạ tiến bước đến chiếc gương, dưới đôi mắt trong như pha lê là một vết thâm quầng mờ, nhưng để ý kĩ sẽ thấy rất rõ. Phải rồi, hôm qua là đêm đầu tiên cô ngủ ở kí túc xá này, lạ nhà cũng ko phải là một điều gì khó hiểu.
Mặt trời bắt đầu lên cao hơn, thay vào màu vàng nhạt của ánh nắng ban mai là màu vàng, hơi chói. Băng Hạ khoác lên mình chiếc áo đồng phục, bước ra khỏi căn phòng kí túc xá. Cô định đi học sớm.
Gần đến giờ học, sân trường lại bị bu kín bởi các đoàn xe lớn xe bé nối đuôi nhau ra vào. Băng Hạ nhìn theo mà không giấu nổi vẻ khinh bỉ. Có chân mà không tự đi, suốt ngày ngồi trên xe ô tô, ko biết quang cảnh khắp nơi được nhìn qua kính xe ô tô đẹp tới mức nào mà có thể khiến họ ngồi trên đó lâu như vậy, thật chẳng khác kẻ tàn phế là bao.
Chiếc cổng trường to lớn đột ngột mở ra, những chiếc xe xếp lộn xộn, vô tổ chức đều ko hẹn mà cùng dạt ra hai bên, nhường chỗ cho một chiếc Limousine đen bóng đi vào. Từ cửa xe bên trái của chiếc Limousine bước ra một chàng trai, mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ, trên mặt đeo một chiếc kính cận.
“Anh ta là Nhật Long, một người khá nổi tiếng trong học viện này. Là cháu trai của chủ tịch Trịnh Âu, tập đoàn xây dựng nên Thánh Ân. Chủ tịch Trịnh Âu còn có một người con trai nữa, là anh họ của Nhật Long, cũng học trường này, cả hai người hiện là sinh viên năm ba ngành Quản trị doanh nghiệp, có thể gọi là tiền bối của chúng ta đó.”
Trần Ngọc Nhã đứng bên cạnh Băng Hạ và Bảo Vy, từ từ giới thiệu về thân thế chàng nam sinh hôm qua va phải hai người ở căn tin. Bảo Vy có hơi chút hoảng sợ, vẫn biết là hôm qua hai người gây ra chuyện có hơi lớn, nhưng không thể xui xẻo đến mức động chạm đúng người có thân thế khủng như vậy chứ.
Băng Hạ trầm ngâm một lát rồi hỏi “Vậy anh họ của anh ta có phải…”
Từ cửa xe bên kia, một người nữa bước ra. Khuôn mặt hoàn mỹ, tuấn tú như thần mặt trời Apolo, ánh mắt màu xanh lục lạnh lẽo. Chiếc khuyên tai hình thánh giá toát ra thứ ánh sáng cao ngạo.
“Hỏng rồi…” Bảo Vy muốn ngất xỉu. Kẻ bị Băng Hạ hắt nước hôm qua chính là con trai chủ tịch.
Ánh mắt Hạo Thiên dừng lại trước một nữ sinh đang đứng phía xa xa, khóe môi cong lên một nụ cười khinh miệt. Băng Hạ không khỏi khóe môi cũng cong lên theo, một nụ cười thách thức đáp lễ lại anh.
...
Tiết Quản trị học vừa tan.
“Rầm”, tiếng một bàn tay ai đó đập xuống bàn thật mạnh.
Băng Hạ đang gục xuống bàn ngủ, bị tiếng động làm cho thức giấc. Cô từ từ ngẩng đầu.
Trước mắt cô là một đám con gái, người nào cũng ăn mặc sành điệu, tuy vẫn là đồng phục, nhưng trên người họ còn được điểm xuyết thêm khá nhiều thứ phụ kiện khiến những người nhìn vào không khỏi cảm thấy lóa mắt. Cô nữ sinh gần Băng Hạ nhất, có mái tóc xù màu hung đỏ, quét qua người Băng Hạ ánh mắt coi thường, giọng nói như ra lệnh: “Đứng dậy đi theo bọn này.”
“Đi đâu cơ? Các người là ai vậy?” Băng Hạ nghiêng đầu hỏi, vẻ ngây thơ bộc lộ ra rõ rệt.
“Đứng dậy!” Cô gái ấy đưa tay túm lấy cổ áo Băng Hạ, kéo về phía mình, đôi mắt nhìn cô trừng trừng vẻ đe dọa “Đừng có hỏi nhiều.”
Vẻ bỡn cợt lúc nãy của Băng Hạ biến mất, khuôn mặt lạnh tanh. Băng Hạ nắm lấy bàn tay của cô gái, từng ngón tay thon dài, trắng muốt bấu chặt vào bàn tay đang túm lấy cổ áo của mình kia. Lạnh toát!
Ngay cả cô gái ấy cũng có thoáng chút giật mình, dù bây giờ đang là tiết trời mùa thu, nhưng vẫn chưa đủ lạnh để thân nhiệt con người xuống thấp đến vậy. Băng Hạ cười, một nụ cười thách thức, đôi mắt tròn xoe xoáy sâu vào cô gái ấy: “Bỏ tay ra trước đã. Đừng hung dữ như vậy.”
Cô gái kia chau mày, đôi tay lập tức cũng rời khỏi áo Băng Hạ. Băng Hạ mỉm cười hài lòng, đưa tay lên phủi phủi áo, ung dung bước ra khỏi lớp theo đám nữ sinh kia để lại những ánh mắt khó hiểu của các sinh viên trong lớp. Cái dáng đi nghênh ngang đó, trông giống một học viên sắp được tặng giấy khen thưởng hơn là một học viên sắp bị đưa lên "đoạn đầu đài".
...
Sân thượng.
“Này tân sinh viên.” Hoàng Yến – nữ sinh có mái tóc xù hung đỏ, tay siết chặt lấy cằm Băng Hạ, cười nhạt “Đây là lần đầu tiên chị đây gặp một đứa tân sinh viên gan to như mày đấy. Đã vào đây bằng học bổng còn không biết điều à?”
Băng Hạ nhíu mày, đẩy mạnh tay Hoàng Yến ra khỏi mặt mình. “Vào bằng học bổng thì không cần trí tuệ sao? Tôi lại cảm thấy nực cười, những sinh viên ở đây tiêu chuẩn đầu tiên là não phải có nếp nhăn, nhưng nhìn các chị lại không giống như vậy chút nào."
"Bốp!", một cái tát hạ cánh xuống má trái Băng Hạ.
“Mấy con bé hay nói nhiều thường không biết điều. Các chị đây vào bằng gì thì cũng không cùng đẳng cấp với mày đâu con nhà quê ạ. Có người nhờ các chị dạy bảo mày vì mày quá vô lễ, nhưng các chị thương cảm vì mày là tân sinh viên, nếu biết điều xin các chị tha cho thì còn được nương tay.” Hoàng Yến hơi vặn khớp cổ tay.
Một bên má Băng Hạ bị đánh đến đỏ bừng, cô nhếch miệng người nhạt nhẽo “Còn lũ người ưa dùng vũ lực như các chị thường là lũ đánh rơi não.”
“Mày!” Hoàng Yến sấn đến, vừa định vung tay lên thì Băng Hạ đã giữ chặt lấy tay cô ta, đồng thời nhanh như chớp ngay sau đó, một tiếng động khô khốc lại phát ra.
“Bốp!”
Đám nữ sinh còn lại trợn tròn mắt lên sửng sốt khi người đang ôm bên má bị tát, khóe miệng dính máu tươi chính là Vương Hoàng Yến.
Hoàng Yến đến lúc này đã biến hình thành con quỷ, cô lập tức quay sang đám nữ sinh kia “Chúng mày còn làm gì thế hả? Đánh nó cho tao!”
Chỉ chờ có thế, cả bọn xông vào đánh Băng Hạ, đứa giật tóc, đứa tát vào mặt, đứa đạp vào người. Cô bình tĩnh né những đòn mà chúng đưa ra, rồi thỉnh thoảng lại lợi dụng lúc chúng sơ hở mà tung ra đòn. Nhưng với số lượng đông như vậy, Băng Hạ lại chỉ có một mình, việc thất thế là không thể tránh khỏi. Cô dần kiệt sức. Hình như nhận ra được sức lực Băng Hạ đang cạn kiệt, chúng tung ra đòn mau lẹ hơn, hiểm ác hơn. Băng Hạ liên tiếp bị trúng đòn, trên người cô bắt đầu có những vết bầm do bị chúng đạp, vài vết xước do móng tay cào.
Xót quá! Có nhiều vết đã bật máu rồi.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh cửa sân thượng bật mở.
“Bốp!”
“Á !” Tiếng kêu thất thanh của một nữ sinh đang tham gia đánh Băng Hạ. Chiếc thùng rác bình thường hay nằm trong góc sân thượng bây giờ lại đang nằm lăn lóc dưới chân đám nữ sinh kia, còn con bé vừa rồi thì đang ôm đầu.
“Đứa nào?” Con bé đó hét lên. Rõ ràng trước khi hành động chúng đã khóa cửa sân thượng, không lẽ là ma?
“Đang làm trò gì thế hả?”
Cánh cửa sân thượng bị đạp tung bản lề. Bảo Vy đứng đó hùng dũng như một nữ chiến binh.
“Các người là ai? Định giở thói côn đồ với bạn tôi à?” Bảo Vy liếc một lượt qua đám con gái kia, rồi dừng lại trên thân ảnh một cô gái đang nằm im dưới đất, bị đánh đến xây xước cả người.
Hoàng Yến cười khinh bỉ: “Lại có thêm một đứa nữa thích chết.”
“Chị nói ai thích chết cơ?”
Hoàng Yến tắt mất nụ cười. Giọng nói này vang lên từ sau lưng cô, hơi lạnh phả vào gáy khiến cô rùng mình. Băng Hạ từ từ đứng dậy, đưa tay quệt máu dính ở khóe miệng, dòng máu chảy ra từ khóe môi đỏ mọng cộng với nụ cười nửa miệng làm cho cô càng thêm phần ma quái khác thường.
Hoàng Yến khá bất ngờ, những kẻ từ trước đến nay bị cô ta đánh, đều không thể chịu nổi những đòn hiểm ác đó mà lăn ra ngất xỉu. Với Băng Hạ, cô ta đã đánh hết sức, đến bản thân mình còn thấy thấm mệt, vậy mà Băng Hạ thì vẫn đứng dậy được. Con bé này quả thật không phải là người nữa rồi.
Đám nữ sinh kia còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy Băng Hạ tiến đến, túm lấy vai Hoàng Yến.
"BỐP!"
"BỐP!"
"BỐP!"
Liên tiếp 3 cái tát giáng lên mặt cô ta không thương tiếc. Không biết Băng Hạ mạnh tay đến mức nào, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh phát ra và thân ảnh Hoàng Yến đổ gục xuống bất tỉnh nhân sự cũng đủ cho đám con gái ở đó mặt mũi tái mét, mặt cắt không còn giọt máu.
Sau khi giải quyết xong kẻ cầm đầu, Băng Hạ quay lại quét ánh mắt sắc lạnh lên những đứa đang run rẩy bên cạnh mình: “Còn các người, muốn thử không?”
Đám nữ sinh kia quay sang nhìn nhau. Tuy tận mắt nhìn đứa cầm đầu là Hoàng Yến kia bị đánh cho tơi tả nhưng lại không thể chùn bước. Một con bé bỗng nhìn ra đằng sau Băng Hạ, kêu lên “Chị Hoàng Yến, chị xử tiếp con này đi!”
Băng Hạ theo phản xạ quay đầu ra sau nhìn xem có đúng là Hoàng Yến đã dậy được hay không, con bé kia lợi dụng thời cơ đưa tay ra định túm tóc Băng Hạ.
“Aaaaaaaa!”
Tiếng hét thất thanh vang lên, ko phải là của Băng Hạ mà là của con bé ấy. Không để nó kịp làm gì, Bảo Vy đã đứng chắn trước mặt nó, cô nắm lấy tay nó, bẻ ngược ra đằng sau.
“Đánh lén là không quân tử đâu nhé!”
“Đau, đau quá!”
“Bảo vệ, bảo vệ đến kìa, chạy mau!”
Bảo Vy buông tay con bé kia ra, chúng nó vội vàng kéo nhau chạy mất hút, không quên kéo theo Hoàng Yến đang nằm bất tỉnh. Sân thượng phút chốc chỉ còn lại Bảo Vy và Băng Hạ.
“Nếu như biết chúng nó nhát gan như vậy, tớ đã sớm kết thúc chuyện này rồi.” Bảo Vy phá lên cười.
Băng Hạ nhìn Bảo Vy, cũng bật cười theo.
...
Hạo Thiên đang ngồi nghịch diện thoại trong lớp thì Nhật Long bên cạnh huých huých tay: “Anh, nhóm con gái kia gửi tin nhắn.”
“Sao?” Anh không rời mắt khỏi màn hình.
Nhật Long mở tin nhắn, chán nản thở dài. “Cho con gái đấu với nhau thật chẳng ra làm sao” Anh giơ màn hình smartphone ra trước mặt Hạo Thiên. Màn hình tin nhắn hiện một chữ duy nhất. "Fail."
Hạo Thiên nhếch nửa bên miệng.
...
Phòng y tế khắp nơi phủ một màu trắng toát này làm cho Băng Hạ cảm thấy ngột ngạt, ảm đạm. Từ nhỏ Băng Hạ đã rất sợ bệnh viện, không biết vì sao, nhưng ngoại trừ việc cô sinh ra trong bệnh viện, thì trong tiềm thức của cô, chưa bao giờ cô đặt chân vào cái nơi đáng sợ này kể cả ngày ba mẹ cô mất.
Băng Hạ bước xuống giường, tuy biết Bảo Vy sẽ cằn nhằn, nhưng so với việc bắt cô nằm trong cái phòng y tế này, thì gϊếŧ cô đi có lẽ còn dễ chịu hơn. Cô rảo bước ra phía sau sân trường, nhìn mấy cành bằng lăng tím khẽ đu đưa theo gió. Loài hoa này, ngay cả khi mới nở đã nhợt nhạt rồi.
“Vẫn còn hứng thú ra đây ngắm hoa?”
Băng Hạ giật mình quay lại: “Con trai chủ tịch mà bùng học là không hay đâu.”
“Tôi có ý tốt đi thăm người vừa bị đánh.” Hạo Thiên tay đút túi quần, lững thững bước đến.
“Đi thăm kẻ mình vừa ra lệnh đánh, anh có thấy giống vừa đấm vừa xoa không?”
Hạo Thiên nhướn mày.
Điện thoại Băng Hạ rung lên liên hồi, cô vừa bấm nút nghe, giọng nói the thé của Bảo Vy đã truyền đến: “Con chồn chết tiệt, cậu lại đi đâu rồi?”
“Đây đây tớ về đây.” Cô trả lời cho qua loa có lệ rồi dập máy.
Băng Hạ không buồn nhìn đến Hạo Thiên lấy một cái, quay người bước đi luôn. Cái bóng mảnh khảnh của cô bước xa dần, một đóa hoa bằng lăng rụng xuống tóc cô, trượt dài xuống vai, rồi rơi xuống đất. Để lại đằng sau một ánh mắt mải miết nhìn theo.
...
Cách đây mười hai năm.
Dương Băng Hạ khi ấy là một cô bé tám tuổi, hồn nhiên, vô tư, tinh nghịch, là thiên kim tiểu thư của tập đoàn thời trang nổi tiếng Dương Dương. Thiều Bảo Vy khi ấy là con gái của bác Thiều Dĩ Tuấn, quản gia của nhà Băng Hạ. Tuy hai người bằng tuổi nhau, nhưng vì mặc cảm nên Bảo Vy không bao giờ nói chuyện với Băng Hạ.
Một ngày mùa hè. Khi bắt gặp Bảo Vy đứng khóc ngoài vườn vì bị ba mắng, Băng Hạ đã đưa chiếc kẹo bông của mình cho Bảo Vy, đôi mắt trong veo nhìn Bảo Vy không chớp, miệng nở một nụ cười thánh thiện. Nhưng Bảo Vy rất kiêu ngạo, đã hất rơi chiếc kẹo bông ấy. Băng Hạ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị mắng cho xối xả.
“Tại cậu cả đấy.”
“Hả?”
“Tại con búp bê sứ của cậu để bừa bãi nên tớ mới đυ.ng vào làm vỡ.”
“Thì sao?” Băng Hạ vẫn ngây ngốc.
“Ba tớ mắng tớ chỉ vì tớ làm vỡ con búp bê của cậu. Không phải tại cậu thì tại ai.”
“Mẹ tớ nói, mình gây ra lỗi mà đổ lỗi cho người khác là xấu lắm.” Băng Hạ nhoẻn miệng cười.
“Cái gì cơ?” Bảo Vy bặm môi “Nếu không phải tại cậu để bừa bãi thì sao tớ lại làm vỡ được.”
“Con búp bê đó tớ nhớ là đã để nó trên bậu cửa sổ phòng tớ. Cậu đã lén vào phòng tớ đúng không?”
“Tớ…” Bảo Vy im lặng, sau đó ngay lập tức đổi giọng “Đừng, đừng nói với ba tớ… Ông ấy chỉ biết tớ làm vỡ đồ của cậu, chứ không biết tớ đã lẻn vào phòng cậu.”
Trong phòng của Băng Hạ có rất nhiều đồ chơi đẹp, đã rất nhiều lần Bảo Vy đi qua và nhìn thấy, nhưng ba cô lại không cho phép cô được vào. Cho nên những lúc Băng Hạ không ở trong phòng, cô bé đã lẻn vào phòng Băng Hạ. Lần nào cũng chỉ vào ngắm đồ chơi rồi đi ra ngay, nhưng lần này do bất cẩn va phải con búp bê sứ làm nó rơi từ tầng ba xuống vỡ tan nên mới bị mắng té tát.
“Tớ không những sẽ không nói gì với bác Tuấn, thậm chí tớ còn nói với bác ấy cho phép cậu được vào phòng tớ chơi mỗi ngày nữa.”
“Thật sao?” Mắt Bảo Vy sáng lên.
“Nhưng này, hung dữ như thế là không tốt đâu đấy. Cậu đồng ý làm bạn tớ không?”
Và thế là một Băng Hạ hồn nhiên, tinh nghịch, một Bảo Vy ngây thơ, nhí nhảnh, cả hai cô nhóc đã cùng hợp sức lại tạo ra biết bao trò đùa nghịch tai quái cho tất cả mọi người. Băng Hạ bị ba mắng, Bảo Vy cũng bị quản gia Thiều Dĩ Tuấn mắng. Trước mặt người lớn thì tỏ ra ăn năn, hối lỗi, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Mọi người trong nhà phải học cách tập sống chung với những trò đùa tai quái này, vì ở đâu cũng tiềm ẩn "nguy hiểm" rình rập.
Những tưởng cuộc sống cứ thế trôi đi yên bình, định mệnh là một chuỗi những bất ngờ, và thảm kịch xảy ra năm Băng Hạ lên mười tuổi đã đưa cuộc sống của cô sang một bước ngoặt mới, cướp đi nụ cười và sự hồn nhiên của cô.
Ba mẹ Băng Hạ gặp tai nạn máy bay. Ra đi. Để lại một mình đứa con nhỏ dại. Những người họ hàng của Băng Hạ, lúc trước đã ko ưa gì ba mẹ cô, nay thấy họ chết, đều nhảy vào tranh giành Dương Dương. Cả những tập đoàn đối thủ với Dương Dương cũng chớp lấy cơ hội này mà chặn tất cả các đường, không cho Dương Dương khôi phục.
Dương Dương phá sản. Ba mẹ đã mất. Mọi thứ vụt qua tầm tay Băng Hạ nhanh đến nỗi cô ko thể nắm lấy, cũng ko kịp thích nghi.
Những đau khổ, mất mát này, liệu có phải là quá sức đối với một cô bé lên mười hay không?
Mọi người trong lớp đều xa lánh Băng Hạ, không ai cho cô lấy một lời an ủi, không ai cho cô lấy một sự sẻ chia. Cô cũng chỉ cười, cuộc sống này đúng là đầy rẫy những toan tính, mọi thứ đều là giả dối. Những người bác của cô, lúc ba mẹ cô còn sống, đều xum xoe nịnh nọt, vậy mà khi ba mẹ cô mất, chính những người ấy đã lao vào cấu xé Dương Dương. Có khác những người bạn của cô hay không, khi mà cô còn là thiên kim tiểu thư giàu có, thì bọn chúng đều vây lấy cô, nở những nụ cười giả tạo mà nói những lời có cánh?
Hóa ra tình bạn cũng chỉ rẻ vậy thôi, tình bạn cũng chỉ dựa vào sự tồn tại của một công ty. Khi công ty ấy làm ăn tốt đẹp, thì tình bạn cũng vì thế mà đơm hoa kết trái, còn khi công ty phá sản, thì tình bạn còn lí do gì để ở lại cơ chứ?
Đám tang ba mẹ cô, người đến cũng khá đông, nước mắt cũng khá nhiều, nhưng cô chẳng thể nào nhận ra những người ấy đến vì muốn xem ba mẹ cô đã chết thật chưa, gia đình cô thảm hại đến mức nào, hay chỉ đơn thuần là cười vào mặt linh hồn ba mẹ cô đã yên nghỉ nơi chín suối?
Cô choáng ngợp, cô lẻ loi, cô đơn độc. Dần dần cô đã quên mất cách cười như thế nào, cách yêu thương ra sao. Mà cũng chẳng cần hai thứ thừa thãi đó, cuộc sống của cô đâu có chỗ cho chúng?
Người ở duy nhất bên cạnh Băng Hạ đến phút cuối cùng là bố con Bảo Vy. Bảo Vy cũng chính là người chứng kiến hết sự thay đổi trong trái tim Băng Hạ, từ hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng đã trở thành lạnh lùng, vô cảm, mà cũng đúng thôi, cả đời ba mẹ Băng Hạ đã cả tin, nhân hậu, mà phút cuối cùng cũng có tốt đẹp gì đâu?
Đám tang ba mẹ, Băng Hạ không khóc, không biết có phải vì đau khổ quá không thể khóc ra nước mắt nữa rồi hay không? Con người thường phán đoán mọi việc theo những gì có sẵn trong đầu. Trong suy nghĩ của họ, khi cha mẹ mất, làm con là phải chạy ngay đến bên cạnh linh cữu, mà gào, mà khóc, mà kêu hét thảm thiết. Vì vậy khi thấy Băng Hạ ngồi bên quan tài, khuôn mặt thờ ơ, mỗi người họ đều sửng sốt mà theo đuổi những ý kiến khác nhau. Có người nói cô thật độc ác, là ác quỷ. Có người nói cô kiên cường. Có người nói cô đã chai lì với cuộc sống.
Bảo Vy thì thấy cô thật đáng thương. Vì sao ư? Đau....mà không thể khóc được ra, không phải là đáng thương sao? Đau...mà không thể tìm được một bờ vai để dựa vào, không phải là đáng thương sao? Đau....mà không thể gục xuống, phải cố tỏ ra kiên cường đứng dậy, không phải là đáng thương sao? Họ nói Băng Hạ là ác quỷ, vậy giữa một kẻ chỉ nhỏ vài giọt nước mắt, nhưng trong lòng cười thầm, và một người không thể khóc được ra, nhưng trong lòng chết đi từng bộ phận, thì ai là người đau lòng hơn ai?
Băng Hạ phải đến sống nhờ nhà của Bảo Vy, vì ngôi nhà Băng Hạ đang sống cũng bị mất. Ông Thiều Dĩ Tuấn, vì lúc trước đã từng mang ơn ba Băng Hạ, nên đã cưu mang cô, cho cô ăn học, yêu thương cô không kém gì con gái mình. Băng Hạ phải chuyển trường, vì ông Thiều Dĩ Tuấn không đủ sức lo tiền học cho cô ở ngôi trường quý tộc lúc trước. Ở đây, Băng Hạ phải sống một cuộc sống không còn là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng như trước nữa. Nhưng Băng Hạ kể cả khi là tiểu thư cũng không bao giờ cư xử cao ngạo, luôn đúng mực, làm việc gì cũng tự lập, không cần ai hầu hạ. Nên cô hoàn toàn không bị mất cân bằng khi hoàn cảnh sống thay đổi. Và cứ thế, cuộc sống trôi dần.
Bảo Vy vừa sực tỉnh khỏi cơn mơ mới phát hiện ra mình đang ngủ gật trong lớp học. Khẽ liếc sang bên cạnh, Băng Hạ cũng đang đeo một bên tai nghe, gà gật trong tiết học Triết. Trên cánh tay và hai bên má có vài vết xây xước, Bảo Vy định đưa tay lên sờ vào nhưng sợ khiến Băng Hạ tỉnh ngủ nên thôi.
...
Giờ giải lao của ngày thứ ba kể khi Băng Hạ và Bảo Vy bước chân vào Thánh Ân.
Cả sân trường Thánh Ân bỗng dưng nhao nhao lên như ong vỡ tổ vì một chiếc trực thăng xuất hiện trên bầu trời sân trường. Chiếc trực thăng lơ lửng trên khoảng trời trường Thánh Ân, lượn qua lượn lại càng lúc càng thấp, cánh trực thăng xoay vòng tạo ra những luồng gió mạnh. Và rồi chiếc trực thăng đáp xuống khoảng đất trống trong sân trường.
Băng Hạ không mấy quan tâm đến những chuyện bên ngoài. Ở một ngôi trường quý tộc như thế này, việc một chiếc trực thăng xuất hiện chẳng có gì là lạ. Thế mà không giống với sự dửng dưng của cô, tất cả học viên của trường lại nhao nhao lên như thể chiếc trực thăng ấy là của một đại minh tinh nào đó vậy.
Nhưng có một điều mà Băng Hạ không biết. Lý do các học viên ấy có thái độ như vậy không phải vì lần đầu nhìn thấy trực thăng, mà vì chiếc trực thăng có biểu tượng một chú chim ưng chuẩn bị tung cánh ở trên nóc trong học viện này chỉ duy nhất một người có mà thôi.
Băng Hạ dù không thích nhưng vẫn bị con người hiếu kỳ là Bảo Vy kéo ra ngoài lan can xem.
Bầu trời xanh thẳm. Mây trắng. Cửa chiếc trực thăng bật mở. Một cô gái bước ra, mái tóc nâu được uốn xoăn lọn to cầu kì, làn da trắng, đôi môi quét một lớp son hồng nhẹ, đôi mắt màu nâu cafe đồng màu với mái tóc. Thân hình đầy đặn, bộ đồ màu đen ôm sát cơ thể như làm tôn thêm vẻ đẹp của những đường cong tuyệt mĩ trên người cô. Một cô gái sắc sảo, quý phái, kiêu sa.
Băng Hạ kinh ngạc, cô chưa từng nhìn thấy ai đẹp như thế.
“Công chúa…“ Trần Ngọc Nhã không kìm được mà thốt lên.
Phải, công chúa của cả học viện Thánh Ân, Niệm Phù Dung đã trở về sau gần hai tháng bên Mỹ, những tưởng sẽ không được gặp lại cô suốt học kì này, nào có ai ngờ, cô lại xuất hiện đột ngột như thế. Theo sau cô là một cô gái có làn da nâu đen quyến rũ, mái tóc buộc cao, thân người bốc lửa. Diệp Mai Đông - bạn thân của công chúa Phù Dung cũng đã trở về.
Đặt chân xuống nền gạch đỏ của Thánh Ân, Phù Dung vuốt tóc, kiêu ngạo cười một cái. Cô bước thật nhanh đến đại sảnh học viện, nơi Hạo Thiên và Nhật Long đang đứng.
“Anh!” Cô nhào đến ôm chầm lấy anh “Lâu không gặp!”
“Chào mừng em đã trở về, Niệm Phù Dung!” Hạo Thiên tay đút túi quần, bình thản nhìn cô bạn gái.
“Dùng trực thăng để đi học, Phù Dung, có phải cậu đã quá phô trương rồi không?” Nhật Long đứng bên cạnh khẽ cười.
“Lâu không gặp, Nhật Long, cậu vẫn khỏe chứ?” Phù Dung nháy mắt.
“Mới có hai tháng thôi mà?”
“Hai tháng không gặp Hạo Thiên như hai năm vậy.” Phù Dung quàng tay qua ôm lấy cổ Hạo Thiên, nũng nịu.
Trên lan can của các dãy phòng học trong học viện, bao nhiêu sinh viên đổ xô ra xem chuyện hay. Tất cả các sinh viên trong trường này không ai không biết đến cặp đôi tiên đồng ngọc nữ nổi tiếng xứng đôi vừa lứa, và cũng không ai không biết chuyện tình này một phần là vì tiền bạc. Hai tập đoàn Trịnh Âu - Chim Ưng đang hợp tác với nhau thành một thế lực hùng mạnh nhất khắp trong và ngoài nước, khiến những tâp đoàn lớn nhỏ trong khu vực chỉ cần nhắc đến tên thôi cũng đủ run sợ. Trịnh Âu là cơn ác mộng mà có lẽ, đối với những lãnh đạo điều hành của những công ty khác, là cơn ác mộng đáng sợ nhất.
Hạo Thiên và Phù Dung yêu nhau là do sự sắp đặt của cha mẹ, tuy Phù Dung yêu anh thật lòng, nhưng Hạo Thiên lại chỉ coi cuộc tình này như một cuộc trao đổi không hơn không kém.
Trên dãy hành lang của sinh viên năm nhất, Băng Hạ và Bảo Vy vẫn đang chăm chú nhìn xuống bên dưới. Bảo Vy đưa hai tay lên che miệng, vẻ "không thể tin được": “Chàng Thiếu gia xấu tính đó lại có cô bạn gái xinh đẹp như thế sao?”
“…”
“Niệm Phù Dung, này Băng Hạ, cậu có thấy cái tên này nghe quen không?”
“Đương kim hoa khôi Thánh Ân…” Băng Hạ nói mà mắt vẫn nhìn xuống bên dưới. Tuy là ánh mắt thờ ơ, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy, toàn bộ khung cảnh trong sân trường Thánh Ân đều được con người thờ ơ ấy thu hết vào tầm mắt.
“Là hoa khôi, được sinh viên trong trường tôn vinh là Công chúa, gia cảnh lại giàu có, thật đáng ngưỡng mộ quá đi mà.”
...
Ký túc xá nam.
Trong ký túc xá nam của Thánh Ân, có một phòng VIP luôn dành riêng cho Hạo Thiên. Những lúc không muốn học hay mệt mỏi, anh thường đến đây.
“Em về từ bao giờ?” Hạo Thiên ngồi trên ghế xoay, tay lướt lướt màn hình smartphone, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Phù Dung.
Phù Dung bước ra đằng sau Hạo Thiên, 2 tay quàng qua vai anh: “Đêm qua. Vì nhớ anh. Tại sao em gọi điện anh không nghe máy?”
Anh chăm chú vào màn hình điện thoại: “Anh…”
Phù Dung chu đôi môi ánh son hồng, xoay chiếc ghế của Hạo Thiên lại, cho mặt anh đối diện với mặt mình. Cô cúi xuống, tìm môi anh. Để rồi đúng lúc môi cô đang tiến sát đến môi anh, lại bị ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh làm vật cản. Anh dí ngón tay vào trán cô, từ từ đẩy cô ra.
“Đây là trường học đấy.” Hạo Thiên lạnh lùng đứng dậy. “Về trường rồi thì lên lớp học đi.”
Anh bước ra khỏi phòng, để lại Phù Dung với khuôn mặt phụng phịu trông vô cùng khó coi.
...
Ở tòa nhà đối diện ký túc xá nam, là ký túc xá nữ. Trùng hợp thay, Băng Hạ vừa về qua nhà lấy mấy cuốn sách cần thiết cho môn học.
Cô bước ra khỏi ký túc xá nữ. Anh bước ra khỏi kí túc xá nam. Hai người chạm mặt nhau.
Vài cành hoa bằng lăng bị cuốn theo gió khẽ rơi xuống vai Hạo Thiên, ánh mắt màu xanh lục không một gợn sóng, trong vắt như nước hồ thu. Trông anh lúc này đẹp như một thiên sứ, nhưng ẩn khuất đâu đây vẫn còn chút nguy hiểm, nhìn Băng Hạ, anh nở một nụ cười đầy ma mị.
Băng Hạ nghiêng đầu nhìn Hạo Thiên vẻ thách thức, trước vẻ đẹp quyến rũ chết người kia của anh, cô như một con búp bê gỗ vô tri vô giác, hoàn toàn mẫn cảm với sức hút vô cùng nguy hiểm từ mĩ nam đối diện, cô nhếch môi bỏ đi.