Chương 32: Anh đã từng học qua y học thú y (2)

Hoa Tử bình tĩnh nói xong thì liền quay đầu nhìn về phía bên ngoài khung cửa sổ, trên mặt lộ ra chút ủ rũ không nói ra được.

“Không được, tôi không thể đi được. Tôi cũng không hề nói muốn rời đi. Hoa Tử, cô đừng bày ra bộ dạng như vậy nữa, hiện tại bệnh viện đang lúc gặp nhiều chuyện trắc trở, tôi làm sao có thể nhẫn tâm quay lưng bỏ đi, tôi muốn ở lại giúp cô. Như vậy đi, trước tiên cô cứ bình tĩnh một chút đã. Tôi đi ra ngoài giám sát việc phụ trách điều chỉnh công tác! Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Thấy bộ dạng Diệp Hoa Tử dứt khoát tuyệt tình như vậy, Trương Hưng Hoa hoảng hồn, trái tim lập tức mềm nhũn ra.

Anh ta chỉ là muốn kích động Diệp Hoa Tử một chút, chứ không phải thực sự muốn đi.

Vậy mà Diệp Hoa Tử lại tưởng thật, quả thực đã làm cho anh ta sợ hãi một phen.

Không đợi Diệp Hoa Tử nói tiếp, anh ta nhanh chóng bay ra ngoài rồi đóng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc lại.

Diệp Hoa Tử ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản không để ý tới chuyện Trương Hưng Hoa đi hay ở.

Một lát sau, cô thì thào nói rằng: “Ông nội à, ông bây giờ đang ở đâu vậy, Hoa Tử rất nhớ ông, con nhớ ông nhiều lắm… Thật là khó chịu quá…”

Hai hàng lệ nóng hổi từ đôi mắt xinh đẹp của cô chậm rãi chảy xuôi xuống dưới.

Ở trên đời này, cũng chỉ có ông nội là thương yêu cô nhất.

Đồng thời cũng vô tình với cô nhất.

Bởi vì cô đã được ông sắp đặt cho cuộc hôn nhân không tên này.

Đây chính là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời cô.

Tinh thần đang chán nản, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa giòn tan.

Diệp Hoa Tử nhanh chóng dùng tờ khăn giấy lau khô nước mắt, bình tĩnh nói: “Mời vào.”

Cánh cửa từ từ mở ra, lại là Tô Khải.

“Cái này, tổng giám đốc Diệp, anh làm xong hết mọi việc được giao rồi, có thể đi về nhà không, mẹ vẫn đang ở nhà chờ anh trở về làm cơm. Khoan đã, ánh mắt của em làm sao mà đỏ hết lên vậy?”

Tô Khải khách khí nói, xong lại lập tức quan tâm hỏi.

“Anh đi nhanh đi, mau trở về nấu cơm đi!”

Diệp Hoa Tử né tránh ánh mắt của anh, không muốn cho Tô Khải nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của mình.

Cô cũng không muốn để Tô Khải chứng kiến biểu cảm kìm nén nước mắt trong uất ức của mình.

“Cái kia, vợ à, thực ra, nếu có chuyện gì, em cứ nói ra đi, nói không chừng anh có thể giúp em một tay. Đều là người một nhà cả, đừng khách khí với nhau nha.”

Tô Khải nhẹ giọng nói.

Anh âm thầm thở dài trong lòng, vợ à, áp lực của em quá lớn, vì sao không thể chia sẻ một chút với anh.

Rõ ràng em đã khóc, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, em gạt được người khác, nhưng chắc chắn không lừa được anh đâu.

Diệp Hoa Tử sửng sốt, lập tức giễu cợt một tiếng, ghét bỏ nói: “Anh muốn hỗ trợ tôi? Anh nghĩ tôi cần sao? Anh xuất thân từ nông thôn, chỉ biết nấu cơm đun trà, hoặc lau bàn rửa chén, còn có thể làm được chuyện gì nữa đây, lẽ nào anh lại muốn tới đây làm đầu bếp rồi chạy vặt sao? Vậy thì thật xin lỗi, nơi này của chúng tôi đã có người làm những việc ấy rồi.”