- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tuyệt Phẩm Thiên Y
- Chương 2
Tuyệt Phẩm Thiên Y
Chương 2
Cảm thụ được uy thế của trời đất, thân thể ông lão run lên, sau đó hai tay run rẩy đóng cánh cửa sổ lại. Đột nhiên khuôn mặt ông sững lại, nhìn về phía căn phòng nhỏ của cháu trai mình phía đối diện, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Đột nhiên đôi tay ông lão run rẩy, sau đó xoay người bước nhanh về hướng cửa phòng.
Ông lão bước nhanh xuyên qua hành lang, sau đó tới căn phòng nhỏ bên trái, nhìn vào cửa căn phòng tối om, đôi mắt trợn tròn.
Bởi ông chứng kiến bên trong cánh cửa phòng lúc này lại hiện lên từng luồng ánh sáng màu trắng nhạt, hoàn toàn giống với ánh sáng trắng mà ông nhìn thấy lúc còn ở trong phòng đối diện, chẳng qua giờ đứng ở đây nhìn rõ ràng hơn nhiều mà thôi.
- Tiểu... Tiểu Nguyên? Tiểu Nguyên... Là cháu sao?
Giọng ông lão run rẩy, hỏi vọng vào trong phòng.
- Tiểu Nguyên... Tiểu Nguyên, cháu ở bên trong sao?
Thấy bên trong phòng vẫn lặng yên không chút tiếng động, ngoài ánh sáng trắng lờ mờ lộ ra từ cửa phòng, dường như trong phòng không có ai cả vậy.
Trái tim ông lão hơi hồi hộp. Ông đã sống tới sáu bảy mươi năm rồi, có chuyện gì là chưa gặp qua. Nhưng ông nghĩ mãi cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra trước mắt.
Nhớ tới cháu trai bảo bối kia của mình, ông lão cắn răng nhìn về phía cửa phòng, đang định đẩy ra thì lại thấy ánh sáng trằng vốn đang lóe lên yếu ớt đã biến mất hoàn toàn.
Lập tức, trong lòng ông cảm thấy căng thẳng.
Không biết đã xảy ra biến cố gì, ông đưa tay đẩy mạnh cửa phòng, nín thở ngó đầu nhìn vào bên trong.
Nương theo tia chớp bên ngoài, liếc mắt vào nhìn một cái, hai mắt ông lại trợn tròn lần nữa. Chỉ thấy trên chiếc giường đã ba năm không có người nằm giờ giường như lại có thêm một người.
- Tiểu Nguyên? Tiểu Nguyên!
Lại một tia chớp hiện lên ngoài cửa sổ. Nương theo ánh sáng trong nháy mắt đó, ông lão mở to hai mắt, nhìn bóng người trên giường, sau khi sửng sốt liền run giọng đi tới.
Nhào tới bên giường, ông lão rưng rưng kích động nhìn thân hình xa lạ mà hết sức quen thuộc đang nắm trên giường kia, đúng là đứa bé trong ấn tượng của mình, rõ ràng trông đã trưởng thành hơn không ít. Rốt cục ông không nhịn nổi nghẹn ngào nữa.
Thiếu niên lẳng lặng năm trên giường, lúc này dường như không nghe được tiếng gọi của ông, chỉ năm yên như vậy. Nếu không phải không xác nhận hô hấp của hẳn vẫn còn thì đã bị dọa chết khϊếp rồi...
Ông lão hơi lo lắng lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó đưa tay bắt mạch cho thiếu niên. Sau khi xác nhận hắn hẳn chỉ đang ngủ say, lúc này ông mới yên tâm hơn, run rẩy lấy một tấm chăn lên đắp cho hẳn, lại vô cùng cẩm thận lấy một bộ quần áo sạch sẽ vẫn cất cẩn thận trong tủ ra, đặt nhẹ lên đầu giường hẳn.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tuyệt Phẩm Thiên Y
- Chương 2