Chương 1: Tô Khải - con rể tới nhà (1)

"Tô Khải, sao còn đứng đó ngẩn người ra làm gì, mau mau đi rót một ly nước cho Vương thiếu gia uống đi."

Lúc này là buổi chiều, trong sảnh của một ngôi biệt thự ở tiểu khu Long Dương của thành phố Đông Hải, một người phụ nữ cao ráo và xinh đẹp với những đường nét thanh tú đang lớn tiếng quát tháo một thanh niên đeo tạp dề khác đứng ở bên cạnh.

Mặt khác, một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi thủ công của Ý đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh nhìn chằm chằm vào người thanh niên nọ rồi nở một nụ cười như không cười.

Trên bàn cà phê trước mặt người đàn ông đó, có một bó hoa hồng đỏ rực lửa, tỏa ra một loại hương thơm thoang thoảng dễ chịu.

Tô Khải liếc mắt nhìn người vợ Diệp Hoa Tử đang tỏ vẻ chán ghét với mình kia, sau đó lại liếc nhìn sang Vương Lãng đang dương dương tự mãn, thoáng chốc liền cảm thấy có chút ấm ức.

Tên chết tiệt này vậy mà lại dám ngang nhiên đến nhà của anh để tặng hoa tỏ tình với người vợ Diệp Hoa Tử của anh.

Điều này không phải cho thấy anh ta đang cố ý làm nhục người con rể chính thống là anh hay sao?

Tuy nhiên, khi đối mặt với vẻ mặt có chút kiêng kị và lúng túng của Diệp Hoa Tử, anh chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Ai bảo bệnh viện Hạnh Lâm của vợ anh có chuyện cần phải thông qua cái tên Vương Lãng này cơ chứ?

Nhìn thấy con muỗi nhỏ nằm trong tách trà còn sót lại từ tối hôm qua trên bàn, trong lòng của Tô Khải hơi kích động đôi chút, anh nhanh chóng rót thêm chút nước, rồi vội vàng bước tới, đưa bằng cả hai tay cho Vương Lãng, cười nói, "Vương thiếu gia, mời uống nước."

Vương Lãng không mù, anh ta nhìn thoáng qua xác con muỗi, trong đáy mắt hiện lên một tia tức giận.

Nhưng Vương Lãng là một người được dạy bảo khá tốt, anh ta mặt không biến sắc đặt tách trà trở lại lên mặt bàn, rồi nhìn về phía Diệp Hoa Tử đang ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh mà mỉm cười, "Hoa Tử, thật ngại quá, tôi không thường xuyên uống nước lạnh cho lắm, tôi chỉ thích uống capuccino nóng mà thôi, chi bằng cậu làm cho tôi một tách đi."

Khi còn học đại học, anh ta đã bắt đầu thích Diệp Hoa Tử, vì vậy anh ta thuộc làu làu tất cả thói quen sinh hoạt của cô.

Và đương nhiên, thức uống yêu thích của Diệp Hoa Tử chính là cappuccino.

"Cái này ... thôi được rồi, Tô Khải, anh đi pha một ly cappuccino cho Vương thiếu gia đi."

Diệp Hoa Tử lúc đầu có hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức liếc mắt nhìn Tô Khải một cái cảnh cáo.

Tất nhiên cô có thể nhìn thấy sự khác thường trong cốc nước kia.

Sau đó, từ bên trong chiếc ví nhét bên người, cô lấy ra một bản hợp đồng, cười nhẹ nói với Vương Lãng: "Vương thiếu gia, hôm nay đúng lúc cậu đang ở đây, chọn ngày không bằng gặp ngày, làm phiền cậu ký giúp tôi bản hợp đồng này. "

"Không vội không vội, hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta không nói chuyện công việc, không nói chuyện công việc."

Vương Lãng cười ha hả nói, đôi mắt hình tam giác sắc bén của anh ta đảo quanh khuôn mặt xinh đẹp đến từng chi tiết của Diệp Hoa Tử và cũng không biết vô tình hay cố ý đảo xuống nơi phần ngực nở nang đầy mê hoặc của cô.