Chương 5
Mùi rượu cùng son phấn tràn ngập đại đường kỹ viện, cười vui tán tỉnh không ngừng bên tai, dàn nhạc trên sân khấu ra sức diễn tấu lại không người xem. Trong đó hé ra một bàn tròn lớn ngồi bảy tên hán tử, bọn họ say khướt ôm các cô nương quần áo hở hang, hoặc rung đùi đắc ý đàm luận, hoặc cùng cô nương trong lòng uống rượu trêu đùa.
Uông Đông Thắng cầm đầu nắm nữ tử bên cạnh đứng lên, lúc lắc hướng sương phòng trên lầu hai đi đến. Nữ nhân cười hì hì giúp đỡ hắn, miệng nói “Đại gia, đừng như vậy gấp gáp, thời gian hãy còn sớm......”
Uông Đông Thắng ha ha cười, một tay xấu xa xoa nắn bộ ngực đầy đặn của nàng. Hai người tiến vào một phòng đã sớm chuẩn bị tốt, Uông Đông Thắng một cước đá cửa, ôm cô nương ngã vào trên giường, một tay bái điệu
(cởi ra)
y bào của nàng.
Hai người đang muốn miệt mài một phen, bỗng nhiên truyền đến “xuy” một tiếng, ánh nến trong phòng lập tức tắt. Kỹ nữ kia hoảng sợ, chỉ nghe Uông Đông Thắng trong bóng đêm lớn tiếng la hét:
“Người nào vương bát cao tử!”
Hắn vừa dứt lời, cửa sổ đột nhiên “suy suy lạp” một tiếng mở ra, một bóng người màu đen thiểm
(chợt hiện)
vào trong phòng. Trường kiếm trong tay đối phương lóe ra từng trận hàn quang, ánh trăng sau lưng buộc vòng quanh hắn như trước mang theo hình dáng tuấn tú.
“Ngươi...” – Uông Đông Thắng đang muốn mở miệng, thiếu niên nhanh như chớp nhảy đến trước mặt hắn. Thanh quang xẹt qua, chỉ nghe thấy phốc phốc vài tiếng, Uông Đông Thắng không còn phát ra bất kì thanh âm gì nữa.
Bóng đen kia bay nhanh nhảy ra ngoài cửa sổ, như ma quỷ biến mất trong bóng đêm.
Trong phòng một thiên yên tĩnh, kỹ nữ trên giường hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng cả người phát run, sờ soạng tìm kiếm hộp diêm, châm một ngọn nến. Sau khi ánh sáng trong phòng khôi phục, nàng rốt cục thấy được Uông Đông Thắng ngã trong vũng máu, ngực hắn bị đâm thủng, giương miệng, hai mắt phun ra, bộ dáng cực kỳ kinh khủng.
“Nha ──!!” – Ngọn nến trong tay kỹ nữ rớt xuống, phát ra một tiếng thét chói tai.
Bắc Phong gào thét, quét qua hoa lau đầy khắp núi đồi, dưới bầu trời u ám, đỉnh núi bị bao phủ bởi một đám bụi mù phảng phất.
Một nấm mộ lẻ loi đứng trên sườn núi, phía trước đặt một tấm mộc bài đơn sơ. Tiền giấy ở trong gió bay lả tả, như từng bông tuyết khổng lồ. Thiếu niên một thân áo xám đứng trước mộ, chăm chú nhìn dòng chữ trên mộc bài.
“Kim Hoa, ta đã báo thù cho ngươi. Ngươi không cần tái thương tâm...” – Miêu Tuyết Khanh thì thào nói.”Ta sẽ thực hiện hứa hẹn của ta. Ta nói muốn kết hôn ngươi, nhất định sẽ thú ngươi....”
Hắn nói xong, xoay người sang chỗ khác, thấy được cẩm y nam tử đứng sừng sững trong bụi hoa lau, đối phương làm như thế nào đi vào, hắn nhưng lại không có phát hiện.
“Như thế nào? Điều nên nói đều nói xong rồi sao?” – Hạ Hầu Huân bất biến mà cười nói.
Miêu Tuyết Khanh né tránh ánh mắt của y, không phát một tiếng mà nhìn xa xăm. Hạ Hầu Huân đi đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn hắn, dùng khẩu khí bâng quơ nói:
“Mới sáng sớm, thủ hạ của Uông Đông Thắng đã chạy đến trong phủ nháo sự, nói nếu không đem ngươi giao ra, sẽ hủy đi Hạ Hầu phủ chúng ta.”
Miêu Tuyết Khanh tiếp tục không hé răng, Hạ Hầu Huân lại nói: “Ta theo bọn họ nói chuyện thật lâu bọn họ cũng không chịu bỏ qua, ta cũng không có biện pháp, đành phải phân phó hạ nhân giữ cửa đóng cửa, đưa bọn họ toàn bộ gϊếŧ chết ở trong phòng.”
Miêu Tuyết Khanh lúc này mới nhìn y, đối với lời y nói tỏ vẻ nghi ngờ. Hạ Hầu Huân cười ám muội, chậm rãi kề sát vào mặt hắn, y dựa vào thật sự gần, nhiệt khí phất phơ trước mũi Miêu Tuyết Khanh, người sau vội đem mặt biệt khai.
“Ngươi không tin sao? Ta vốn tính toán gϊếŧ bọn họ. ” – Hạ Hầu Huân cười đến bí hiểm, khiến Miêu Tuyết Khanh không thể không nhìn về phía ánh mắt y.
Hạ Hầu Huân một tay nâng lên cằm hắn, nửa thật nửa đùa nói: “Bọn họ trước đó từ phân đà Khánh Châu trộm đi một quyển sổ, ngươi nên biết, phân đà chủ phân đà Khánh Châu, Chung Quyền lão nhân, từ trước đến nay không phục ta, Uông Đông Thắng là muốn đem sổ sách bán cho ta, làm cho ta nắm được nhược điểm của Chung lão nhân. Cha ta một lần trong hội nghị đà chủ đề cập qua muốn cho ta tiếp quản chưởng môn vị, lúc ấy thanh âm phản đối lớn nhất chính là Chung lão nhân, ta là rất muốn có thể mượn thứ này áp chế Chung lão nhân. Nhưng cũng không phải dùng loại trò hề này của tiểu hài tử... “
Miêu Tuyết Khanh mi tâm vừa động, hắn cơ hồ có thể đoán được dụng ý của Hạ Hầu Huân. Lời Hạ Hầu Huân nói kế tiếp hoàn toàn chứng thật ý tưởng trong đầu hắn: “Ngươi gϊếŧ Uông Đông Thắng, vừa vặn giúp ta một phen, ta chẳng những tìm được lý do diệt bọn hắn, còn có thể đem sổ sách của Chung lão nhân thu về, thoải mái mà trả lại cho hắn, thuận nước giong thuyền. Kể từ đó, Chung lão nhân ngày sau đối ta nếu bất mãn cũng không dám nói ra. Lại nói, ta thực hẳn là hảo hảo cảm tạ ngươi, ngươi nói có phải hay không?”
Lời y nói phảng phất mở ra mưu kế, hết thảy sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này như đèn kéo quân ở trong đầu Miêu Tuyết Khanh quay về.
Chẳng lẽ, nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tính toán của Hạ Hầu Huân? Chính mình cùng Kim Hoa cứ như vậy từng bước một rơi vào bẫy? Nói như thế, hết thảy hành động không bình thường từ trước đến nay của Hạ Hầu Huân đều có giải thích hợp lý!
Miêu Tuyết Khanh sắc mặt dần trở nên tái nhợt, miệng hắn phát run, thanh âm không xong hỏi: “Kia Kim Hoa.... Cái chết của Kim Hoa......”
“Cũng là trong kế hoạch của ta.” – Hạ Hầu Huân thản nhiên cười nói: “Nếu nàng không chết, ngươi sẽ không tức giận đến gϊếŧ chết Uông Đông Thắng, có phải hay không?”
“Chuyện nàng bị ô nhục....”
“Đương nhiên cũng là ta an bài.” – Hạ Hầu Huân mị mắt cười, miệng phát ra lời nói vô cùng lãnh khốc: “Kim Hoa cô nương thật sự là một quân cờ không tồi, mỗi việc làm đều trong ý tưởng của ta, duy điểm da mặt dày là nằm ngoài ý liệu. Sau lúc bị cưỡиɠ ɧϊếp cư nhiên còn vọng tưởng có thể với ngươi thành thân, bất quá hoàn hảo, ta bảo Chu mụ bà cười nàng vài câu, nàng đêm đó liền thắt cổ. Thật sự là không uổng công ta một phen an bài chu đáo.”
Miêu Tuyết Khanh hai mắt mở lớn, giận không thể trừng mắt y. Hay cho một chiêu mượn đao gϊếŧ người! Chính mình cùng Kim Hoa đều bị đùa bỡn! Kim hoa còn vì thế bị mất mạng! Chính mình còn giống cái xuẩn đản chạy tới ám sát Uông Đông Thắng! Kỳ thật thủ phạm đích thực hại chết Kim Hoa ngay tại trước mắt!
Cứ việc như thế phẫn hận, hắn lại ngay cả dũng khí rút kiếm chỉ vào người trước mắt cũng không có, Miêu Tuyết Khanh gắt gao cắn răng, hai tay nắm chặt, móng tay dùng sức đến đâm vào da thịt.
Hạ Hầu Huân đem hết thảy để ở trong mắt, y cười lạnh hỏi: “Như thế nào? Ngươi thực sinh khí sao?”
Miêu Tuyết Khanh quay mặt đi, không nhìn tới y, hắn sợ chính mình nhất thời không khống chế được liền huy quyền!
Hắn đã sớm biết Hạ Hầu Huân có bao nhiêu lãnh khốc cùng tàn nhẫn, là hắn lựa chọn đi theo một người như vậy, hắn không có tư cách trách tội đối phương. Chính là...... Đơn giản là như thế, liên lụy Kim Hoa hy sinh tánh mạng sao? Hắn tình nguyện trúng bẫy chết đi chính là mình!
“Ngươi sẽ vì nữ nhân kia mà đối ta sinh khí sao? Ngươi sẽ vì nàng mà hận ta sao?” – Trong lời nói của Hạ Hầu Huân xen lẫn một tia ghen tuông mà chính y cũng không phát hiện.
Miêu Tuyết Khanh cắn môi dưới, toàn thân tức giận mà run rẩy. Hạ Hầu Huân bất ngờ vươn đầu lưỡi, ở lổ tai hắn liếʍ một phen.
“A!” – Miêu Tuyết Khanh quá sợ hãi, che lổ tai từng bước lui về phía sau.
Hạ Hầu Huân cười ha ha, Miêu Tuyết Khanh mặt đỏ tai hồng, tức giận mới rồi cũng bị dọa tan, chỉ còn lại kinh hoảng cùng ngượng ngùng.
“Thiếu chủ, ngài đây là......”
Hạ Hầu Huân rất nhanh ngưng cười, nghiêm mặt nói: “Ngươi là người tối gần gũi của ta, trong lòng của ngươi không được phép tồn tại ai ngoài ta.”
Miêu Tuyết Khanh thần tình mê mang, khó hiểu ý này. Hạ Hầu Huân vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua hai má hắn.
“Không cần tái cho ta nghe được ngươi nói phải bảo vệ người khác. Người ngươi để ý, chỉ có thể là ta....”
Miêu Tuyết Khanh nhất thời hiểu được y nói, khuôn mặt nóng lên, ngực không tự chủ được mà kịch liệt nhảy lên. Hạ Hầu Huân thu hồi tay, tiêu sái cười, Miêu Tuyết Khanh vô thố mà nhìn chằm chằm mặt đất.
“Ta tính cho ngươi tham gia nhiệm vụ ám sát tiếp theo, cho ta xem thực lực của ngươi đi, cùng với, ngươi có bao nhiêu ý nguyện trung thành với ta.” – lời nói của Hạ Hầu Huân trên đỉnh đầu bay tới.
Đến khi Miêu Tuyết Khanh ngẩng đầu nhìn, thân ảnh đối phương đã muốn biến mất giữa bụi hoa lau đang lay động.
Không có ánh trăng, không có tinh quang, mây đen trong trời đêm quay cuồng tạo ra sắc thái hỗn độn. Nhìn xuống dưới, trong đại trạch chỉ lộ ra quang mang mỏng manh từ đèn l*иg, mấy mạt bóng người qua lại tuần tra.
Hơn mười hắc y nam tử, như điểu đêm vô thanh vô tức mà dừng lại bên trên. Trung niên nam tử cầm đầu ── Hoàng Khi Vân, quay đầu, lấy khẩu khí lạnh như băng nói: “Chưởng môn có lệnh, không được lưu lại một người sống.”
Những người còn lại gật gật đầu, đều kéo lên mặt nạ, Hoàng Khi Vân nhìn quét mọi người, bỗng dưng chỉ vào một thiếu niên thân hình nhỏ xinh trong đó, khẩu khí không hờn giận mà nói:
“Miêu Tuyết Khanh, ngọc bội của ngươi hiện ra.”
Miêu Tuyết Khanh cúi đầu thấy ngọc bội hình quạt trên cổ mình quả thực theo cổ áo trượt ra. Hắn hơi hơi sửng sốt, dưới ánh mắt săm soi của mọi người, yên lặng mà đem ngọc bội quay trở về trong quần áo.
Tất cả mọi người chuẩn bị sắp xếp, Hoàng Khi Vân ra lệnh.
“Động thủ!”
Sưu sưu sưu vài tiếng, hắc y nhân trên cây trong nháy mắt tản ra, chỉ còn nhánh cây nhẹ nhàng lay động......
Một bóng đen dừng ở phía sau thị vệ tay cầm trướng côn, bất ngờ tóm cổ hắn, thị vệ chưa kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi đã bị cắt đứt cổ họng.
Các thị vệ khác trong viện liên tục bị gϊếŧ chết, thích khách Độc Phiến Môn tựa như ma đêm, trong bóng đêm tĩnh lặng lấy đi mạng sống kẻ khác.
Hoàng Khi Vân dẫn ba người, hướng chủ ốc tiếp cận, nhưng vào lúc này, một đại cẩu đang ngủ trước hàng rào bỗng nhiên cảnh giác mà tỉnh lại, nó nhìn thấy lai khách không tốt trước mặt, lập tức kích động sủa đứng lên. Hoàng Khi Vân cẩn thận mấy cũng có sai sót, bị một con cẩu phá hủy kế hoạch, người trong phòng nhất thời bị bừng tỉnh.
“Sách!” – Hoàng Khi Vân một cước đem cẩu đá bay, nó gào thét va vào lan can, miệng trào máu tươi. Cùng thời gian, tráng đinh phòng trong đều mang theo vũ khí vọt ra, hô to:
“Có thích khách! Mau tới a!”
Bọn họ đi lên cùng sát thủ Độc Phiến Môn giao đấu, đại trạch yên tĩnh nhất thời bị tiếng chém gϊếŧ bao phủ, phụ nữ và trẻ em cùng các lão nhân chạy trối chết.
Một gã đại hán chòm râu củ ấu cầm đại quan đao trong tay, hùng hổ từ trong phòng lao tới, hắn chính là ốc chủ nơi này, cũng là đối tượng của nhiệm vụ ám sát lần này.
Đại hán đối một gã thanh niên đang cùng thích khách chiến đấu kịch liệt quát: “Mang tiểu thư cùng phu nhân rời đi! Nơi này giao cho ta!”
“Là!” – Thanh niên đem thích khách huy khai, hoả tốc hướng nội ốc chạy đi.
Đại hán quan đao vung lên, chặt bỏ đầu một gã thích khách Độc Phiến Môn, hắn quơ đại đao, cao giọng thét to: “Các ngươi lũ chuột nhắt! Đều tới chỗ ta chịu chết!”
Hoàng Khi Vân rút kiếm tiến lên, hắn đối Miêu Tuyết Khanh phía sau hô: “Đuổi theo người vừa rồi! Phải diệt cỏ tận gốc!”
Miêu Tuyết Khanh hơi chút ngẩn ra, lập tức hướng phương thanh niên ly khai đuổi theo. Thời điểm hắn đi đến, vừa lúc nhìn thấy thanh niên phụ giúp một phụ nhân trong lòng ôm một vị tiểu thư lên xe ngựa.
Miêu Tuyết Khanh hướng hắn lao đến, thanh niên cuống quít xoay người cùng hắn đối chiến. Kia phụ nhân nhào vào trong xe ngựa, xa phu lập tức súy động dây cương, nhanh chóng trốn theo cửa sau. Miêu Tuyết Khanh không phí chút khí lực liền xỏ xuyên qua ngực thanh niên kia, hắn thu hồi thanh kiếm dính đầy máu tươi, vội vàng đuổi theo xe ngựa.
Xe ngựa ở trong rừng trúc chạy như điên, Miêu Tuyết Khanh theo sát sau đó. Xa phu không ngừng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn càng đuổi càng gần, gã giống như sắp mất mạng dùng sức quất ngựa, con ngựa tê hí, ra sức chạy trốn.
Miêu Tuyết Khanh phi thân nhảy lên, đạp lên một cây trúc! Lợi dụng lực đàn hồi của cành trúc mà bay về phía xe ngựa, hắn vững vàng dừng trên đỉnh xe, cầm kiếm đâm xuống! Xa phu kêu thảm, bị gϊếŧ chết, thi thể kéo một mảnh máu tươi ngã nhào trên mặt đất.
Miêu Tuyết Khanh một tay kéo lấy dây cương, con ngựa dài tê, nhấc lên chân trước, ở tại chỗ vòng vo vài vòng mới dừng lại. Miêu Tuyết Khanh ổn định xe ngựa xong, xoay người, một tay mở ra màn xe.
Phụ nhân trẻ tuổi ôm một tiểu cô nương ba tuổi, lui ở trong góc lạnh run. Tiểu cô nương rúc vào trong lòng mẫu thân, đôi mắt ngập nước lóe ra vẻ ngây thơ chất phác, Miêu Tuyết Khanh nhìn thấy ánh mắt không hiểu thế sự, sát ý nhất thời tiêu tán, chỉ cảm thấy ngực một trận đập loạn.
Mẫu thân gắt gao ôm nàng, làm cho mặt của nàng vùi vào l*иg ngực ấm áp rộng lớn của chính mình, nàng vuốt ve tóc nữ nhân, dùng thanh âm nức nở ở bên tai con lẩm bẩm: “Ngoan...... Đừng nhìn...... Không có việc gì...... Không có việc gì...”
Miêu Tuyết Khanh cảm giác trong cổ họng một trận khô nhiệt, tay cầm kiếm như bị cự thạch đè nặng, như thế nào cũng nhấc không lên. Tiếng khóc phụ nhân không ngừng bay tới, nghe như kim châm vào lỗ tai hắn.
Miêu Tuyết Khanh cắn răng giơ kiếm lên ── kiếm lại định ở giữa không trung, không thể hạ xuống. Phụ nhân ôm nữ nhân, lui thành một đoàn.
Hắn không hạ thủ được...... Hắn không thể xuống tay gϊếŧ chết hai mẹ con trong tay không một tấc sắt! Chính là như vậy thì không thể hoàn thành nhiệm vụ! Hắn liền mất đi tư cách làm sát thủ! Miêu Tuyết Khanh ở trong lòng giãy dụa.
Sàn sạt sa...... Gió đêm thổi qua rừng trúc, lá rụng trên mặt đất bay múa. Miêu Tuyết Khanh động tác đình trệ mà buông tay, thanh kiếm thu hồi trong vỏ.
“Các ngươi đi đi......” – Hắn nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm nhỏ tựa như gió đêm thổi qua mặt hồ.
Phụ nhân thần tình ngập nước mắt, kinh ngạc ngẩng đầu lên, Miêu Tuyết Khanh trước mắt đã muốn không thấy......
Miêu Tuyết Khanh tâm tình trầm trọng trở lại đại trạch, mọi người trong phòng đã bị gϊếŧ chết, nơi đó thi thể vương vải khắp nơi trên đất, tràn ngập vị máu tươi tanh hôi. Đại hán cầm quan đao ngã trên thi thể đồng bạn, dĩ nhiên thân thủ dị chỗ.
Hoàng Khi Vân hai tay khoanh lại trước ngực đứng ở chỗ cũ, theo dõi hắn, nghiêm khắc hỏi: “Cư nhiên mất nhiều thời gian như vậy, có gϊếŧ không?”
Miêu Tuyết Khanh cúi đầu không nói, Hoàng Khi Vân tiến lên trước một bước, thô lỗ nắm áo hắn, cả giận nói: “Trả lời ta!”
Miêu Tuyết Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt không có một tia sợ hãi, thản nhiên đáp: “Không có.”
“Không có?!” – Hoàng Khi Vân không thể tin mà lặp lại lới hắn nói, hắn quát: “Ngươi nói cho ta rõ ràng một chút!”
Miêu Tuyết Khanh lại không hé răng, Hoàng Khi Vân đang muốn phát hỏa, người bịt mặt một bên nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta phải rời khỏi.”
“Phi!” – Hoàng Khi Vân thối một ngụm, buông ra Miêu Tuyết Khanh, hắn chỉ vào Miêu Tuyết Khanh nói: “Xem ngươi trở về như thế nào cùng Thiếu chủ giải thích!”
Miêu Tuyết Khanh mày cũng không nhúc nhích một chút, chính là nhẹ mím môi. Hoàng Khi Vân đối những người khác nói: “Tốt lắm, rút lui!”
“Là!” – Đoàn người nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Ánh nến chiếu rọi trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của Miêu Tuyết Khanh, hắn quỳ trên mặt đất, hai mắt dại ra nhìn tấm thảm trước mặt. Hạ Hầu Dự ngồi ở ghế da hổ, trên cao nhìn xuống theo dõi hắn, Hạ Hầu Huân ngồi ở bên cạnh phụ thân, trong tay thưởng thức cây quạt, làm như hết thảy trước mắt đều cùng hắn không quan hệ. Ngồi ở hai bên chính là ba vị phân đà chủ Độc Phiến Môn, vài tên thị vệ canh giữ ở phía sau bọn họ.
Hoàng Khi Vân đứng bên cạnh Miêu Tuyết Khanh lớn tiếng kể lể: “Hắn cư nhiên mềm lòng, để mẹ con kia chạy thoát! Người như thế căn bản không xứng làm đệ tử Độc Phiến Môn!”
Cận Châu phân đà chủ, Liễu Uyên, một bên xen mồm: “Như vậy mẹ con kia đâu? Hiện nay ra sao?”
“Liễu đà chủ yên tâm, tiểu nhân đã phái người đuổi bắt, tin tưởng rất nhanh có thể bắt được.”
“Nếu đã phái người đi, việc này không bằng liền như vậy coi như hết.... ” – Liễu Uyên biết Miêu Tuyết Khanh là người của Hạ Hầu Huân, mà chính mình từ trước đến nay cùng Hạ Hầu Huân khá tốt, tự nhiên là tận lực giúp Miêu Tuyết Khanh thoát tội.
Không thể tưởng được Mạnh Khâu Ly thuộc Đạm Châu phân đà lại nói: “Nếu buông tha hắn một lần, ngày sau các đệ tử khác nhiệm vụ thất bại, chẳng lẽ cũng buông tha? Nếu tất cả mọi người giống hắn như vậy, kia còn ra thể thống gì?” – Mạnh Khâu Ly do không thể nịnh hót Hạ Hầu Huân, liền thẹn quá hóa giận, biến thành đối nghịch.
“Hắn chính là lần đầu tham gia nhiệm vụ, xảy ra sai lầm cũng không khó hiểu đi.”
“Này tính là sai sót sao? Hắn là cố ý phóng các nàng đi.”
“Ai...... Nói không chừng Tuyết Khanh chính là không thích hợp đảm đương vị trí thích khách, đem hắn điều đến phân bộ khác không phải tốt lắm?”
“Độc Phiến Môn chúng ta vốn toàn bộ đều là thích khách, người không thích hợp làm thích khách còn ở nơi này làm cái gì?”
Liễu Uyên cùng Mạnh Khâu Ly đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, Hạ Hầu Dự thấy bọn họ như vậy tiếp tục sẽ không thể vãn hồi, đành phải hỏi Chung Quyền vẫn chưa can dự vào: “Chung đà chủ, ý kiến của ngươi?”
Chung Quyền ngắm ngắm thần sắc mọi người ở đây, nói: “Ta không ý kiến, các ngươi quyết định đi.”
Nếu đổi lại từ trước, hắn nhất định đã đứng về phe Mạnh Khâu Ly, nề hà lần trước vì chuyện sổ sách mà nợ Hạ Hầu Huân một cái ân tình, cho nên đành phải bày ra thái độ không đếm xỉa đến, vừa không đắc tội Mạnh Khâu Ly, cũng không mạo phạm Hạ Hầu Huân.
Nguyên bản chuyện xử lý Miêu Tuyết Khanh cũng không cần kinh động các đà chủ, Hạ Hầu Dự hoàn toàn có thể lén xử lý, cũng may là mấy ngày nay vừa vặn là hội nghị đà chủ Độc Phiến Môn, mọi người trong phân đà tổng đà tụ cùng một chỗ. Mà nay bại lộ, vì biểu hiện tôn trọng, không thể không gọi bọn họ dự thính.
Hạ Hầu Dự không có biện pháp, chỉ phải phiêu đứa con, nói: “Huân nhi, Tuyết Khanh là người của ngươi, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”
Miêu Tuyết Khanh cúi đầu trong lòng bàn tay run lên, khẩn trương chờ đợi Hạ Hầu Huân trả lời. Hạ Hầu Huân phe phẩy quạt, từ từ cười nói: “Là ta không tốt, không nên cho Tuyết Khanh đi tham gia loại nhiệm vụ này.”
Mạnh Khâu Ly cười lạnh: “Nói như vậy, Thiếu chủ nguyện ý đi ra gánh vác trách nhiệm?”
“Đúng vậy, Mạnh đà chủ hy vọng ta như thế nào gánh vác?” – Hạ Hầu Huân cười dài hỏi lại.
Mạnh Khâu Ly rõ ràng bất hảo, nói: “Tiểu nhân không dám, ai phạm sai lầm thì kẻ đó bị phạt. Thiếu chủ nhất định phải công chính chuyện này? Sẽ không làm việc thiên tư đi?”
Hạ Hầu Huân lợi hại suy nghĩ, cười hỏi: “Mạnh đà chủ nói làm việc thiên tư là ý tứ gì?”
“Không có ý tứ gì khác, chính là tiểu nhân nghe nói, Thiếu chủ cùng vị Miêu công tử này quan hệ thân mật, Thiếu chủ phải bảo hộ người chính mình cũng là chuyện thường tình, chẳng qua, thiên tử phạm pháp cùng thứ dân đồng tội, cho dù là thân tín của Thiếu chủ ngài, phạm vào sai cũng muốn....”- Hắn đang thao thao bất tuyệt nói, Hạ Hầu Huân bỗng dưng đứng lên, đánh gảy hắn, nói:
“Mạnh đà chủ xin hãy yên tâm, ta nhất định nghiêm khắc xử trí người phạm sai lầm, quyết không làm việc thiên tư.”
Miêu Tuyết Khanh không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của y. Lúc này, một gã thị vệ toàn thân hắc y chạy tiến vào, quì một gối nói: “Báo cáo chưởng môn cùng các vị đà chủ, mẹ con kia đã bị bắt được.”
Miêu Tuyết Khanh thân mình rõ ràng run lên, chỉ nghe Hạ Hầu Dự nói: “Tốt lắm, người ni?”
“Đương mẫu thân thay tiểu hài tử cản kiếm, đã chết, kia tiểu hài tử còn sống, nghe theo chưởng môn xử lý.”
Hạ Hầu Dự hỏi: “Huân nhi, ngươi xem như thế nào?”
“Đem đứa nhỏ vào.” – Hạ Hầu Huân nói, Miêu Tuyết Khanh kinh ngạc nhìn y ── y muốn làm gì?
Tiểu cô nương khóc lớn, tay chân bị trói lôi vào. Tất cả mọi người không biết dụng ý của Hạ Hầu Huân, chỉ thấy đối phương đứng lên, chậm rãi đi đến trước người Miêu Tuyết Khanh, đem kiếm một phen giao cho hắn.
Miêu Tuyết Khanh nhìn thấy kiếm, nháy mắt hiểu được! Hạ Hầu Huân khẽ cười nói: “Tuyết Khanh, ta cho ngươi một cơ hội nữa, gϊếŧ đứa nhỏ này đi.”
Mặt Miêu Tuyết Khanh trở nên trắng bệch, chậm chạp không có tiếp nhận thanh kiếm kia. Hạ Hầu Huân lại mở miệng:
“Chỉ cần ngươi tại đây trước mặt mọi người gϊếŧ nàng, ta liền tha thứ sai lầm của ngươi.” – Y nói xong, nhìn về phía các đà chủ, hỏi: “Mọi người có ý kiến khác không?”
Liễu Uyên cùng Chung Quyền đều tỏ vẻ đồng ý, Mạnh Khâu Ly không thể không đi theo phụ họa. Hạ Hầu Huân nhìn Miêu Tuyết Khanh, nói nhỏ:
“Tiểu đứa ngốc, ngươi xem ngươi đều gây cho ta cái gì phiền toái....Cho dù ngươi thả các nàng, các nàng cũng không sống được. “
Miêu Tuyết Khanh đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm thanh kiếm trước mắt, Hạ Hầu Huân đưa kiếm gần một chút, nói: “Động thủ đi, đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi.”
Miêu Tuyết Khanh cắn chặt răng, hao hết sức của chín trâu hai hổ mới có thể tiếp nhận thanh kiếm kia. Tuy rằng chính là một thanh kiếm thực bình thường, chính là hắn cầm ở trong tay, lại phảng phất có ngàn cân trọng.
Hắn từ từ đứng lên, chuyển hướng tiểu cô nương còn trên mặt đất.
Chỉ cần gϊếŧ nàng, có thể vượt qua nguy hiểm lần này, chính mình cùng Hạ Hầu Huân đều có thể thoát nạn.
Động thủ đi! Miêu Tuyết Khanh! Cho dù ngươi không động thủ, những người khác cũng sẽ gϊếŧ nàng! Miêu Tuyết Khanh ở trong lòng đối chính mình mà cổ vũ.
Tiểu cô nương mở to đôi mắt sợ hãi, ngây thơ nhìn hắn. Miêu Tuyết Khanh biết chính mình phải gϊếŧ nàng, chính là vì cái gì... Tay không cử động được.
Bộ dáng chiếu rọi trong mắt tiểu cô nương, Miêu Tuyết Khanh tận mắt thấy tay mình cầm kiếm, tựa như quỷ dạ xoa kinh khủng! Đây là hắn sao? Đây là bộ dáng hiện nay của hắn sao? Không ──! Hắn không cần biến thành như vậy ──!
Đương ── kiếm trong tay rơi trên mặt đất, Miêu Tuyết Khanh trong mắt nhỏ một viên nước mắt trong suốt. Hắn xoay người nhìn Hạ Hầu Huân mặt không chút thay đổi, khớp hàm run lên mà nói:
“Ta...... Làm không được......”
Hạ Hầu Huân hờ hững nhìn hắn, y chuyển hướng Hoàng Khi Vân, không nhanh không chậm mà nói: “Vậy ngươi thay hắn làm đi.”
“Là!” – Hoàng Khi Vân tay nâng kiếm, một kiếm đâm vào ngực tiểu cô nương.
“Ô oa ──” – tiểu cô nương cuối cùng một tiếng khóc thét, tựa như tiếng kêu từ địa ngục truyền đến. Miêu Tuyết Khanh khó chịu mà nhắm mắt, nắm chặt nắm tay.
Mạnh Khâu Ly lại nhân cơ hội công kích Hạ Hầu Huân, la hét y phải xử phạt Miêu Tuyết Khanh, bọn họ đang nói cái gì, Miêu Tuyết Khanh đã muốn nghe không rõ, hồn phách của hắn phiêu ly thân thể, tất cả cảm giác đều trở nên mờ ảo.
Cuối cùng, hắn nghe thấy Hạ Hầu Huân nói: “Phế võ công hắn, đem ra bên ngoài uy dã lang, như vậy được rồi chứ?”
Mạnh Khâu Ly rốt cục ngậm miệng. Miêu Tuyết Khanh tầm nhìn mơ hồ mà nhìn Hạ Hầu Huân hướng chính mình đi tới, kiếm trong tay đối phương nổi lên thanh quang lạnh như băng. Hạ Hầu Huân trong mắt không có một chút dao động cùng không đành lòng...... Quên đi, nếu tánh mạng chính mình là do y cứu, vậy đem mệnh trả lại cho y đi. Ít nhất, chính mình không cần lại đi làm loại chuyện tình tàn nhẫn này...... Miêu Tuyết Khanh khóe miệng hiện ra nụ cười giải thoát, hắn nhắm mắt lại, vươn hai tay.
Hạ Hầu Huân đứng ở trước mặt hắn, rất mạnh xuất kiếm ──
“Ô......”
Gân mạch tứ chi bị cắt đoạn, Miêu Tuyết Khanh đau đến cơ hồ hôn mê, nhưng hắn cố nén gào thét trong miệng.
Thương! Hạ Hầu Huân thu kiếm vào trong vỏ. Miêu Tuyết Khanh quỳ trên mặt đất, máu tươi từ cổ tay cùng cổ chân phun tung toé mà ra.
“Đem hắn ném tới phía sau núi đi.” – Hạ Hầu Huân lạnh lùng ra lệnh.
Miêu Tuyết Khanh bị hai người tha đi, hắn mơ màng suy nghĩ, thấy Hạ Hầu Huân cũng không quay đầu lại mà đi trở về chỗ ngồi.
Bọn người thô lỗ lập tức đem thiếu niên suy yếu ném xuống, đối phương trên mặt đất lăn lộn vài cái, tiếp theo vẫn không nhúc nhích mà nằm úp sấp.
“Đi thôi.”
Bên tai tiếng vó ngựa dần dần rời xa, dần dần biến mất. Miêu Tuyết Khanh nằm trong đất lạnh như băng, hai mắt lạnh lẽo mà nhìn mặt đất.
Nơi này là chỗ nào Dường như là phía sau núi đi. Miêu Tuyết Khanh hoảng hốt nghĩ.
Một đoàn màu xanh trong suốt dán trước mắt mình khiến cho hắn chú ý, hắn khẽ đảo mắt nhìn lại ── ngọc bội hình quạt phát ra quang mang nhàn nhạt.
Là Hạ Hầu Huân cho hắn. Vừa rồi, thời điểm bọn người đó đem hắn ném, ngọc bội cũng rơi ra...
“Ô......” – Miêu Tuyết Khanh nghĩ muốn với tay lấy, hai tay lại căn bản không thể nhúc nhích, chỉ là một động tác rất nhỏ, khiến cho hắn đau đến sắp ngất.
Rõ ràng đã muốn sử xuất toàn thân khí lực, ngón tay lại chỉ có thể di động nửa tấc. Không được... Buông tha cho... Hắn quyết tâm quỳ rạp trên mặt đất, gió lạnh từng trận, lạnh đến đến xương. Mây đen dầy đặc không trung, một chút bột phấn nhẹ sáng lên.
Là tuyết rơi sao...... Miêu Tuyết Khanh nhìn bông tuyết bay xuống cỏ dại, tuyết càng rơi càng nhanh, rất nhanh liền đem Miêu Tuyết Khanh toàn thân đều bao trùm.
Hắn lại không có cảm giác rét lạnh, cũng tái không có cảm giác đau đớn. Đại khái, máu trong cơ thể đã muốn ngưng kết đi. Miêu Tuyết Khanh nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết....
Một tuấn mã màu xám mạo hiểm phi trên đường rừng tuyết bay lả tả. Công tử trên lưng ngựa thần tình lo âu, y dùng sức quật con ngựa, làm cho nó chạy nhanh hơn một chút. Con ngựa vượt qua đại tuyết, một hơi chạy vội tới trên sườn núi.
“Hu ──” – Hạ Hầu Huân dừng ngựa, xoay người nhảy xuống.
Y thở hổn hển đốt lên một cây cây đuốc, ở trên mặt đất sốt ruột tìm kiếm. Vừa thấy bất kì vật thể gì liền đi qua xác nhận, nhưng lại thủy chung tìm không thấy “người nọ”.
“Chết tiệt!” – Hạ Hầu Huân thầm rủa, như trước không chịu buông tha, hắn dùng chân đem tuyết dày đẩy ra, nương ánh lửa cẩn thận tìm kiếm, ở tại chỗ dạo qua một vòng lại một vòng. Thẳng đến khi đống tuyết bị đạp bằng, như trước không thu hoạch được gì.
“Chẳng lẽ không đúng nơi này? Không có khả năng a...” – Y thì thào tự nói, bỗng dưng, một đoàn thanh quang xa xa tiến mắt y. Hạ Hầu Huân chạy vội qua, đẩy ra tuyết đọng, nhìn thấy ── là ngọc bội y đưa cho Miêu Tuyết Khanh!
Ngọc bội ở trong này, Miêu Tuyết Khanh nhất định cũng ở đây! Hạ Hầu Huân kích động không thôi mà đem ngọc bội nhặt lên, hắn đem cây đuốc cắm ở một bên, lấy tay đào bới tuyết.
“Ách......” – Hạ Hầu Huân cánh tay cũng lạnh đỏ, nhưng ngay cả một mảnh góc áo của Miêu Tuyết Khanh cũng tìm không thấy.
Không phải bị dã lang ăn luôn đi? Y sợ hãi mà nghĩ, không! Sẽ không! Hắn nhất định ở ngay gần đây! Hạ Hầu Huân đứng lên, hô to:
“Tuyết Khanh ──! Tuyết Khanh ──! Ngươi ở nơi nào ──?!”
Tiếng thết của hắn trên đỉnh núi vọng về, bị gió tuyết thổi tán......
Lùng bùng lùng bùng lùng bùng...... Hương thơm thịt xương thang từ trong ngôi miếu đổ nát phiêu tán ra, ngọn lửa chiếu rọi một phòng ánh sáng. Thiếu niên nằm trên đống cây cỏ than nhẹ, lao lực mà mở mắt ra.
Thanh niên ngồi trước đống lửa quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra tươi cười ấm áp.
“Ngươi tỉnh?”
Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, tuyết đã muốn bắt đầu yếu bớt, không trung xuất hiện vài tia nắng sớm, giá lạnh bị xua tan.