Chương 20: Vương Lãng trở thành người tốt (2)

Chuyện này đúng là khó mà tưởng tượng nổi mà.

Tình thế của Diệp Hoa Tử đột nhiên thay đổi, lúc này dường như Vương Lãng đang cầu xin cô kí vào phần hợp đồng này thì phải.

Khi thư kí Tiểu Trương còn đang bận rộn bày mưu tính kế thì thùng xe tải trước mặt đã được mở ra, bên trong lộ ra từng thiết bị được bọc trong những lớp plastic cực kỳ cẩn thận. Những thiết bị này đều là thứ mà Diệp Hoa Tử mơ ước đã lâu, hiện tại nó đang bày ra ngay trước mắt của cô.

Tất cả những thứ này đều giống như trong giấc mơ vậy.

“Xin lỗi, tôi có thể gọi điện cho Vương thiếu gia bây giờ được không?”

Diệp Hoa Tử hít sâu một hơi để bình ổn trái tim đang đập loạn lên của cô, sau đó cô mới bình tĩnh hỏi.

“Thật xin lỗi, hiện tại Vương thiếu gia đang rất bận, có lẽ anh ấy không thể nào tiếp điện thoại của cô được. Nhưng mà anh ấy có quay một video, mời cô xem qua.”

Tiểu Trương cứng nhắc mà mở ra một đoạn video đã được Vương Lãng quay sẵn.

Diệp Hoa Tử hơi ngẩn người ra, sau đó vội vã nhìn chăm chú đoạn video.

“Tổng giám đốc Diệp, thật ngại quá, tôi không làm cô sợ đấy chứ? Là thế này, chuyện ngày hôm qua cũng là do tôi sai trước, tôi không nên ăn nói hàm hồ, mong tổng giám đốc Diệp đây đừng để ý trong lòng, hãy coi như đó chỉ là một câu chuyện cười thôi là được. Bản hợp đồng này vẫn cần đến chữ kí của cô, bây giờ cô gây dựng sự nghiệp cũng không phải dễ dàng gì, cô cứ xem như tôi lấy danh nghĩa bạn học để giúp đỡ cô đi, cứ như vậy nhé, tạm biệt.”

Video ngắn nhanh chóng kết thúc, khoang mũi của Diệp Hoa Tử đột nhiên cay cay.

Sao vị hoa hoa công tử này đột nhiên lại trở thành một người tốt?

Bước ngoặt này thật không khoa học chút nào.

Nhưng nghi hoặc thì cứ mặc kệ nghi hoặc đi, nếu như anh ta đã tặng cho cô một phần đại lễ như vậy thì không có lí do nào mà cô lại không chấp nhận.

Đây đúng là đưa than ngày tuyết mà, cô nhất định sẽ nhớ kĩ ân tình này của anh ta.

Kế đến, Diệp Hoa Tử nhanh chóng kí tên, thư kí Tiểu Trương mât thấy đã xong việc liền lái xe rời đi.

Tài xế lái xe chở hàng cũng nhanh chân xuống phụ mọi người dỡ hàng. Nhưng trong quá trình vận chuyển này lại bị thiếu nhân lực nên mọi người đành phải tạm dừng.

Vậy nên Diệp Hoa Tử lập tức rút điện thoại ra gọi cho Tô Khải.

Trong nhà không phải có một chân lao động miễn phí đó sao? Nếu không dùng đến thì đúng là phí phạm quá.

Một lúc không lâu sau, Tô Khải ngồi xe tắc xi đi đến.

“Vợ…Hoa Tử, em gọi anh tới đây làm gì?”

Anh muốn gọi Diệp Hoa Tử là vợ ơi nhưng đột nhiên nhận được ánh mắt sắc bén kia của cô nên đành phải đổi giọng.

“Im miệng, gọi tôi tổng giám đốc Diệp.”

Diệp Hoa Tử nhìn xung quanh rồi thấp giọng mắng một câu, tiếp đó cô chỉ vào xe hàng kia rồi nói một cách lạnh lùng: “Anh đến phụ giúp bọn họ một tay đi, đưa các thiết bị này vào trong nhà là được, chú ý đừng để va chạm, nếu làm không tốt tôi nhất định sẽ cho anh đẹp mặt.”