Bá khí, bá đạo, hai từ này tuyệt đối thích hợp với Lưu Phong lúc này.
Trong số tất cả các sinh viên đang xem xung quanh, các chàng trai đều bị sốc và chán nản trước sự bá đạo của Lưu Phong, còn các cô gái thì bị bá khí của Lưu Phong mê hoặc, thậm chí có một số cô gái cuồng tín mà khi nhìn Lưu Phong, ánh mắt đã lấp lánh những ngôi sao nhỏ màu hồng.
Kít!
Đúng lúc này, tiếng phanh gấp vang lên, chiếc Ford Mustang của Đồng Lỗi và chiếc Maserati của Hiểu Tịch đã tới.
"Lưu Phong, anh vừa vượt đèn đỏ, anh, anh, anh... Tuy tôi thừa nhận anh lái xe rất nhanh, kỹ năng drift cũng rất tốt, nhưng... Này! Tại sao lại có người nằm ở đây? " Đồng Lỗi vừa xuống xe, đang suy nghĩ xem phải làm sao để kiếm cớ cho việc thua cuộc đua của mình, lại vấp phải Tôn Thành Phong trên mặt đất, suýt nữa ngã xuống.
Ngay sau đó, Hiểu Tịch cũng xuống xe, giơ nắm đấm về phía Lưu Phong: "Lưu Phong, vượt đèn đỏ, không biết xấu hổ."
Lưu Phong cười he he nói: “Đua xe là do các người đề nghị, các người cũng không nói là không được vượt đèn đỏ! Nếu không muốn nhận thua thì cứ nói thẳng, vốn dĩ tôi cũng không định làm thật với hai đứa trẻ con các người.”
Xì!
Hiểu Tịch bĩu môi, chạy đến bên cạnh Dương Thi Văn và phớt lờ Lưu Phong.
Đồng Lỗi dường như muốn nói gì đó, nhưng vất vả hồi lâu lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào Tôn Thành Phong: "Mẹ kiếp, tên ngốc nào lại nằm ở đây? Suýt chút nữa làm tôi vấp ngã rồi.”
Binh!
Trong khi nói, bàn chân to dài size 50 của Đồng Lỗi giẫm mạnh vào bụng Tôn Thành Phong, đá anh Phong một cái cho đến khi anh ta hét lên và bay lê trên mặt đất bốn đến năm mét mới dừng lại..
"Đá đẹp lắm!" Lưu Phong búng ngón tay với Đồng Lỗi, sau đó quay đầu nhìn Dương Thi Văn, "Thi Văn, đi thôi, chúng ta vào trường báo danh."
ồ ồ!
Dương Thi Văn gật đầu, nhanh chóng đi theo Lưu Phong.
"Wow! Tại sao Thi Văn lại ngoan ngoãn như vậy, không lẽ cô ấy chưa khuất phục được Lưu Phong mà ngược lại bị Lưu Phong chinh phục rồi sao? " Hiểu Tịch lẩm bẩm khi nhìn hai người họ đi về phía cổng chính của Đại học Khoa học và Công nghệ.
Đồng Lỗi cũng nhìn chằm chằm Lưu Phong, khi Lưu Phong đi được gần hai mươi mét, anh ta đột nhiên hét lên: "Lưu Phong, tôi sẽ không gian lận, tôi sẵn sàng nhận thua, từ giờ trở đi, anh sẽ là lão đại của tôi. Nhưng ngày mai tôi phải đến thủ đô rồi, vì tôi đã đỗ vào Đại học Quân sự Kinh Đô, cho nên nếu anh muốn sai tôi như đàn em, e là cũng không có cơ hội.”
Lưu Phong xua tay mà không quay đầu lại: "Vậy bây giờ tôi sai cậu, ở đây trông xe cho tôi cẩn thận vào.”
Ợ!
Đồng Lỗi đứng ngây tại chỗ trong chớp mắt, khiến Hiểu Tịch phải che miệng cười khúc khích.
"Cười, cười cái con khỉ!"
Đồng Lỗi cảm thấy chán nản, sau đó quay người, lại tìm đến Tôn Thành Phong.
Lúc này, anh Phong của trường Đại học Khoa học và Công nghệ mới bò dậy khỏi mặt đất và chửi bới: “Dám đánh tao, dám đánh tao trước cổng chính Đại học Khoa học và Công nghệ, tao thề, nhất định..."
“Nhất định con mẹ mày!” Đồng Lôi lao tới, dùng bàn chân to size 50 đập vào mặt Tôn Thành Phong.
Ối... a...
Cùng với tiếng hét thảm thiết của Tôn Thành Phong, các sinh viên đang xem đều hoàn toàn bị sốc.
"Woa! Hôm nay có hai tên hung ác tới đây một lúc, thay phiên nhau đánh anh Phong!"
"Nghe nói anh Phong là đại thiếu gia Tôn gia Đông Hải chúng ta, là một hắc nhị đại siêu cấp, sao đột nhiên tôi lại cảm thấy tin tức này là giả vậy?"
"Mặc kệ thật giả, Tôn Thành Phong đã là đại ca ở Đại học Khoa học và Công nghệ hai năm rồi, hôm nay..."
Đồng Lỗi vừa đánh vừa nghe người khác bàn tán, ban đầu cảm thấy khá thú vị, nhưng khi tiếp tục đánh, anh ta lại cảm thấy có gì đó không ổn.
"Mẹ kiếp, tên mày là Tôn Thành Phong? Mày là người Tôn gia Đông Hải?" Đồng Lỗi thu chân lại, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, bà nội mày, mày là ai? Lại dám đánh tao như vậy..."
"Mẹ kiếp! Mày còn quan tâm tao là ai! Tao... mày chỉ cần nhớ, lão đại của tao là Lưu Phong là được.”
…
Thủ tục nhập học không hề rắc rối nhưng lại liên quan đến hàng loạt việc như phân ký túc xá sinh viên, lấy thẻ sinh viên và sách giáo khoa nên hai người Lưu Phong phải mất hơn nửa giờ trong trường Đại học Khoa học và Công nghệ mới làm xong.
Tuy nhiên, trong quá trình này, khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thi Văn trở nên nặng nề như một tảng băng.
Bởi vì cho dù đi đến đâu, bất luận nộp phí gì, Lưu Phong đều vẫy tay như một thiếu gia nói: “Thi Văn, trả tiền.”
Nộp thì nộp, nhưng như thế này, bất luận là giáo viên thu phí hay các bạn học đang chuẩn bị nộp phí đều nhìn Lưu Phong bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị, còn có người nhỏ tiếng bàn tán, nói Lưu Phong ngầu quá, đến đi học cũng mang theo một cô thư ký xinh đẹp, đúng là có việc thì thư ký làm, không có việc thì làm thư ký!
Nếu không phải cuối cùng, lúc phát trang phục dùng khi huấn luyện quân sự, Lưu Phong chủ động mang quần áo, e là Dương đại tiểu thư sẽ phát điên mất.
Đợi sau khi hai người đi ra, Đồng Lỗi và Hiểu Tịch đều đang đợi bọn họ, còn tên Tôn Thành Phong đó đã biến mất từ lâu.
Sau khi trông xe cho Lưu Phong hơn nửa giờ, Hiểu Tịch không cảm thấy có gì không thỏa đáng, nhưng Đồng Lỗi dường như lại có vẻ khó chịu.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vừa nhìn thấy Lưu Phong, Đồng Lỗi liền sải bước tới nói: "Lão đại, ngày mai tôi phải đi thủ đô rồi, anh làm vệ sĩ ngang ngược như vậy, tôi cũng coi như phục rồi, chúng ta tìm chỗ nào uống một ly thì thế nào?”
"Được đấy, có người mời, tôi rất ít khi từ chối." Lưu Phong đương nhiên có thể nhìn ra tiểu tử Đồng Lỗi này có chủ ý gì, nhưng hắn lại vui vẻ đồng ý.
"Đi, chúng ta tới khách sạn quốc tế Đông Thành."
"Đi nào!"
Lưu Phong và Đồng Lỗi đồng thời mở cửa xe, Hiểu Tịch chỉ là một cô bé xem náo nhiệt mà không sợ việc lớn, thậm chí còn làm tay cắt kéo, nhìn rất hưng phấn.
Bốn người, ba chiếc ô tô sang trọng, khởi hành từ cổng chính của Đại học Khoa học và Công nghệ...
Khách sạn quốc tế Đông Thành là một trong những khách sạn năm sao ở thành phố Đông Hải, vừa bước vào khách sạn đã có hai nữ lễ tân mặc sườn xám đỏ tươi cười chào đón.
"Chào Lỗi thiếu gia!"
"Lỗi thiếu gia muốn ngồi ở đại sảnh hay muốn đến phòng riêng của anh?"
Đồng Lỗi hiển nhiên là khách quen ở đây, hơn nữa còn là một vị khách rất có thân phận, lễ tân không chỉ quen biết anh ta, mà trong lời nói hiển nhiên còn có cảm giác nịnh nọt.
"Ừm! Đến phòng riêng của tôi."
Đồng Lỗi tự cảm thấy rất có thể diện, còn giải thích với Lưu Phong: "Lão đại, phòng La Mã trên tầng ba ở đây là phòng riêng của tôi, phí bao phòng một năm là 300.000, có được không?"
“Ba trăm nghìn một năm, bao một phòng ăn riêng, ha ha!”
Vốn dĩ Đồng Lỗi còn tưởng rằng Lưu Phong sẽ kinh ngạc, trong mắt anh ta, một vệ sĩ cho dù có bản lĩnh, cũng không thể nào quá giàu có mới đúng.
Nhưng anh ta đã nghĩ sai rồi, tiếng cười ha ha của Lưu Phong đầy vẻ bình thản, thậm chí còn có chút mỉa mai.
"Thế nào, lão đại, anh cảm thấy 300.000 là đắt?" Đồng Lỗi vẫn đang cạnh tranh với Lưu Phong, khi hỏi câu này, tự nhiên mang chút khıêυ khí©h.
Lưu Phong nói: “Ba trăm nghìn căn bản không đắt chút nào, những lúc cần thiết, ba trăm nghìn không đủ để tôi uống một chai rượu. Nhưng anh Phong tôi tiêu tiền không bao giờ lãng phí, dùng ba trăm nghìn để bao một phòng, theo như tôi thấy thì là hành động ngu ngốc. Tiểu Lỗi à, với tư cách là lão đại, tôi phải nói với cậu, sau này cậu phải học cách tiết kiệm một chút, dù sao tiền của cậu cũng là do bố mẹ cậu kiếm.”
Phù!
Đồng Lỗi nghe xong những lời của Lưu Phong, cảm thấy ghê tởm giống như trong lúc ăn điểm tâm thì ăn phải một con ruồi chết. Hơn nữa anh ta cũng không tin Lưu Phong từng uống loại rượu 300.000 tệ, chỉ cho rằng lão đại của anh ta đang khoác lác mà thôi. Điều khiến anh ta khó chịu nhất chính là Lưu Phong nói tiền của anh ta là của bố mẹ anh ta, có nghĩa nói anh ta là một phú nhị đại không có bản lĩnh, nhưng anh ta lại không có lời nào để phản bác.
Hai cô lễ tân vẫn luôn đi theo bọn họ, thường xuyên liếc mắt nhìn Lưu Phong. Qua ánh mắt có thể thấy, hai cô gái này trong nháy mắt coi Lưu Phong là nhân vật cực siêu cấp, dù sao người ta cũng là lão đại của Lỗi thiếu gia!
"Được được, lão đại, anh nói phải tiết kiệm cũng không sai, nhưng anh không nên nói tôi là kẻ ngốc."
Đồng Lỗi đi lên cầu thang trước, vừa đi vừa nói: "Bởi vì ba trăm nghìn, đối với tôi mà nói, thật sự là quá nhỏ, lão đại, anh nói anh từng uống một ly rượu trị giá ba trăm nghìn, nhưng tôi..."
"Được rồi, không thảo luận về vấn đề ngu ngốc này nữa."
Lưu Phong không cho Đồng Lỗi cơ hội tiếp tục cãi lại, trực tiếp ngắt lời Đồng Lỗi: “Cậu có cách sống của cậu, tôi cũng có suy nghĩ của mình, không nhất thiết phải giống nhau, lát nữa uống thêm chút rượu là được.”
“Uống thêm rượu, haha, đúng như ý tôi.” Trong mắt Đồng Lỗi hiện lên vẻ thành công, ánh mắt anh ta như muốn nói: “Nhóc con, lát nữa xem tôi khiến anh uống ộc máu.”
Ánh mắt của Lưu Phong cũng biểu đạt rõ ràng suy nghĩ của mình: "He he! Lát nữa không uống chết cậu, tôi gọi cậu là lão đại!"