Chương 31: Anh đã từng học qua y học thú y (1)

“Không được, Hoa Tử, cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng. Cô cũng biết hai năm nay tôi vẫn luôn thực sự thích cô, cũng vẫn luôn chờ đợi cô chấp nhận tôi mà. Chỉ là không ngờ, bây giờ cô cư nhiên không nói một tiếng mà lại quay lưng đi kết hôn với người khác, cô muốn tôi phải chấp nhận sự thật đau lòng này như thế nào đây?

Đáng hận nhất là, đối phương lại còn là người thấp kém thế kia nữa chứ.

Vừa rồi cô cũng thấy đấy, người như vậy, so về phong độ, khí chất, hình tượng, bằng cấp, gia cảnh, có cái nào xứng với cô?

Nếu như người đó hơn tôi ở nhân phẩm, tôi một cái rắm cũng sẽ không thả.

Nhưng mà, đối phương là người như thế nào, trong lòng cô ắt hẳn biết rõ ràng nhất! Đó chính là loại chuyên dựa vào người khác, ăn bám vô lại, kẻ vô dụng, đống cặn bã.

Không được, Hoa Tử, tôi không thể để cho bộ dạng hồ đồ này của cô kéo cô xuống đáy vực sâu tăm tối kia được, tôi thật lòng rất muốn cứu cô ra khỏi vũng nước bẩn này.”

Trương Hương Hoa càng nói càng kích động, thậm chí còn tiến về phía trước, cố gắng ôm lấy thân thể của Diệp Hoa Tử.

Đồng thời, cả vành mắt của anh ta đều hiện lên tia đỏ ghê rợn.

“Trương Hương Hoa, đừng nói nữa, chuyện của tôi tự tôi làm chủ, cũng không mời người khác lo cho. Hiện tại, tôi muốn ở một mình, phiền anh đi ra ngoài.”

Diệp Hoa Tử rất bình tĩnh, cũng rất khách khí nói rằng.

Hiện tại, trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ một lúc, để tìm ra cách giải quyết tốt nhất cho toàn bộ vấn đề nan giải đang xảy ra này.

“Ừ, được rồi. Có điều, những từ tục tĩu tôi vừa nói, nếu như cô không bằng lòng chấp nhận lời của tôi, vậy thì thật xin lỗi, tôi cũng có thể lựa chọn từ chức. Cô nghĩ kĩ lại rồi sau đó hãy quyết định cho thật sáng suốt đi!”

Trương Hưng Hoa trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng nói ra lời muốn nói.

Nữ thần trong lòng mình đột nhiên biến thành vợ của người khác, anh ta còn ngốc nghếch ở lại chỗ này làm gì.

Nhưng anh ta lại không cam lòng bỏ cuộc như vậy, cũng không muốn dễ dàng thất bại bởi người vô dụng tên Tô Khải kia.

Cho nên, mấy lời nói này đa phần đều là nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Anh, anh đang uy hϊếp tôi sao?”

Diệp Hoa Tử ngẩng đầu, ánh mắt như thiếu đốt nhìn chằm chằm Trương Hưng Hoa, thậm chí trong đó còn ẩn ẩn lộ ra một tia lộ lửa giận.

“Tôi, tôi…”

Trương Hưng Hoa có chút bối rối, nhưng vẫn cắn chặt răng, im lặng gật đầu.

Cô biết, vào thời điểm này, cô đã không còn đường lui nữa rồi.

“Được rồi, ý anh đã quyết, tôi cũng không muốn nhiều lời. Đến bộ phận tài vụ giải quyết tiền lương tồi rồi kết thúc đi!.”