Chương 3

Không phải Lý Minh Lan chưa từng thấy trai đẹp, bố mẹ nhan sắc vượt trội nên sinh ra cả hai anh em đều là trai xinh gái đẹp.

Nhưng thiếu niên này không chỉ đẹp trai mà còn là ân nhân của cô, ông nội Lý phẫu thuật xong tâm trạng rất tốt, phối hợp với bác sĩ nên hồi phục rất nhanh.

Sau giữa hè, Lý Minh Lan tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại thiếu niên đó nữa, không ngờ cậu lại trở thành bạn cùng lớp của cô.

Chuông báo hết tiết vang lên, thầy Quách còn chưa đi ra ngoài, Lý Minh Lan đã quay đầu lại: “Hi.”

Học sinh mới biểu hiện rất lạnh lùng.

Bạn cùng bàn rất nhiệt tình: “Hi.” Giọng cao quãng tám, âm cuối hơi rung.

Cô cười: “Tôi tên Lý Minh Lan.”

Bạn cùng bàn của cậu nói tiếp: "Tôi tên Phùng Thiên Lãng."

Bạn cùng bàn của cô cũng quay lại: “Tôi tên Chu Phác Ngọc.”

Học sinh mới vẫn im lặng.

Lý Minh Lan trực tiếp hỏi: “Bạn cùng lớp, còn cậu thì sao?”

Cậu giống như người câm.

Phùng Thiên Lãng tọc mạch: “Cậu ấy tên Mạnh Trạch.”

“Ồ, Mạnh Trạch.” Lý Minh Lan lẩm nhẩm đọc cái tên này, “Lần trước cảm ơn cậu nhé.” Câu này lẽ ra phải nói từ lâu rồi, chỉ là mùa hè năm ngoái không có cơ hội.

Phùng Thiên Lãng vẻ mặt tò mò: “Hai người quen nhau trước rồi sao?”

“Không quen.” Mạnh Trạch đóng sách lại, đi ra khỏi lớp học.

Từng gặp không có nghĩa là quen.



Kỳ nghỉ hè năm ngoái, Mạnh Trạch bay từ bắc vào nam, ở lại nhà ông ngoại.

Ông ngoại dậy khá muộn, lại không thể ngồi yên mà thích đi khắp nơi.

Mạnh Trạch đi theo ông ngoại mở gian hàng tranh ở khắp thành phố, cậu chỉ có thể tranh thủ buổi sáng để đi tham quan triển lãm.

Cậu đi rất sớm.

Cửa phòng triển lãm được khóa bởi một chiếc khóa bằng đồng, bên trong không bật đèn, chỉ có bóng dáng cậu phản chiếu trên tấm kính đen.

Không gian bên ngoài đại sảnh không lớn, lại dựng một tấm biển quảng cáo, Mạnh Trạch đứng một chỗ cảm thấy quá gò bó, bèn đi thẳng lên tầng ba.

Tầng ba náo nhiệt hơn, dưới lầu có giới thiệu, ở đây mở một lớp bồi dưỡng mỹ thuật, người qua kẻ lại, Mạnh Trạch tìm một chỗ trống cạnh cây cột nghịch máy ảnh, nghiêng đầu qua chợt nhìn thấy dưới mái dốc của tòa nhà có một người đang chạy tới.

Mái tóc người đó tung bay, cũng có thể nói rằng chính cô ấy đang bay.

Ngón tay Mạnh Trạch vô thức ấn vào nút chụp, khi cậu ngước mắt lên thì người đó đã đi mất.

Cậu không biết đối phương trẻ hay già, nhưng khung cảnh vừa rồi quả thật rất đẹp.

Không có nhϊếp ảnh gia nào là không đam mê cái đẹp, so với cảnh vừa rồi thì những cảnh khác đều rất tầm thường.

Mạnh Trạch cất máy ảnh, bắt đầu chơi trò chơi Rắn săn mồi trên điện thoại.

Khi cậu chơi xong một ván thì nghe thấy một tiếng huýt sáo.

Cô gái huýt sáo cũng trạc tuổi cậu, dung mạo kiều diễm, khuôn mặt có chút non nớt, lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân yêu kiều quyến rũ.

Nhưng cô lại có tính ngả ngớn mà Mạnh Trạch không thích.

Chỉ là khách qua đường, không thích thì thôi, nhưng không ngờ cậu lại gặp cô ở quán cà phê.

Sau đó, hết lần này đến lần khác, cậu lại gặp cô.

Quả nhiên cô thích giở trò, rõ ràng là lừa gạt người già nhưng lại rất hùng hồn tự tin, hơn nữa cô lại còn có thể huýt sáo hát đối với đám lưu manh lấc cấc.

Ông ngoại dán bức tranh đó lên khung quảng cáo ở trạm xe buýt.

Sau đó, Mạnh Trạch không gặp lại cô nữa.

Hôm đó cậu gửi phim đến studio chụp ảnh, rửa ảnh xong, cậu chọn ra một tấm.

Trong ảnh là một bóng người dưới mái dốc, có động thái mơ hồ.

Ông ngoại bước tới nói: "Ủa, đây không phải là cô bé đó sao?"

Phải không? Ai mà nhìn rõ chứ? Nhưng Mạnh Trạch không nghi ngờ sự nhạy bén của ông ngoại.



Mạnh Trạch rời khỏi lớp học, ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau.

Lý Minh Lan hỏi: “Cô có giới thiệu lai lịch của cậu ấy không?”

Chu Phác Ngọc lắc đầu: “Cô không nói, nhưng tớ quan sát tác phong hành sự của cậu ấy, là một người rất thanh cao."

Lý Minh Lan cong khóe môi: “Kỳ nghỉ hè năm ngoái tớ đã gặp cậu ấy.”

Chu Phác Ngọc lập tức hiểu ra đây là ai, kể từ kỳ nghỉ hè năm ngoái, Lý Minh Lan chỉ nói đến một người.

Lý Minh Lan không giỏi văn nên miêu tả thiếu niên cực kỳ nghèo nào, lúc đó cô nói thế này: “Đó là một nhân vật tuyệt thế.”

Chu Phác Ngọc hỏi: “Trông như thế nào?”

Lý Minh Lan không có câu trả lời.

Đến bây giờ, Chu Phác Ngọc thật sự nhìn thấy Mạnh Trạch, gật đầu nói: “Hai chữ tuyệt thế cậu nói rất vừa vặn.”

“Đúng chứ.” Lý Minh Lan đang suy nghĩ nên miêu tả ngoại hình của Mạnh Trạch như thế nào.

Người cậu rất nhẹ, những vật không có trọng lượng có thể là lông vũ, cũng có thể là lá cây, còn có thể là một lưỡi dao lam. Cậu sắc bén nhưng không hung hãn mà rất nhẹ nhàng, thoạt nhìn thì sức tấn công là rất thấp.

Lý Minh Lan đột nhiên có một suy nghĩ mới, có lẽ Mạnh Trạch không muốn dung mạo xinh đẹp như vậy.

Cô nói: “Cậu ấy đẹp trai không thể kiểm soát.”



Mạnh Trạch từ nhà vệ sinh đi ra, tình cờ gặp Vương Huy.

Lan can hành lang của lớp 12 dán đầy băng rôn cổ vũ khích lệ.

Vương Huy đứng trước hai chữ “nỗ lực”.

Mạnh Trạch đi ngang qua, chặn ngay khẩu hiệu "nghị lực".

Vẻ mặt Vương Huy có chút kinh ngạc, lại mang theo vẻ mờ ám: “Sáng sớm tôi đã nghe các bạn nữ trong lớp nói khối 12 có một mỹ thiếu nam mới đến, tôi lập tức đoán ra là hôm nay cậu chuyển đến, cậu được phân vào lớp mấy?”

Mạnh Trạch: "Lớp 7."

Vương Huy suýt nữa tự vả vào mặt mình, nếu biết sớm thì kỳ nghỉ đông vừa rồi cậu ta đã không nói với Mạnh Trạch rằng lớp 7 toàn là yêu ma quỷ quái. Vương Huy vỗ tay một cái, lựa ra ưu điểm của lớp 7 rồi nói: “Cô chủ nhiệm lớp 7 rất có trách nhiệm, đúng rồi, lớp 7 có một bạn nữ tên Lý Minh Lan, bạn ấy rất xinh đẹp.”

Mạnh Trạch lại nghe thấy cái tên này: “Cậu biết cậu ấy?”

"Đương nhiên." Vương Huy mỉm cười tự tin, "Mỹ nữ Nham Nguy có ai mà tôi không biết. Chúng ta học nhϊếp ảnh chẳng phải để theo đuổi cái đẹp sao?"

Sở dĩ Mạnh Trạch và Vương Huy hợp nhau là vì ngoài việc học chung lớp ba năm cấp hai, còn có một nguyên nhân nữa đó là cả hai đều thích chụp ảnh.

“Nhϊếp ảnh không chỉ là theo đuổi cái đẹp.” Lời nói của Mạnh Trạch đầy ẩn ý.

Vương Huy: “Còn gì nữa?”

Mạnh Trạch: "Nội hàm."

Vương Huy nhất thời không nghĩ ra lời gì để phản bác, những lời đồn khó nghe về Lý Minh Lan bao giờ cũng nhiều hơn những lời đồn tốt.

Lúc này, một bạn nữ từ phòng giáo viên đi ra, tình cờ tạo cơ hội cho Vương Huy chuyển chủ đề: “Lần trước tôi đã nói với cậu rằng lớp tôi có một nữ học bá, chính là người đó, tên Lý Nghi Gia.”

Cô ấy ôn tồn nhã nhặn, đeo một cặp kính không gọng, mặt mày sạch sẽ, nước da khỏe khoắn.

Vương Huy có chút tự hào: "Lý Nghi Gia cũng xinh đúng không, hơn nữa người có đầu óc đúng là khí chất khác biệt, mấy kỳ thi gần đây cậu ấy đều đứng nhất khối."

Mạnh Trạch nhìn bảng vinh danh ở giữa bồn hoa bên ngoài tòa nhà: “Hạng nhất toàn khối lần sau chưa chắc đã đến lượt cậu ta.”

Vương Huy ngẩng đầu nhìn trời: “Cậu đúng là không có ga lăng gì hết, mới ngày đầu tiên mà đã ra chiến thư với tiểu mỹ nhân rồi.”



Đúng như Vương Huy nói, mới sáng sớm các bạn nữ lớp 5 đã thảo luận về học sinh mới chuyển đến, Lý Nghi Gia nghe thấy và bây giờ cô nàng còn được nhìn thấy nữa.

Cô nàng và Vương Huy tình cờ gặp nhau trước cửa phòng học lớp 5.

Vương Huy lập tức lùi lại một bước: “Xin lỗi.”

Lý Nghi Gia hờ hững hỏi: “Người bạn vừa nói chuyện với cậu là học sinh của trường chúng ta à?”

"Đúng thế, cậu ấy mới chuyển đến, tên là Mạnh Trạch, là bạn cấp hai của tôi." Vương Huy nói, "Cậu ấy giống cậu, thành tích học tập rất xuất sắc."

“Ồ?” Lý Nghi Gia dừng bước, “Trường cũ của cậu ấy chịu để cậu ấy đi sao?”

"Không còn cách nào khác, bố mẹ cậu ấy chuyển công tác đến đây."

Lý Nghi Gia cười khẽ: “Vậy tôi đã có một đối thủ mạnh rồi.”

Vương Huy gãi đầu, cảm thấy mình đang tâng bốc Mạnh Trạch quá đà, giống như đang dìm Lý Nghi Gia, lại nói tiếp: “Hai người ngang tài ngang sức, không phân cao thấp.”



Khi Mạnh Trạch trở lại lớp học, nghênh đón cậu là nụ cười rạng rỡ của Lý Minh Lan.

“Mạnh Trạch.” Giọng cô rất vang.

Cậu ngồi xuống.

“Cậu chưa có thời khóa biểu đúng không, để tôi chép cho cậu một bản.” Cô cực kỳ nhiệt tình đưa qua một tấm thiệp nhỏ.

Mạnh Trạch không nhận, quay đầu hỏi Phùng Thiên Lãng: "Tiết tiếp theo là gì?"

Phùng Thiên Lãng sửng sốt, nhìn Lý Minh Lan, chợt hiểu ra, lắc đầu: "Tôi không biết."

“Ngữ văn.” Lý Minh Lan đặt tấm thiệp nhỏ lên bàn, “Không cần cảm ơn.”

“Các bạn lớp mình rất nhiệt tình.” Phùng Thiên Lãng ở bên cạnh thuyết minh.

Mạnh Trạch không nói với Lý Minh Lan câu nào.

Không, nửa câu cũng không nói.

Tấm thiệp nhỏ được đặt ở giữa, bên trên có vết cắt, có thể thấy cô đã dùng thước kẻ từng ô vuông, nét chữ cũng khá ngay ngắn.

Mạnh Trạch đọc lướt qua, ghi nhớ thứ tự từng môn, sau đó ném tấm thiệp cho Phùng Thiên Lãng.

Phùng Thiên Lãng lại sửng sốt.

“Nếu cậu đã không biết thời khóa biểu thì cứ giữ lấy đi.” Mạnh Trạch hạ thấp giọng, nếu không Lý Minh Lan nghe thấy sẽ lại đến quấy rầy cậu.

Phùng Thiên Lãng liếc nhìn bóng lưng Lý Minh Lan, gật đầu, rồi dán tấm thiệp nhỏ vào trang tựa của sách Ngữ văn.

Bộ nhớ của Mạnh Trạch không chỉ tiếp nhận văn bản mà còn ghi lại hình ảnh giống như chụp ảnh.

Lúc này cậu rất ghét trí nhớ siêu phàm của mình, bởi vì bông hoa lớn màu đỏ trên góc tấm thiệp nhỏ không thể không in sâu vào tâm trí cậu, muốn quên cũng không quên được.



Mạnh Trạch ăn trưa một mình xong rồi đi dạo quanh khuôn viên trường.

Một phiến đá cao hai mét được dựng trước cửa tòa thí nghiệm, trên phiến đá khắc chi chít chữ, là danh sách các nhà tài trợ của trường.

Có một người tình cờ giống cậu, cũng lạc vào góc yên tĩnh này.

Một cơn gió mạnh vụt qua, mái tóc dài rối bù của người đó che khuất khuôn mặt, từng sợi tóc tung bay.

Ngọn núi xa xa, ánh nắng ấm áp, cùng với nửa bóng người bố cục như tỷ lệ vàng này là phong cảnh đẹp nhất mà Mạnh Trạch nhìn thấy vào buổi trưa nay.

Đột nhiên, người đó hất tóc, đi về phía trước.

Thế giới yên tĩnh chợt trở nên ồn ào - bởi vì cô là Lý Minh Lan.

Dường như chứng minh từ một khía cạnh khác rằng người dưới mái dốc ngày hôm đó có thể chính là cô.



Hôm nay Lý Minh Lan lén mang điện thoại đến trường, cô nhờ một người bạn đi Ma Cao chơi mua hộ đồ.

Người bạn đến trung tâm thương mại nhưng không thể quyết định được nên gọi điện hỏi cô.

Lý Minh Lan đang trong lớp học không tiện nghe điện thoại, cô nghĩ tới nghĩ lui, thấy tòa thí nghiệm khá hẻo lánh nên chạy tới đây.

Nói chuyện với bạn xong, cô cất điện thoại rời đi.

Đột nhiên vấp phải một tảng đá, cô quay đầu lại, cảm thấy có một cái bóng vụt qua.

Lý Minh Lan bỗng nhiên xông ra: “Ai đó?”

Không có ai…

Mạnh Trạch chợt nghĩ, tại sao cậu phải tránh mặt cô? Nhưng cũng chỉ nghĩ thôi, cậu dán chặt người vào phiến đá, ngẩng đầu nhìn thấy một đàn chim bay ngang bầu trời.

Cậu nghe thấy Lý Minh Lan cười lớn: “Haha, nói không chừng là người chim.”

Mạnh Trạch: "..."



Thứ Bảy, bố mẹ Mạnh Trạch hẹn bạn bè đến nhà hàng uống trà.

Mưa bụi lất phất.

Hai vợ chồng nhà họ Mạnh dùng chung một chiếc ô đi về phía trước, họ cảm thấy học sinh thì nên đọc sách, ngoài ra không còn gì đáng để phân tâm, hai người bàn chuyện sửa sang một ngôi nhà khác, chưa bao giờ hỏi ý kiến Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch cầm một chiếc ô lớn màu đen, im lặng đi theo.

Phía trước có một nhóm người trông giống học sinh đang tụ tập bên ngoài nhà hàng, trong đó có một cô gái mặc áo khoác đỏ cười tươi như hoa, cô không cầm ô.

Một chàng trai đứng bên cạnh đưa tay cầm ô cho cô, còn mình thì ướt hết nửa vai.

Mạnh Trạch hạ ô xuống, giây tiếp theo lại nghĩ, tại sao mình phải sợ Lý Minh Lan? Cậu lại giơ ô lên.

Nhóm người đó đã vào rồi.

Bà Mạnh thấy con trai tụt lại phía sau thì gọi: "Mạnh Trạch, sao con lề mề thế?"

Mạnh Trạch: "Bị trượt chân."

Gia đình ba người vừa đến phòng bao thì ông Mạnh nhận được cuộc gọi của bạn.

Đầu bên kia nói mấy câu.

Ông Mạnh cười đáp: "Không sao, không sao. Anh cứ thong thả, đừng vội."

Nghe điện thoại xong, ông Mạnh cởϊ áσ khoác ra: “Bị tắc đường, họ sẽ đến muộn khoảng hai mươi phút.”

Bà Mạnh đón lấy áo khoác của chồng treo lên móc, còn mình thì cài nút áo chặt hơn, nói: “Chúng ta gọi món trước đi, trời lạnh quá.”

Ông Mạnh để ý thấy con trai ăn mặc phong phanh: “Con có lạnh không?”

“Không sao.” Cho nên, Mạnh Trạch không chỉ lạnh nhạt với bạn học mà bản chất cậu là như vậy.

Phục vụ gõ cửa, bưng lên một ấm trà nóng: "Mời quý khách dùng."

Bà Mạnh nghịch chiếc gương trang điểm bé tí, dùng khăn giấy lau đi vết son trên môi.

Ông Mạnh lại nghe hai cuộc điện thoại, ông hớp ngụm trà cảm thấy nhạt quá, bèn châm một điếu thuốc, tiếp tục nói chuyện với bạn, giữa cuộc gọi, ông nói với bà Mạnh: “Bảo phục vụ mang món phụ lên trước đi.”

Về phần Mạnh Trạch, cậu vô cùng buồn chán, cúi đầu chơi game trên điện thoại.

Trong căn phòng riêng rộng lớn như vậy, một nhà ba người ai làm việc nấy.

Bà Mạnh đặt gương trang điểm xuống, hỏi: “Mạnh Trạch, con đi học trường mới thế nào rồi?”

“Cũng được.” Câu trả lời của Mạnh Trạch có vẻ chuẩn mực.

Bà Mạnh: “Thi chưa?”

Mạnh Trạch: “Mới khai giảng thôi, chưa thi nhanh vậy đâu.”

Bà Mạnh khẽ thở dài: “Trường cấp ba Nham Nguy danh tiếng không tốt lắm, nhưng nửa sau học kỳ lớp 12 chuyển trường rất phiền phức nên chỉ có thể sắp xếp cho con đến đó.”

“Mẹ, có thể thi đỗ đại học hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân.” Mạnh Trạch vừa chơi xong một ván game.

Phục vụ bưng khay thức ăn lên, lần lượt bày các món phụ khác nhau lên bàn, vô tình đυ.ng phải vết dầu tràn ra từ mép đĩa nên trượt tay, chiếc đĩa nghiêng ra ngoài, nước sốt cay đỏ bắn lên vai Mạnh Trạch.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Nhân viên phục vụ liên tục xin lỗi.

"Không sao." Mạnh Trạch lấy khăn giấy lau, càng lau nước sốt càng dính, cậu đứng dậy, "Mẹ, con vào nhà vệ sinh."

Ông trời thường hay trêu ngươi, chẳng hạn như khi cậu mở cửa ra, một giọng nói từ bên ngoài truyền đến: "Làm gì vậy? Ở đây lạnh lắm."

Chiếc gương trang trí đối diện phản chiếu một góc áo khoác màu đỏ.

Lại là Lý Minh Lan.

Mạnh Trạch đang muốn đóng cửa lại thì nghe có người hỏi: "Lý Minh Lan, sắp đến lễ tình nhân rồi, cậu có dự định gì không?"

Cánh cửa bị đóng lại một nửa.

Tay Mạnh Trạch đặt lên nắm cửa, nhưng không nhúc nhích.

Cậu lặng thinh đứng bên cạnh cửa.