Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Phẩm Thần Y

Chương 8: Mẹ nó!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phù!

Đồng Lỗi tức giận đến bốc khói, đến khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Tịch cũng lộ ra vẻ tức giận.

Dương Thi Văn thậm chí còn lạnh lùng nói: "Lưu Phong, đừng chém gió nữa, chúng ta cứ đua một trận đi, bắt đầu từ biệt thự núi Xiêm La, đi theo đường vành đai vòng đến Đại học Khoa học và Công nghệ ở Khu công nghệ cao mới Đông Thành, ai đến đầu tiên người đó thắng.”

"Quan trọng nhất là đặt cược, Lưu Phong, anh không phải nói chúng tôi tìm sự sỉ nhục sao?" Hiểu Tịch nói thêm: "Nếu không thắng được chúng tôi, sau này anh đừng có ngang ngược như vậy trước mặt chúng tôi! Chúng tôi đều là lão đại của anh, nói gì anh cũng phải nghe."

"Nếu các người thua thì sao?" Lưu Phong hỏi lại.

Đồng Lỗi hét lớn: "Nếu như chúng tao thua, từ nay về sau chúng tao sẽ thừa nhận mày là lão đại, mày nói cái gì chúng tao đều nghe!"

"Tôi bảo cậu ăn cứt, cậu cũng ăn chứ?" Lưu Phong cười hỏi.

Mẹ nó!

Có thể khẳng định chắc chắn, nếu Đồng Lỗi không sợ không đánh lại được Lưu Phong thì e là đã dùng bạo lực từ lâu rồi.

"Được, chỉ cần mày thắng được Mustang của tao!" Đồng Lỗi lùi về chiếc Ford Mustang của mình, vỗ vỗ mui xe nói: "Chiếc xe này không phải là động cơ 2.7T nội địa mà là động cơ 3.5T của Mỹ, nói về động lực thì còn mạnh hơn chiếc Porsche 911 của Thi Văn.”

"Nói nhảm nhiều thật, xe đi nhanh hay không là do người lái quyết định." Lưu Phong bình tĩnh nói: "Muốn chơi thì nhanh lên, đừng nói nhảm nữa."

Hừ!

Đồng Lỗi và Hiểu Tịch quay người lên xe.

Lưu Phong nheo mắt, dùng sức nhấn ga, "Thi Văn, thắt dây an toàn vào, tôi sẽ cho cô trải nghiệm thế nào là tốc độ và niềm đam mê chân chính!"

Hừ……

Ngay sau đó, ba chiếc xe thể thao sang trọng bắt đầu di chuyển, tạo thành đội hình song song trên con đường bên ngoài tiểu khu biệt thự núi Xiêm La.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Tiếng động cơ càng lúc càng to, khi tiếng động cơ vang lên ba lần, ba chiếc xe khởi động và lao ra gần như cùng một lúc, vì lực quá mạnh nên lúc khởi động, lốp của ba chiếc xe cọ xát lên mặt đất và tạo ra những chùm khói màu xanh.

Chiếc Mustang của Đồng Lỗi nhanh chóng vượt lên dẫn đầu, động cơ 3.5T thực sự rất mạnh.

Sau đó là chiếc 911 của Lưu Phong, tiếp theo là Maserati của Hiểu Tịch.

"Lưu Phong, anh không thể vượt Đồng Lỗi được, cậu ấy đã bắt đầu lái ô tô từ năm 13 tuổi rồi. Cậu ấy được mệnh danh là Thần xe núi Ma Vân ở thành phố Đông Hải chúng ta." Dương Thi Văn nhìn Đồng Lỗi chạy phía trước, gương mặt đầy vẻ đắc ý nói, đôi mắt to long lanh còn đảo đảo.

Lưu Phong nhìn bảng chỉ đường trên màn hình điều khiển, thản nhiên nói: "Một phú nhị đại chơi đua xe, còn thần xe? He he!”

"Anh... cứ làm như anh còn lợi hại hơn ý!" Dương Thi Văn giận dữ nói.

"Cũng tạm được, không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ là thiên hạ đệ tam mà thôi.”

Hai người họ vừa lái xe ra đường chính vừa đấu khẩu. Trên đường chính có rất nhiều xe, đua xe trong môi trường này thực sự rất nguy hiểm và chắc chắn sẽ kiểm tra thực lực thật sự của người lái.

Lưu Phong lái chiếc Porsche 911 không ngừng vượt lên dòng xe cộ, dù lực bám của chiếc 911 chắc chắn, nhưng khi liên tục chuyển làn để vượt, cũng xuất hiện tình trạng thân xe nghiêng thường xuyên.

Dương Thi Văn ngồi ở ghế phụ, thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chưa được ba phút, cô liền bất giác giơ tay nắm lấy tay vịn cửa xe.

Ngược lại, Lưu Phong tỏ ra rất thoải mái, thậm chí còn chỉ cầm vô lằng bằng một tay, dưới sự điều khiển của hắn, chiếc xe giống như một sinh vật sống có linh hồn.

Ban đầu, chiếc Mustang dựa vào động lực mạnh mẽ của mình đã bỏ xa chiếc 911 đi hàng chục mét, tuy nhiên dưới sự điều khiển đáng sợ của Lưu Phong, chiếc 911 đã nhanh chóng đuổi kịp chiếc Mustang.

"Thi Văn, xem anh Phong tôi đây làm sao có thể vượt qua tên nhóc này!" Khóe môi Lưu Phong nhếch lên nụ cười tự tin, chân đạp ga hết mức..

Uỳnh!

Chiếc 911 phát ra một tiếng gầm như dã thú, lực đẩy mạnh mẽ khiến Dương Thi Văn hơi choáng váng.

Kít!

Ngay sau đó, Lưu Phong nhanh chóng chuyển hướng, chiếc xe chuyển làn chéo đường, nhanh chóng chen vào trước một chiếc Volkswagen màu trắng ở làn bên trái.

"Mẹ kiếp, đồ điên, muốn chết à!" Người lái chiếc Volkswagen sợ hãi đến mức suýt tè ra quần.

Nhưng dù có mắng chửi thế nào, Lưu Phong chắc chắn là không nghe thấy.

Ầm!

Động cơ của chiếc 911 tiếp tục gầm rú, Lưu Phong vẫn giữ chân ga, để tốc độ chiếc xe không ngừng tăng lên, lúc này hắn đã lái đến bên cạnh chiếc Mustang của Đồng Lỗi.

"Anh chậm lại một chút, phía trước có cột tín hiệu!" Dương Thi Văn lúc này không thể bình tĩnh được, thậm chí còn hét lên nhắc nhở.

Đúng vậy, trước mặt là biển báo vào đường vành đai thành phố. Chiếc Mustang của Đồng Lỗi đã bắt đầu giảm tốc độ, bởi vì đèn giao thông cách đó ba mươi mét đã chuyển sang màu vàng, nhiều nhất là hai giây nữa sẽ chuyển sang màu đỏ.

Nhưng Lưu Phong lại không có ý định giảm tốc độ, chiếc Porsche 911 vẫn tăng tốc, trong nháy mắt đã vượt qua chiếc Mustang, khi chiếc xe lao tới phía trước, đèn giao thông dường như đã chuyển sang màu đỏ.

Kít!

Lúc này, Lưu Phong lại bẻ lái mạnh, cùng lúc đạp ga và phanh, nhưng lực đạp lại không giống nhau. Dưới sự thao tác chính xác của hắn, chiếc 911 đã thực hiện cú drift đẹp mắt và rẽ vào đường vành đai trong tiếng gió rít.

"Đồ điên, mẹ kiếp, đây chắc chắn là một tên điên." Đồng Lỗi lúc này đã dừng xe trước đèn tín hiệu, đánh mạnh vào vô lăng, anh ta không ngờ Lưu Phong lại vượt đèn đỏ, hơn nữa còn vượt đèn đỏ ngầu như vậy.

"Trời đất ơi! Vừa có người vượt đèn đỏ!"

"Wow! Có kỹ năng tuyệt vời như vậy sao? Không cần mạng nữa à?"

"Tôi cam đoan, người lái xe vừa rồi nhất định là một anh chàng đẹp trai, nam tính, thật là điên rồ!"

Rất nhiều tài xế dừng xe trước cột đèn tín hiệu đã rất sốc trước cảnh Lưu Phong lao vào góc cua và vượt đèn đỏ, phía trước cột tín hiệu vang lên một loạt tiếng cảm thán.

Sau khi vào đường vành đai, lượng phương tiện di chuyển giảm đáng kể, mặt đường rộng hơn, có bốn làn xe.

Lưu Phong nhấn chân ga suốt đường đi, xe nhanh chóng đạt tốc độ 200 km/h, gió ngoài xe gào thét, động cơ xe gầm rú, Dương Thi Văn căng thẳng nhìn Lưu Phong.

Lưu Phong vẫn bình tĩnh thản nhiên, thậm chí còn dùng một tay cầm vô lăng, bình tĩnh như không phải đang đua xe mà đang làm một chuyện rất bình thường.

"Anh..." Dương Thi Văn vốn muốn mắng Lưu Phong, nhưng không biết vì sao, trạng thái bình tĩnh của Lưu Phong khiến cô không mắng nổi: "Vừa rồi sao anh lại vượt đèn đỏ?"

Khi Dương Thi Văn hỏi câu này, cô thậm chí còn không nhận ra rằng giọng điệu của mình đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lưu Phong cười nói: "Đèn đỏ à, dù sao cũng không phải xe của tôi, vượt thì cứ vượt thôi, cũng không phải phạt tiền của tôi!”

"Lưu Phong!"

Dương Thi Văn chỉ cảm thấy Lưu Phong cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy, nhưng trong nháy mắt, thiện cảm đó đã biến mất không dấu vết.

"Thi Văn, cô thật không có lễ phép, dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cô, cô nên gọi tôi là anh Lưu Phong, hoặc gọi ngược lại là anh Phong Lưu, chứ không nên gọi thẳng tên tôi như vậy chứ!” Lưu Phong cười he he nói một tràng.

"Cút!"

"Đang lăn là bánh xe, còn có hi vọng chiến thắng của cô nữa!" Lưu Phong tự tin nói: "Tín hiệu quốc tế vừa rồi, đèn đỏ kéo dài 99 giây, với tốc độ của Porsche 911, lợi thế 99 giây này, cho dù hai chiếc xe đó có chạy xì khói cũng không đuổi kịp được. Quan trọng nhất là, em gái Thi Văn, ván cược mà các cô cược với tôi thua chắc rồi!”

Ah?!

Dương Thi Văn hoàn toàn sững sờ sau khi nghe những lời của Lưu Phong.
« Chương TrướcChương Tiếp »