Cao Phượng Kiều giận dữ nói với Tô Khải đang ở bên trong phòng bếp ngấu nghiến đồ ăn.
Bà phát hiện dường như cái tên Tô Khải này bây giờ đã trở nên không còn chút sợ hãi gì nữa.
Thường ngày khi mọi người trong nhà xuống ăn thì anh sẽ ngồi ăn tạm ở một chỗ nào đó trong bếp, nhưng hôm nay cứ như là anh đã ăn tim gấu mật beo rồi cho nên mới dám ngang nhiên ngồi ăn tại bàn.
Hiện tại con gái của bà đang khóc lóc thảm thương đến cạn cả nước mắt, mà tên này thì tốt rồi, vẫn còn ăn uống bất chấp cho được.
Thực là tức chết người mà.
Bà thực sự không thể hiểu nổi tại sao bố chồng Diệp Chính Minh của mình lại coi trọng anh chàng này và sẵn sàng để cho anh ta làm con rể nhà họ Diệp một cách dễ dàng như vậy.
Với vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành của Diệp Hoa Tử, tùy tiện tìm một thiếu gia nhà tài phiệt hoặc ông chủ giàu có cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Còn với hoàn cảnh hiện tại, con gái của bà thực sự là một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
"Ăn, ăn tiếp đi, tốt nhất là no đến chết luôn đi, cái tên vô dụng này."
Diệp Hoa Tử tức giận nói, rồi tiện tay cầm lấy ví da đập túi bụi vào người Tô Khải.
Tô Khải đưa tay bắt lấy, đặt nhẹ xuống ghế, cười nói: "Con người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì sẽ đói lắm. Hai người nếu như cảm thấy đói bụng rồi thì cũng đến đây ăn đi, trước khi thức ăn bị nguội mất ngon."
"Hứ, chúng tôi không muốn cùng anh ăn cơm, đi thôi, Hoa Tử, Chỉ Nhược, tối nay mẹ sẽ chiêu đãi các con, ba người chúng ta đi đến nhà hàng ăn một bữa tối thật thịnh soạn nào."
Cao Phượng Kiều khinh thường nói với Tô Khải, xong liền quay đầu gọi cô con gái nhỏ đang chơi game trên phòng.
Vì vậy, ba người bọn họ dắt nhau đi ăn tối ở ngoài.
Một đêm không có gì để nói.
Sáng sớm hôm sau, Tô Khải bắt đầu làm bữa sáng cho cả nhà.
Diệp Hoa Tử từ trên lầu hai đi xuống, không thèm nhìn Tô Khải lấy một cái, cô trực tiếp xách túi đi thẳng ra ngoài cửa.
Đôi mắt của cô có chút sưng húp, có vẻ như đêm qua ngủ không ngon.
Cô lái chiếc sedan BMW 3 Series màu trắng về phía bệnh viện Hạnh Lâm nằm trên đường Hương Chương, trong lòng thầm nghĩ có nên đến nhà của Vương Lãng để nói chuyện về việc bàn ký hợp đồng hay không.
Nửa giờ sau, khi đến cửa bệnh viện Hạnh Lâm, cô phát hiện ra một chiếc Land Rover Range Rover quen thuộc đang đậu ở phía trước, và đằng trước của nó chính là một chiếc xe tải lớn màu xanh lam.
"Đây không phải là xe của Vương Lãng sao? Làm sao mới sáng sớm anh ta đã chạy tới đây rồi?"
Diệp Hoa Tử có chút kinh ngạc, vội vàng bước xuống xe.
Ngay lập tức, một người phụ nữ mặc trang phục chức vụ cao cấp màu xanh da trời bước xuống khỏi chiếc xe Land Rover, mỉm cười đi về phía Diệp Hoa Tử, "Xin chào, cô có phải là tổng giám đốc Diệp không?"
"Là tôi, cô là ai?"
Diệp Hoa Tử có chút thấp thỏm, nghĩ Vương Lãng sáng sớm đã tới chặn cửa, không lẽ là vì muốn trả thù cô.
"Tổng giám đốc Diệp, chuyện là như thế này. Tôi là thư ký của Vương thiếu gia, Tiểu Trương, và tôi đã nhận lệnh phải đợi cô ở đây. Bây giờ, mời cô vào bên trong, chúng ta có một hợp đồng cần cô ký tên xác nhận."