Chương 12

Chẳng qua khi vừa mang gà tới bên cạnh giếng liền bị Giang Nguyên tới giành lấy, cười nói:

- Ông nội... Ông nghỉ ngơi đi, để cháu...

Thấy cháu trai chưa từng gϊếŧ gà giờ lại nhanh nhẹn dùng một dao cắt nửa cái cổ gà, sau đó nghiêng cổ gà vào bát hứng tiết, tiết gà chảy vào bát không rơi một giọt nào, lông mày ông. lão nhướn hẳn lên...

Giang Nguyên ba năm trước đây chẳng dám gϊếŧ cả cá, nhưng hiện giờ... Lúc vung tay lại vô cùng bình tĩnh dứt khoát. Mà tiết từ cổ gà rơi ra lại chẳng hề lãng phí một giọt nào.

- Sợ là cháu trai bảo bối nhà mình mấy năm nay ở ngoài phải chịu khổ rồi... Kể cả gϊếŧ gà cũng có vẻ như gϊếŧ không ít rồi...

Ông lão đau lòng thở dài, sau đó läc lắc đầu tiến vào nhà bếp.

Giang Nguyên lại không chú ý nhiều, thuận tay cho con gà vào trong chậu nước, sau đó thảnh thơi đợi một hồi. Một lúc sau, hẳn mới lôi ra, đưa tay chà xát. Lông gà ngâm nước nóng còn bốc hơi liền rơi ra sạch.

Lại vung dao lên mổ gà, rửa sạch nội tạng bên trong, để những món có thể ăn được vào một cái chén khác, những món không ăn được vứt vào thùng rác, sau đó hắn lại vung dao cắt con gà mái ghẹ thành từng miếng nhỏ, chẳng rơi ra đất một chút nào, rửa sạch để ráo cả con gà.

Đối với những việc này, Giang Nguyên vẫn quen thuộc cực kỳ. Những năm theo đội trưởng bôn ba tứ xứ, tìm kiếm vị trí của cái hộp kia, rất nhiều khi đều ăn uống nghỉ ngơi ngoài trời, săn băn chút thú hoang nhỏ cho no bụng. Mà trong đội hắn nhỏ tuổi nhất, sẽ chỉ phải làm những việc không vất vả như canh phòng, nấu nướng. Cho nên việc làm thịt mấy con vật này Giang Nguyên lại tương đối thành thạo.

Đợi tới khi Giang Nguyên xử lý xong con gà mái ghẹ, mang vào trong bếp, ông lão vẫn đang rửa nồi. Thấy Giang Nguyên bưng hai cái bát vào, trong mắt ông không nén nổi một tia kinh ngạc, nói:

- Đã thịt xong rồi à... - Vâng vâng... Chuẩn bị xong rồi ông...

Giang Nguyên tiện tay đặt bát lên cạnh bếp, cười cười đi tới nói:

- Ông nội... Tiếp đây ông làm thôi. Mấy năm nay cháu chẳng nấu canh bao giờ, sợ là tay nghề không ổn...

- Ôi chao... Được rồi, cháu để đó, nghỉ ngơi một chút, chờ đến giờ ăn là được...

Ông lão cười cười nhận thùng nước trong tay Giang Nguyên, nhìn con gà mái đã làm thịt ngon lành bên cạnh, cười gật đầu nói.

Rất lâu chưa ăn đồ ông nội nấu rồi, giữa trưa Giang Nguyên ăn mấy bát cơm lớn, còn uống non nửa nồi canh gà. Thấy vậy ông lão cười tới không khép nổi miệng. Thằng nhóc này trước kia ở nhà mỗi ngày chỉ ăn một chén cơm nhỏ, bụng quá nhỏ, khiến ông lão cực kỳ đau đầu, nghĩ muốn hắn ăn thêm một chén cũng không xong. Hiện giờ hẳn có thể ăn mấy bát to, cơ thể rõ ràng đã tốt hơn nhiều rồi.