Chương 62: Người tìm đến cửa
Rạng sáng ngày thứ hai, chuông cửa biệt thự của Trương Đại Thiểu vang lên.
- Tới đây!
Tô Tâm Lam ra mở cửa, chỉ là cô vừa mở cửa ra thì nhất thời sửng sốt, chỉ thấy trước mặt là một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Cô gái này Tô Tâm Lam cũng không xa lạ gì, chính là cô gái thần bí xinh đẹp vội vã bỏ đi ở buổi tiệc rượu của Tứ Thiểu, Hàn Mộng Di.
- Hàn tiểu thư?
Tô Tâm Lam hơi cao giọng, cảm thấy hơi bất ngờ.
Hàn Mộng Di cũng hơi ngẩn ra, cô thật không ngờ là Trương Đại Thiểu lại ở chung với một cô gái xinh đẹp như vậy.
Giờ khắc này trong lòng cô khẽ run lên, cảm thấy vô cùng thất vọng và nhụt chí, hóa ra, Trương Thiên vẫn giống với lời đồn đại, tham hoa háo sắc.
- Xin lỗi, tôi tìm Trương Thiên.
Hàn Mộng Di nhẹ giọng đáp, bề ngoài cực kì lịch sự, vừa nhìn là mọi người biết thiên kim tiểu thư danh giá, trên người có loại khí chất rất đặc biệt, mặc dù Tô Tâm Lam là con gái nhưng cũng không thể tránh khỏi việc bị hấp dẫn.
Ngực Tô Tâm Lam có chút khó chịu, ở tiệc rượu cô có để ý thấy hình như Trương Thiên và cô gái Yến Kinh này có chút liên quan với nhau, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Nhưng tiệc rượu vừa kết thúc thì người đẹp Yến Kinh đã tìm đến cửa, hai người bọn họ có quan hệ như thế nào vậy?
- Hàn tiểu thư, Trương Thiên ở trên lầu, có cần tôi gọi hắn giúp cô không?
Trong lòng Tô Tâm Lam suy nghĩ phức tạp nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài, cô cũng lịch sự đáp lại, chỉ vào cửa phòng của Trương Đại Thiểu.
- Cảm ơn nhiều, tôi tự lên được.
Hàn Mộng Di gật đầu, mỉm cười với Tô Tâm Lam, nụ cười đẹp mê hồn.
Cô nhẹ nhàng bước đến trước cửa phòng Trương Đại Thiểu, do dự một chút rồi đưa bàn tay trắng như ngọc lên gõ cửa vài cái.
- Tâm Lam, từ lúc nào mà cô gõ cửa nhẹ nhàng như vậy hả?
Trong phòng vang lên tiếng của Trương Đại Thiểu, Hàn Mộng Di hơi căng thẳng, hai tay cô nắm chặt, lặng lẽ đứng yên một chỗ.
Cho tới tận bây giờ Hàn Mộng Di vẫn không có cách nào bình tĩnh được khi đối mặt với Trương Đại Thiểu.
- Tâm Lam, cô.....
Giọng nói im bặt, trên gương mặt Trương Đại Thiểu đầy kinh ngạc, hắn thật không ngờ là Hàn Mộng Di lại chủ động tìm đến cửa.
Khóe miệng nở một nụ cười gượng, Trương Đại Thiểu sờ đầu, nói:
- Mộng Di, sao cô lại tới đây?
Hàn Mộng Di ngẩng đầu lên, nhìn mặt Trương Đại Thiểu thì có chút hoảng hốt, cô chợt phát hiện ra, người đàn ông trước mặt này rất xa lạ.
Ai cũng nói Trương Đại Thiểu chơi bời lêu lổng, việc xấu nào cũng làm, vô lương tâm, nhưng làm sao một người vô lương tâm lại có ánh mắt thanh khiết đến như vậy? Lại có phong thái tự tin đến như vậy?
Một người, tại sao lại có thể biến hóa lớn như vậy? Trong đầu Hàn Mộng Di hiện lên một suy nghĩ.
- Có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với anh.
Hàn Mộng Di nhẹ giọng nói.
- Được.
Trương Đại Thiểu không hề do dự mà gật đầu, cùng Hàn Mộng Di rời khỏi biệt thự.
Bên ngoài biệt thự, đang có bốn vệ sĩ giống như bảo vệ đứng gác vậy, vẻ mặt đề phòng, không dám thả lỏng dù chỉ là một chút.
Những vệ sĩ này là do Hàn Kiến Vĩ phái tới bảo vệ Hàn Mộng Di, thế nhưng cô lại không muốn bị mọi người chú ý nên không mang theo cùng. Đây là lần đầu đến Tĩnh Hải nên cô cũng không biết mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Thế nhưng không ai có thể ngờ là Hàn Mộng Di lại bị bắt cóc, nếu không có Trương Đại Thiểu thì hậu quả không thể lường nổi. Mặc dù không cam lòng nhưng lần này Hàn Mộng Di cũng sẽ không xua đuổi nhưng vệ sĩ kia nữa.
Có ba chiếc xe đậu trước cửa, một chiếc Ferrari màu đỏ của Hàn Mộng Di, hai chiếc còn lại màu đen của những người vệ sĩ kia. Hơi do dự trong chốc lát thì Hàn Mộng Di mở cửa xe nói:
- Lên xe đi.
Hàn Mộng Di đưa Trương Đại Thiểu đến quán Starbucks, mỗi người một ly cà phê sữa.
Trương Đại Thiểu từ từ thưởng thức ly cà phê, không nói gì, hắn đang đợi Hàn Mộng Di mở miệng.
Hàn Mộng Di mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng hình như cũng cố lấy được một chút dũng khí, trong mắt có chút hận thù, cắn môi nói:
- Bây giờ tôi muốn cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nhưng tôi sẽ không vì chuyện này mà bỏ qua cho anh đâu, đợi đến lúc tôi trở về Yến Kinh thì sẽ đích thân phái người đến bắt anh.
Trương Đại Thiểu thở dài một hơi, đây là một cô gái kiên cường, không chịu khuất phục, nhưng lại biến mình thành vật hy sinh.
Hớp một ngụm cà phê sữa, khổ sở nuốt xuống cổ, Trương Đại Thiểu nhìn vào mắt Hàn Mộng Di, giọng nói đầy bình thản và kiên định:
- Tôi không hề hy vọng cô sẽ tha thứ cho tôi, trên thực tế, cô không giao tôi cho cảnh sát là đã giúp tôi một đại ân rồi. Tôi nói rồi, cô là người con gái của tôi, một ngày nào đó tôi sẽ cưới cô.
Hàn Mộng Di nghe Trương Đại Thiểu nói trúng chỗ đau của mình thì cơ thể cô khẽ run lên, vẻ mặt có chút phát điên lên:
- Anh đừng có mơ, tôi sẽ không cưới anh đâu.
- Không cưới tôi, chẳng lẽ lại muốn cưới tên Lý Sát súc sinh kia?
Khóe miệng Trương Đại Thiểu xẹt qua một chút hận thù:
- Dám có ý đồ với cô, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cắt đứt chân hắn.
- Trương Thiên, anh nên biết điều một chút, tôi cưới ai thì liên quan gì đến anh?
Hàn Mộng Di tức giận, đặt mạnh ly cà phê lên bàn, một tiếng động mạnh vang lên:
- Tôi đến tìm anh chỉ là vì anh đã cứu tôi mà thôi, quan hệ giữa tôi và anh vẫn không có bất kì sự thay đổi nào.
Nói xong Hàn Mộng Di không để ý đến Trương Đại Thiểu nữa mà xoay người rời đi. Những người vệ sĩ đứng sát bên cũng liền đi theo, chỉ còn lại một mình Trương Đại Thiểu vẫn đang nhấm nháp ly cà phê.
- Mẹ nó, không được chạy!
- Đứng lại!
Đám người Hàn Mộng Di vừa rời đi thì bên ngoài bỗng nhiên hỗn loạn.
Trương Đại Thiểu vừa nghiêng đầu nhìn thì thấy một thanh niên đang liều mạng bỏ chạy, quần áo trên người rách rưới, có vết máu, khuôn mặt đẹp trai bị rất nhiều vết trầy xước và vết bầm, thoạt nhìn cực kì thảm hại.
Phía sau thanh niên đó có sáu người đuổi theo, giống như bọn họ và người thanh niên kia có thù không đội trời chung vậy.
- Tôn Đại Phúc?
Trương Đại Thiểu hơi bất ngờ, Tôn Đại Phúc là người có sự quyết đoán can đảm, thủ đoạn độc ác, hơn nữa lại rất biết điều tiến lùi đúng lúc.
Vốn Trương Đại Thiểu rất coi trọng người này, nhưng không thể nghĩ đến được là lúc này hắn lại bị rơi vào tình huống này.
Suy nghĩ một chút, Trương Đại Thiểu đặt ly cà phê xuống, đẩy cửa ra ngoài, chạy theo đám người xa xa kia.
- Tao mệt quá, con chó này sao lại có thể chạy như vậy được chứ, lão tử không thể cố thêm được nữa.
Tên Tam Giác Nhãn thở hồng hộc tức giận mắng một tiếng, liền lấy ra một khẩu súng, chĩa vào lưng Tôn Đại Phúc, hắn chuẩn bị bắn Tôn Đại Phúc.
Một tên đồng bọn của hắn có khuôn mặt trắng bóc, giật mình quát lên:
- Mau cất đi, mày muốn chết à? Ở đây mà cũng dám dùng súng. Gấp cái gì, thằng nhóc đó cũng không chạy thoát được đâu.
Tam Giác Nhãn nhìn theo bóng Tôn Đại Phúc với đôi mắt hung ác, nhưng cũng không dám cãi lời tên mặt trắng kia, lầm bầm chửi một tiếng, lập tức cất súng vào, hùng hổ đuổi theo Tôn Đại Phúc.
Mấy người đuổi nhau qua ba con phố, mệt suýt chết, cuối cùng cũng đẩy Tôn Đại Phúc vào một cái ngõ cụt.
- Lần này để tao xem thử mày chạy đường nào?
Tam Giác Nhãn nở nụ cười nham hiểm.
Còn vẻ mặt của Tôn Đại Phúc thì đầy tuyệt vọng.