Chương 57: Đại chiến trên xe
Ngay phía trước là một ngã tư, đèn đỏ đang bật sáng, một chiếc xe vận tải cực lớn đang chạy ngang qua, đến giữa ngã tư thì cũng không dừng lại.
Lão Lý cắn răng một cái, không dừng lại mà còn liều mạng nhấn ga, nhanh như gió phóng qua khỏi ngã tư, vượt qua đầu xe tải. Ngay chỗ xe tải kia vừa chạy qua thì chiếc xe ô tô để lại một vệt bánh xe lết đi, cực kì nguy hiểm.
Mấy tài xế xe đều hít một ngụm khí lạnh, người này điên rồi! Bọn họ chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy thêm một cảnh tượng hoảng sợ hơn.
Một chiếc xe máy chạy với tốc độ cực nhanh, hung hăng đâm về phía xe tải lớn.
- Này, mau dừng xe lại, coi chừng đυ.ng xe người ta.
Một tiếng thét chói tai vang lên tận mây xanh, MM ngồi sau lưng Trương Đại Thiểu thất sắc hét lên.
Lúc này chiếc xe tải đã chạy qua đường, nếu cứ chạy tiếp thì tông vào nó mất, MM không dám nhìn nữa, nhắm chặt hai mắt lại. Xe máy chạy với tốc độ nhanh như vậy, khoảng cách với xe tải lại gần như vậy, dù có phanh lại cũng không kịp nữa rồi.
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Trương Đại Thiểu nói đầy tự tin, sau đó cố gắng lách xe nghiêng sát mặt đất, chui qua gầm xe tải và lao ra ngoài.
Một giây sau, Trương Đại Thiểu đã đứng bên kia đường.
- Xa....xa thần!
Tất cả các tài xế đều há hốc mồm, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Trương Đại Thiểu, thán phục.
Trương Đại Thiểu chạy xe như bay trên mặt đất, Trương Đại Thiểu lui về sau MM, để MM chạy xe, còn hắn đứng dậy và nhảy, thoáng cái đã nhảy từ xe máy lên xe ô tô kia.
- Bịch!
Lão Lý nhìn qua gương chiếu hậu thấy Trương Đại Thiểu đuổi theo, lúc này lại nhảy cái rầm xuống trần xe, kêu lên một tiếng, lão Lý không hề nghĩ ngợi, đưa súng lên trần nhà, không ngừng bóp cò.
Bắn hết đạn thì lão Lý nhanh chóng nạp băng đạn khác, ngẩng đầu lên thì bị dọa gần chết, thấy Trương Đại Thiểu đang đứng trước đầu xe, nhếch miệng cười.
Lão Lý sợ hãi đến cực điểm, nổ súng liên tục vào Trương Đại Thiểu, miệng điên cuồng hét lớn:
- Chết đi, tao cho mày chết.
Nhưng lão Lý lại càng thêm sợ hãi, hai chân Trương Đại Thiểu như đinh thép, dính thật chặt vào xe, tránh trái tránh phải, bóng dáng biến mất, chỉ còn lại hình ảnh mơ hồ.
Vừa bắn xong băng đạn thì cái bóng không rõ kia lại ngưng tụ lại hình người rõ ràng, chính là Trương Đại Thiểu.
Hàn Mộng Di và Lâm Yến ngơ ngác nhìn Trương Đại Thiểu, chấn động nói không nên lời, họ không thể tin được là Trương Đại Thiểu lại có thể né được đạn.
- Dừng xe lại!
Trương Đại Thiểu lạnh lùng nói, giọng nói khiến không một ai có thể kháng cự lại được.
Cả người lão Lý run lên bần bật, đầu đầy mồ hôi, giờ khắc này, rốt cục hắn đã sợ thấu tận tâm cam, không còn chút sức lực để phản kháng nữa.
- Đùng!
Ngay lúc lão Lý định phanh xe lại thì hai bên trái phải có hai chiếc xe ô tô BMW vọt đến, mọt họng súng đen ngòm nhắm vào Trương Đại Thiểu.
Cùng lúc đó, một gã thanh niên mang giày da, khéo léo leo trên trần xe, hai chân cong lại, thoáng cái đã nhảy lên mui xe của lão Lý, người đúng trên không trung, hung hăng đá một cước vào Trương Đại Thiểu, mạnh mẽ đến trình độ này thì khiến Trương Đại Thiểu phải ca ngợi rồi.
Vừa thấy hai chiếc BMW vọt tới thì sắc mặt lão Lý không khỏi chấn động, cuối cùng ông chủ cũng phái người đến. Hắn tiếp tục nhấn ga, chạy tiếp.
Trương Đại Thiểu ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi nhíu mày, tên này là một người lão luyện, so với Đoạn tiên sinh kia thì hơn nhiều, có người này ở đây, mình muốn cứu Hàn Mộng Di ắt gặp phải khó khăn.
Không hề do dự, Trương Đại Thiểu di chuyển, nhanh chóng chống đỡ công kích, đồng thời đưa ra một quyền bên phải, một quyền kình phong lạnh đến thấu xương, mạnh mẽ va chạm với chân phải người thanh niên kia.
- Ầm!
Lúc va chạm thì thân thể Trương Đại Thiểu hơi chấn động, thân thể người thanh niên kia cũng chấn động.
Cảm nhận được một quyền vừa rồi của Trương Đại Thiểu vẫn chưa ra hết lực, hắn không khỏi thất kinh, người này còn trẻ tuổi mà đã lợi hại như vậy rồi. Hắn lập tức lui về sau, né đòn tiếp theo của Trương Đại Thiểu, đồng thơi cũng đứng vững vàng ở trần xe.
Người thanh niên đó giật mình, Trương Đại Thiểu thì càng giật mình hơn, không ngờ một người tu chân như mình lại gặp được đối thủ ở địa cầu này. Xem ra, tu vi Luyện khí tầng 1 vẫn quá thấp. Trên địa cầu vẫn có đối thủ ngang hàng.
Trương Đại Thiểu biết nếu không gϊếŧ chết người thanh niên này thì sẽ không có cách nào cứu được Hàn Mộng Di cả, hắn liền rướn người lên, khởi động tay chân, nhanh chóng đánh vào ngực gã thanh niên kia.
- Thật là lợi hại!
Gã thanh niên kia càng thêm giật mình, vào giờ khắc này hắn mới hiểu mình không phải là đối thủ của Trương Đại Thiểu, ít nhất thì cũng yếu hơn Trương Đại Thiểu một chút.
Tuy nhiên hắn cũng không quá sợ hãi, mà ngược lại càng khơi dậy thêm ý chí chiến đấu trong hắn.
- Ngã cho tao!
Gã thanh niên hét lớn một tiếng, trong nháy mắt sử dụng đòn sát chiêu của mình, nắm tay hắn tựa như sắt thép, cứng rắn đối chọi với quyền cước của Trương Đại Thiểu.
Không bao lâu sau, hai người đứng tách biệt ra, đứng trên mui xe, thần sắc Trương Đại Thiểu biến đổi, thế nhưng khóe miệng gã thanh niên kia cũng đã chảy máu.
- Mày rất mạnh đấy.
Gã thanh niên kia lau đi vết máu, ánh mắt sáng lên, nói:
- Tuy nhiên mày lại không phải là đối thủ của tao!
Trong giọng nói của hắn đầy sự tự tin.
Nói xong, hắn tiếp tục phóng đến phía Trương Đại Thiểu, giống như là phát điên, liên tục bị thương nhưng không hề lui bước, chỉ điên cuồng tấn công Trương Đại Thiểu.
Lần đầu tiên trong đời Trương Đại Thiểu cảm thấy lo lắng, thực lực mạnh như tên này là lần đầu hắn gặp phải, giống như một con chó điên liều mạng, mãi không thoát được.
Bây giờ Trương Đại Thiểu mới ý thức được, người tu chân, đứng trước một người thực sự mạnh mẽ thì cũng không chiếm được nhiều ưu thế.
Bỗng nhiên thanh niên kia hét lớn một tiếng, đôi tay nhanh như tia chớp, nhìn đến hoa mắt, gã thanh niên này liều mạng. Đây chính là sát chiêu của hắn, tên này không biết là mạnh hơn Đoạn tiên sinh kia bao nhiêu lần nữa.
Trên mặt Trương Đạo Thiểu, lần đầu tiên xuất hiện thần sắc nghiêm trọng, một loạt quyền này rất mạnh, không mấy ai có thể đỡ được.
Trên mặt gã thanh niên kia nở một nụ cười đầy tự tin, hắn tin rằng, ở trình độ cỡ này thì tuyệt đối không một ai có thể ngăn cản được chiêu này của hắn.
Tuy nhiên ngay sau đó, nụ cười của hắn đã tắt ngúm, hắn hoảng sợ phát hiện ra, một quyền này là vô dụng với Trương Đại Thiểu. Thanh niên này nhạy bén nhận ra, hắn căn bản không phải đối thủ của Trương Đại Thiểu, giống như đợi mình sử dụng hết khí lực thì Trương Đại Thiểu sẽ ra tay.
Nghĩ đến đây, gã thanh niên quyết định thật nhanh, ánh mắt lóe sáng lên, bỗng nhiên rút ra con dao sắc bén, nhìn giống như một con rắn độc, giấu trong quyền cước một cách hoàn mỹ, trong thời khắc quan trọng sẽ cho Trương Đại Thiểu một nhát trí mạng.
- Không xong rồi!
Trương Đại Thiểu thầm kêu không xong, trong lúc né tránh con dao thì bị tên kia đã trúng bụng dưới, rơi khỏi xe, lăn lông lốc trên đường, một cái xe tải liền chạy cán ngang qua, thân thể Trương Đại Thiểu liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Gã thanh niên thu hồi con dao, lắc mình nhảy vào trong ô tô, thần sắc thản nhiên, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
- Trương Thiên, hắn sao rồi?
Lâm Yến và Hàn Mộng Di liếc mắt nhìn nhau, thì thào hỏi.