Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Một tác phẩm mang màu sắc thần bí, bí ẩn cùng nhiều chi tiết độc đáo, gay cấn giúp độc giả trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau khi khám phá từng chi tiết của truyện. Nội dung của tác phẩm nói về …
Xem Thêm

Chương 59: Sự thông minh của Tề tiên sinh

Tề tiên sinh híp mắt, nhìn hơn 20 khẩu súng nã đạn, cửa thang máy vừa hé mở thì hàng trăm viên đạn được bắn vào, hắn không khỏi hừ nhẹ một tiếng:

- Cứ cho là mày lợi hại thì lần này chết chắc rồi.

Một lát sau, cửa thang máy được mở hẳn ra, trong giây lát thân thể Tề tiên sinh bị chấn động, ngồi bật dậy khỏi ghế, không thể tin được, sợ hãi kêu lên:

- Chuyện này là sao, người đâu?

Trong màn hình theo dõi thì thang máy rỗng tuếch, không còn nửa bóng người.

- Không thể như vậy được.

Tề tiên sinh hoảng sợ khẽ la lên, hắn vẫn luôn nhìn vào màn hình theo dõi, rõ ràng Trương Đại Thiểu vẫn luôn ở trong thang máy, làm sao trong nháy mắt đã biến mất rồi?

Tề tiên sinh điều chỉnh lại bộ phận theo dõi, xem lại băng ghi hình, quả nhiên chỉ trong nháy mắt cả thân hình Trương Đại Thiểu biến mất một cách kì lạ.

Tiếng súng giảm dần, trong thang máy không hề có bóng người, tất cả các tay súng đều ngơ ngác nhìn nhau.

- Đùng đùng đùng!

Thế nhưng đúng lúc này ở bên phía cầu thang lại vang lên tiếng súng dày đặc.

Tề tiên sinh cả kinh, nằm bò về phía trước màn hình theo dõi, vừa nhìn vừa thất kinh, Trương Đại Thiểu bỗng nhiên xuất hiện ở cầu thang. Không phải hắn vẫn luôn ở trong thang máy sao? Làm sao lại xuất hiện ở cầu thang được?

Giờ khắc này, trên trán Tề tiên sinh bất giác đổ mồ hôi hột, hắn cẩn thận nhìn vào màn hình thì hoảng sợ phát hiện ra, kì thực là Trương Đại Thiểu đã ra khỏi thang máy ở tầng 43. Đầu óc hắn ù ù, trong nháy mắt đã hiểu được mọi chuyện vừa xảy ra.

Ảo giác! Trương Đại Thiểu lại có thể tạo ra ảo giác! Đây rốt cuộc là một quái thai hay là con người vậy?

- Sao lại thế được?

Tề tiên sinh kinh hãi, thân thể xụi lơ, ngồi bịch xuống ghế.

Trong màn hình, thân thể Trương Đại Thiểu nhanh như gió, hơn 20 khẩu súng bắn phá dày đặc nhưng không viên đạn nào trúng vào người hắn.

Trương Đại Thiểu như ma quỷ xông về đám bảo vệ, sau một trận rối loạn kinh thiên động địa, tất cả mọi người đều ngã xuống đất, còn Trương Đại Thiểu vỗ vỗ tay, nghênh ngang bước đi.

Hắn lợi hại đến vậy sao? Tề tiên sinh từng gặp qua vô số cao nhân thế nhưng không có cao nhân nào lại biếи ŧɦái như Trương Đại Thiểu cả, hắn nuốt nước miếng cái ực, sắc mặt dần tái nhợt.

Lúc đầu hắn cho rằng mình và Trương Đại Thiểu chỉ chênh lệch chút ít, nhưng hiện giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy rồi.

Trên thực tế Trương Đại Thiểu là người tu chân, trong tình huống này thì cũng chiếm được ưu thế, tiện tay sử dụng ít phép thuật là có thể khiến cho mấy tên bảo vệ này thất điên bát đảo rồi, nhưng khi đối đầu với cao thủ thì cũng tốn không ít sức.

Đương nhiên, đối mặt với nhiều người cầm súng như vậy thì đúng là cũng có chút nguy hiểm.

Bảo vệ ở cầu thang đều bị gϊếŧ hết, Trương Đại Thiểu bước đi trên hành lang, mấy tên bảo vệ ở trước cửa thang máy liền chạy về phía Trương Đại Thiểu, tuy nhiên đến ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có.

Trương Đại Thiểu một bước nhảy vọt lên, không bao lâu sau tất cả đều bị hắn đánh gục.

Nhìn thấy tất cả từ màn hình theo dõi, Tề tiên sinh không có cách nào giữ được bình tĩnh, chỉ hơi trầm ngâm, thoáng cái vọt đến bên người Hàn Mộng Di, cầm con dao trong tay, kề dao lên cổ Hàn Mộng Di.

Vừa làm xong thì cửa ban công bị đá văng đi, cơ thể Trương Đại Thiểu xuất hiện trước mặt mọi người.

- Trương Thiên!

- Trương Thiên!

Hàn Mộng Di và Lâm Yến nhất thời kêu lên sợ hãi, vừa kích động vừa mừng rỡ vừa bất ngờ, vốn các cô tưởng rằng hắn đã chết nhưng trăm triệu lần cũng không thể ngờ là hắn không sao cả, lại còn tìm đến được nơi này nữa.

- Gϊếŧ hắn!

Tề tiên sinh khẽ quát một tiếng lạnh lùng, bốn gã vệ sĩ trong phòng vội vàng rút súng bắn vào Trương Đại Thiểu.

Trương Đại Thiểu vung tay lên, bốn viên đạn xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó bỗng nhiên tay run lên, bốn gã vệ sĩ liền kêu lên đau đớn, bốn khẩu súng rớt xuống đất, cổ tay bọn họ cầm súng đã bị đạn xuyên thủng.

Sao lại như thế được? Con ngươi Tề tiên sinh co lại, vẻ mặt khϊếp sợ.

- Không được nhúc nhích, nếu không tao gϊếŧ cô ấy.

Nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, Tề tiên sinh cắn răng nói, bây giờ hắn rất sợ Trương Đại Thiểu, đã sớm không còn ý chí chiến đấu nữa rồi.

- Trước khi mày gϊếŧ cô ấy thì tao sẽ gϊếŧ mày trước, không tin thì thử đi.

Trương Đại Thiểu nhàn nhạt liếc mắt nhìn con dao trên cổ Hàn Mộng Di, ung dung nói.

Tất cả mọi chuyện trước mắt giờ căn bản không tạo ra được uy hϊếp với hắn nữa.

Tề tiên sinh cứng họng, không nói được gì, trong lòng hắn phải đấu tranh dữ dội.

- Mày là một thằng đàn ông, nếu như mày dừng tay lại thì tao sẽ không gây phiền phức cho mày.

Trương Đại Thiểu bước từng bước lên trước, mặt không thay đổi, nói.

Da mặt Tề tiên sinh liên tục co giật, đột nhiên hắn ngửa mặt lên trời, cười phá lên:

- Đúng là một tiểu tử gian trá, thiếu chút nữa đã bị mày hù rồi. Được rồi....đừng phô trương thanh thế nữa, tao thừa nhận không phải đối thủ của mày nhưng mày cũng đừng mơ là cứu được người từ tay tao.

Trương Đại Thiểu nghe vậy thì liền dừng bước, bất đắc dĩ thở dài, vừa rồi hắn đã nổi trận lôi đình gϊếŧ hết 40 tên bảo vệ rồi, hao tốn không ít linh khí. Bây giờ mà đánh nhau với Tề tiên sinh thì ai thắng ai thua cũng thật khó nói.

Ma đồng thuật, còn có một thủ đoạn khác là Phong nhận, có thể đối phó với người thường, thế nhưng đối phó với một cao thủ như Tề tiên sinh thì cũng không chiếm được ưu thế mà chỉ làm tiêu hao linh khí thôi.

Thấy phản ứng của Trương Đại Thiểu thì Tề tiên sinh càng thêm tin vào suy đoán của mình, có chút đắc ý, tiếp tục nói:

- Nếu mày có bản lĩnh lớn như vậy thì gϊếŧ tao đi, nói nhảm làm gì? Nhìn cách mày đối phó với mấy tên bảo vệ kia cũng đủ để nói lên mày là một người máu lạnh, trừ khi mày không nắm chắc là gϊếŧ được tao thì mày sẽ không ra điều kiện với tao đâu. Nói đi cũng phải nói lại, lúc nãy mày đối phó với bọn người kia là cố ý để cho tao xem, mày chắc chắn biết là tao đang theo dõi mày nên cố ý ra tay mạnh mẽ, nhanh chóng khiến tao phải lùi bước. Có thể lúc trên đường quốc lộ mày không muốn gϊếŧ tao là để đến đây tìm được người chủ mưu, nhưng bây giờ mày không thể gϊếŧ tao được nữa, tao nói có đúng không, ha ha ha!

Trương Đại Thiểu không nói gì, hắn thật không ngờ là Tề tiên sinh ngoài việc có thân thủ cao cường thì đầu óc cũng không tầm thường, lại có thể nhìn ra mục đích của mình.

- Nghe đây, nếu mày dám cử động thì tao sẽ cắt một nhát dao trên người cô ấy.

Tề tiên sinh cười hắc hắc nói, tay hơi run, dí mũi dao lạnh lẽo vào cổ Hàn Mộng Di.

Trương Đại Thiểu đúng là không động đậy nữa, trong tình huống như vậy, hắn không thể chắc chắn là có thể bảo đảm cho Hàn Mộng Di không bị thương tổn được.

Tình thế nghịch chuyển trong nháy mắt, quyền chủ động cứ như vậy thuộc về Tề tiên sinh.

Thêm Bình Luận