Chương 13: Tên họ Tô kia, anh là một tên phế vật (2)

Tuy nhiên, cho dù như vậy, Tô Khải vẫn bằng lòng nguyện ý, cuộc sống bình dị thoải mái như thế này so ra vẫn còn tốt hơn gấp cả vạn lần đối với việc quanh năm suốt tháng anh đều phải đi qua mưa bom bão đạn để chiến đấu.

Tô Khải chuẩn bị món ăn xong thì bưng lên bàn, đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói năng động dễ nghe, "Tôi về rồi đây!"

Đó là em vợ của anh, Diệp Chỉ Nhược.

Ở tuổi hai mươi tám, giọng nói của cô như một con chim vàng anh bay ra khỏi thung lũng, khéo léo và dễ chịu rót vào tai người nghe, các đường nét tinh tế trên cơ thể của cô cũng đẹp như tranh vẽ, quyến rũ câu nhân.

Có điều, đối với vấn đề ăn mặc, anh không dám có nhiều lời khen tặng, bởi vì cô là kiểu em gái có phong cách đặc trưng.

Diệp Chỉ Nhược bỏ túi xách xuống, đi tới bàn ăn nhìn một cái, rồi dùng chiếc mũi xinh xắn cao cao của mình khịt khịt một chút, ngay lập tức, hai hàng lông mày xinh đẹp của cô cau lại, nói "Sao lại ăn mấy món này, tên họ Tô kia, anh có biết làm hay không thế, tại sao không thể nấu mấy món dễ ăn hơn vậy? "

"Đây là món cá quế và thịt kho tàu ưa thích của em mà."

Tô Khải ở một bên chỉ vào hai đĩa thức ăn với đủ màu sắc bắt mắt và mùi hương thơm lừng.

"Hừ, thoạt nhìn thì nó vẫn còn kém xa món cá quế và thịt kho tàu trong các nhà hàng gia đình mà tôi vẫn thường hay đi ăn đó. Còn những món ăn khác, căn bản không hợp khẩu vị của tôi."

Diệp Chỉ Nhược khinh thường liếc nhìn đĩa cá quế rồi quay người đi về phía phòng khách.

"Con ngoan, con hãy chịu khó một chút đi ha? Con xem, con đi làm cả ngày cũng không ăn được bao nhiêu, thân thể bây giờ đã nhỏ gầy đến mức đáng thương thế này. Dù món ăn này có tệ đến đâu thì cũng coi như sạch sẽ hơn thức ăn bên ngoài một chút mà. "

Cao Phượng Kiều nói ngon nói ngọt với cô con gái nhỏ của mình như để làm vui lòng cô, trong ánh mắt của bà toát lên vẻ cưng chiều và xót xa dễ thấy.

Ngay sau đó, bà quay đầu lại, tần nhẫn trừng lớn mắt nhìn Tô Khải.

Muốn trách cũng chỉ có thể đổ thừa rằng những món ăn do Tô Khải làm ra quá bình thường, không thể khơi dậy sự thèm ăn của cô con gái nhỏ bé bỏng của bà.

"Không ăn, không ăn, con đi ăn đùi gà còn ngon hơn ấy, lại còn có thể thả lỏng tinh thần nữa chứ."

Diệp Chỉ Nhược vùng vằng đi về phía phòng máy tính.

"Họ Tô kia, anh nhìn xem anh đã làm ra cái chuyện tốt gì đây này. Có việc nấu mỗi một cái bữa cơm thôi mà cũng làm không được, thật đúng là phế vật."