- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tuyệt Phẩm Ngỗ Tác Vương Phi
- Chương 4: Điều tra vụ án.
Tuyệt Phẩm Ngỗ Tác Vương Phi
Chương 4: Điều tra vụ án.
Gấp không chờ được lập tức quay về nha môn của Hình bộ, nàng liên tiếp kiểm tra mấy thi thể còn lại, người chết đều là hán tử cao to vạm vỡ, hung thủ rất có thể là một nữ tử, nhưng sao nữ tử lại lựa chọn người quá khó như vậy để ra tay, thậm chí có hai người trong đó còn không biết thân phận, rất có thể là người nơi khác.
Lão ngỗ tác nhìn thấy khả năng khám nghiệm tỉ mỉ của Quý Nghi Lệnh, đã hoàn toàn không còn bài xích nàng nữa, ngược lại hô to muốn bái Quý Nghi Lệnh làm sư phụ, bị Kinh triệu doãn mắng một trận, một người nam tử làm đủ nghề lại bái một tiểu thư quan gia làm thầy, ra cái thể thống gì?
Bên trên vô cùng coi trọng vụ án này, tốc độ điều tra cũng vô cùng nhanh chóng, chưa đến một lúc nha dịch đã đến bẩm báo, nơi cuối cùng người chết xuất hiện là Thanh lâu nổi tiếng nhất Kinh thành, tên Xuân Phương lâu.
Xuân Phương lâu? Nữ tử? Mạn đà la? Dường như tất cả manh mối điều tra được đều rất phù hợp, Quý Nghi Lệnh bất ngờ nhướng mày, người trong Thanh lâu đang yên đang lành sao lại tàn nhẫn gϊếŧ hại những người này để làm gì?
“Mau phái người bao vây Xuân Phương lâu cho bản quan, một con ruồi cũng không được để lọt.” Kinh triệu doãn vội vàng quyết định sau đó quay đầu lấy lòng nhìn Mục Giới: “Vương gia còn gì dặn dò không ạ?”
Mục Giới cầm chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó quay qua nhìn vết máu vẫn chưa rửa sạch trên tay Quý Nghi Lệnh, trong đầu đột nhiên nhớ đến dáng vẻ bình tĩnh khi mổ bụng thi thể, hắn không nhịn được mím đôi môi hơi khô. Hắn đặt chén trà xuống không uống nổi nữa, hắn lắc đầu nói với Kinh triệu doãn: “Bản vương không có việc gì, ngươi phái người đi điều tra đi.”
Kinh triệu doãn thở phào một hơi, vội vàng đưa người chạy gấp đi điều tra vụ án, Quý Nghi Lệnh đứng dậy chuẩn bị đi theo. Mục Giới nhìn dáng vẻ vô cùng nhiệt tình với việc này của nàng, hắn đột nhiên cau mày bất mãn hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Quý Nghi Lệnh không hiểu ra sao quay đầu nhìn hắn, Mục Giới đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Bản vương đưa ngươi về phủ.”
Quý Nghi Lệnh nghe xong lời của Mục Giới, nàng ngây ra tại chỗ. Gì cơ? Bây giờ muốn đưa nàng về phủ? Việc sau đó có thể thấy vô cùng đặc sắc, nếu như nàng quay về ai mà biết được còn có thể tiếp tục điều tra vụ án này nữa không.
Nghĩ đến đây, trong lòng Quý Nghi Lệnh hơi không vui.
Vì vậy nàng nói với Mục Giới: "Vương gia, việc này vô cùng nghiêm trọng, nếu không nhanh chóng điều tra rõ ràng, đến lúc đó không chừng càng phiền phức hơn."
Quý Nghi Lệnh định dùng những lý do này để thuyết phục Mục Giới đừng đưa nàng về phủ.
Mặc dù biết thân phận của mình, nhưng mà nàng còn muốn đi ra thì sẽ phải xin phép rất nhiều người, nghĩ đến là thấy phiền.
Mục Giới nhìn Quý Nghi Lệnh như vậy, trong lòng thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn nói với Quý Nghi Lệnh: “Nếu như ngươi không về phủ thì sao được chứ? Ngươi nhìn dáng vẻ bây giờ của ngươi đi, chạy khắp nơi ngoài đường ra cái thể thống gì nữa?”
Quý Nghi Lệnh nghe xong lời của Mục Giới, âm thầm thở dài trong lòng, sao người này không nghe lời nàng nói vậy? Nàng đã nói như vậy rõ ràng là không muốn về mà, hắn lại cứ bảo nàng về.
Chẳng nhẽ tưởng rằng nếu nàng cứ ở đây sẽ làm lỡ việc của bọn họ sao?
Nghĩ đến đây, Quý Nghi Lệnh lập tức cho Mục Giới một ánh mắt bảo hắn yên tâm.
“Vương gia yên tâm, ta sẽ không làm chậm trễ việc quan phủ phá án, ta chỉ là muốn đến xem trò hay, xem vụ án lần này có thể phá được không, dù sao người chết quan trọng hơn, ta càng muốn giúp người chết có thể yên tâm dưới cửu tuyền.” Quý Nghi Lệnh nghiêm túc nói, thi thoảng còn nhìn Mục Giới.
Mục Giới nghe xong lời nói của Quý Nghi Lệnh, đặc biệt lúc nhìn thấy vẻ mặt của Quý Nghi Lệnh, khóe miệng co rút, lúc này hắn mới nói: “Quan phủ điều tra án không đơn giản như vậy, nhưng ngươi cũng không thể đến can thiệp vào chuyện của quan phủ, ta thấy chắc ngươi cũng hiểu những chuyện này đúng không? Ta đưa ngươi về phủ trước, nếu còn có việc gì nữa, ngươi lại ra xem.”
Trong lòng Quý Nghi Lệnh bất mãn, nàng vốn rất hứng thú với chuyện này, đột nhiên phải trở về, khiến người ta rất mất hứng, huống hồ nàng cũng không muốn về phủ.
Ai mà biết sau khi về phủ lại phải đối mặt với những người gì, hoặc là những việc gì nữa.
Tứ Vương gia trước mặt này có thể cùng nàng trở về, mặc dù có thể mang đến rất nhiều chuyện có lợi, không chừng còn có thể giúp nàng bớt rất nhiều chuyện phiền phức.
Nhưng mà so đi so lại nàng thấy không tốt bằng việc đi xem điều tra án, đây chính là một cơ hội vô cùng tốt, có thể giúp đỡ điều tra án, quả thực là một chuyện không tệ chút nào.
Lại còn xứng với đạo đức nghề nghiệp của một pháp y như nàng.
Mục Giới không hề biết suy nghĩ trong đầu Quý Nghi Lệnh, hắn khó hiểu nhìn Quý Nghi Lệnh.
Trong lòng không nhịn được nghĩ, nữ tử bình thường nhìn thấy thi thể gì đó, phản ứng đầu tiên đều là hét lớn thành tiếng, hoặc trực tiếp ngất đi.
Mà Quý Nghi Lệnh này trông lại chẳng hề có dáng vẻ sợ hãi tý nào, còn dám làm chuyện giống như ngỗ tác, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Cũng không biết kỹ năng này của Quý Nghi Lệnh rốt cuộc học được từ đâu? Chẳng nhẽ trong phủ Thượng thư lại còn học được những thứ này sao?
Mục Giới cau mày, im lặng nghiền ngẫm.
Quý Nghi Lệnh nhìn Mục Giới sau đó định đi ra ngoài tìm người của quan phủ.
Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Mục Giới vươn tay bắt lại.
Quý Nghi Lệnh dằn xuống sự khó chịu trong lòng nhìn Mục Giới. Không phải đã nói rõ rồi sao? Cái người Tứ Vương gia này sao còn không cho nàng đi?
Mục Giới bị Quý Nghi Lệnh nhìn đến mức thấy hơi ngại, cánh tay bắt lấy nàng cũng thả ra.
Nhưng mà hắn vẫn nói với Quý Nghi Lệnh: “Ngươi đừng ra ngoài vội, bây giờ ta đưa ngươi về phủ trước.
Quý Nghi Lệnh vô cùng không vui, nhưng người đối diện lại là Tứ Vương gia, nàng không dám nói gì nhiều, dù sao vừa nãy nếu Mục Giới không đến nhà lao, nàng thực sự sẽ phải chết trong nhà lao tối tăm đó. Nếu nghĩ theo hướng đó thì nàng nên cảm ơn Mục Giới mới đúng.
Nghĩ đến đây Quý Nghi Lệnh chỉ đành nói với Mục Giới: “Tứ Vương gia, ta còn chưa muốn về phủ, chốc nữa ta sẽ tự về, cảm ơn ngài đã quan tâm, nếu không có ngài, chỉ sợ ta sẽ không ra nổi khỏi nhà lao, sau này nếu có thời gian ta sẽ cảm ơn ngài lần nữa.”
Nói xong, Quý Nghi Lệnh định đi luôn, nếu như còn không đi chỉ sợ sẽ không đuổi kịp mấy người Kinh triệu doãn.
Mà Dạ Tam thị vệ thân cận ở bên cạnh lại âm thầm nhìn về phía Mục Giới.
Vương gia như vậy hắn ta chưa từng thấy bao giờ, hắn ta phát hiện từ sau khi gặp Quý Nghi Lệnh của phủ Thượng Thư, Vương gia như thay đổi thành một người khác.
Một vài hành động làm ra cũng không giống bình thường.
Điều này khiến cho Dạ Tam không nhịn được cảm thấy Vương gia nhà mình chắc là có tâm tư gì đó với Quý Nghi Lệnh, chẳng qua chỉ là Vương gia vẫn chưa nhận ra mà thôi.
Trong lòng Dạ Tam không nhịn được âm thầm cảm thán, nương nương nếu như biết được chuyện này không biết chừng sẽ vui muốn điên luôn, đầu gỗ sắp nở hoa rồi.
Cũng vì vậy mà Dạ Tam nhìn Quý Nghi Lệnh ở bên cạnh thêm mấy lượt.
Ban đầu hắn ta không hề cảm thấy Quý Nghi Lệnh có sức hút gì, mặt thì bẩn thỉu, trên người đầy vết thương, trông vô cùng nhếch nhác.
Mà bây giờ, sau khi Vương gia có chút tâm tư khác thường với Quý Nghi Lệnh, cộng với trước đó Quý Nghi Lệnh cũng rất lợi hại khi mổ bụng mấy thi thể đó mà mặt không hề thể hiện bất cứ sợ hãi nào.
Chỉ hai điểm này thôi cũng đủ khiến Dạ Tam công nhận Quý Nghi Lệnh khác những người khác.
Huống hồ không chừng ngày tháng sau này, hắn ta và Quý Nghi Lệnh của phủ Thượng thư sẽ tiếp xúc nhiều hơn. Dù sao Vương gia nhà hắn ta đối xử với nàng rất khác biệt.
Quý Nghi Lệnh và Mục Giới không hề biết suy nghĩ lúc này của Dạ Tam, hai người chỉ nhìn đối phương, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng, Dạ Tam cảm giác được Quý Nghi Lệnh nhìn hắn ta, hắn ta vội vàng quay đầu coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mà Quý Nghi Lệnh lúc này không biết phải nói gì để thuyết phục Mục Giới, để nàng đi điều tra vụ án.
Mục Giới thấy tâm tư của Quý Nghi Lệnh không ở đây, chắc là đã bay đến chỗ Kinh triệu doãn rồi, hắn càng thấy không thoải mái.
Nhưng Mục Giới cũng hiểu rằng, hôm nay hai người gặp mặt lần đầu tiên, nếu hắn cố chấp không cho Quý Nghi Lệnh tham gia vào, cũng không tốt lắm, huồng hồ đây cũng coi như là một sở thích của Quý Nghi Lệnh.
Nghĩ đến đây, Mục Giới khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy với dáng vẻ bây giờ của ngươi, nên quay về tắm rửa trước, đợi đến tối rồi đến xem Xuân Phương lâu.”
Mục Giới nói xong những lời này thì trộm nhìn về phía Quý Nghi Lệnh, muốn xem xem phản ứng của Quý Nghi Lệnh.
Quả nhiên giống như Mục Giới dự liệu, Quý Nghi Lệnh nghe xong lời của Mục Giới, mặt lập tức thay đổi, nét mặt vốn hơi căng ra không vui rất nhanh đã trở nên vui vẻ.
Thậm chí đến đuôi mắt cũng mang theo ý cười, xem ra đã nói trúng ý nàng rồi.
Trong lòng Mục Giới cũng thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng rất vui, mới lần đầu gặp mặt, hắn cơ bản đã nắm được sở thích của nữ tử trước mắt này.
Cũng biết rằng nữ tử này có thái độ khác biệt với việc gì. Xem ra, nàng hơi khác so với những tin đồn trước đó hắn nắm được.
Quý Nghi Lệnh không biết suy nghĩ trong lòng Mục Giới, chỉ đột nhiên nghe được Mục Giới nói như vậy lập tức trở nên vui vẻ.
Nói vậy không phải chứng tỏ, sau khi nàng tắm xong có thể đi theo mấy người Kinh triệu doãn cùng điều tra vụ án sao? Vụ án này nàng cũng rất muốn biết nó sẽ phát triển như nào.
Đương nhiên nếu như nàng được giúp đỡ phá vụ án này thì quá tuyệt vời.
Cứ nghĩ đến đây là Quý Nghi Lệnh không chờ nổi muốn nhanh chóng về phủ tắm xong rồi đi điều tra vụ án.
Vì vậy Quý Nghi Lệnh không hề từ chối, mà cười hì hì nhìn Mục Giới, nói với hắn: “Được, ta bây giờ nhanh chóng trở về tắm gội, sau đó tiếp tục đi theo mấy người Kinh triệu doãn.”
Cho dù Quý Nghi Lệnh có nói như vậy, nhưng suy nghĩ trong nội tâm nàng lại là, sau khi tắm xong, nàng có thể trộm đến thăm dò Xuân Phương lâu.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tuyệt Phẩm Ngỗ Tác Vương Phi
- Chương 4: Điều tra vụ án.