Chương 18

Nhà thi đấu trống huơ, không có ghế, mỗi học sinh còn phải bê một chiếc ghế đẩu.

Ghế dành cho lớp 12/7 được xếp ở bên trái của mấy hàng cuối cùng.

Lý Minh Lan còn chưa đặt ghế xuống đã nhìn sang nói: “Ở đây nhìn không rõ người trên sân khấu.”

"Vậy mới thoải mái." Chu Phác Ngọc ngồi xuống duỗi người, "Chúng ta không nhìn rõ trên sân khấu, trên sân khấu cũng không nhìn rõ chúng ta, có ngáp cũng không ai biết."

"Hôm nay có tiết mục áp chót của lớp 7 chúng ta, tớ đi đổi chỗ với người phía trước." Lý Minh Lan chen đến hàng đầu tiên của lớp 7, "Điêu Khôn, cậu có thể đổi chỗ với tôi được không?"

Điêu Khôn chỉ mong sao được ngồi ở hàng cuối: “Đương nhiên.”

Lý Minh Lan ngồi xuống, ngẩng cao đầu, thật ra vẫn không nhìn rõ trên sân khấu.

Cô ngồi cạnh lớp phó.

Lớp phó đẩy mắt kính: “Cuối cùng cũng có người đại diện lớp 7 lên phát biểu.” Cậu ta hổ thẹn, là cán bộ lớp mà thua một học sinh chuyển trường.

Lớp trưởng thẳng thắn hơn lớp phó: “Đừng nói là khóa chúng ta, mấy năm trước, lớp 7 cũng đều chưa bao giờ huy hoàng như vậy.”

Chịu thôi, hầu hết những học sinh có quan hệ ở trường cấp ba Nham Nguy đều tập trung ở lớp 7, lớp 12/7 là trại học dở nổi tiếng.

Lý Minh Lan: “Khó trách nhà trường đồng ý cho cậu ấy chuyển đến vào học kỳ này.”

Lớp trưởng: "Vinh dự của cậu ấy có lẽ không nằm ở Nham Nguy."

Lý Minh Lan: "Tại sao?"

Lớp trưởng: "Giờ đã là học kỳ hai lớp 12 rồi, học bạ của Mạnh Trạch vẫn chưa được chuyển đến phải không? Cậu ấy phải quay lại trường cấp ba ban đầu để thi đại học."

Lớp phó: “Sau này nếu cậu ấy trúng tuyển vào trường đại học hạng nhất thì cũng không tính phần cho Nham Nguy?”

“Không tính.” Lớp trưởng nói, “Nhưng trường mình vẫn có thể dùng cậu ấy để tuyên truyền.”

Lớp phó: “Trước đây Mạnh Trạch học trường cấp ba nào?”

Lớp trưởng quay sang Lý Minh Lan: “Lớp chúng ta chỉ có cậu là thân với Mạnh Trạch nhất, cậu có biết không?”

Hóa ra trong mắt các bạn khác, mối quan hệ của cô và Mạnh Trạch được gọi là thân thiết? Chân tướng sự thật chưa chắc là vậy, nhưng Lý Minh Lan cười: “Không biết, lần sau tôi sẽ hỏi.”

Chu Phác Ngọc cũng mang một chiếc ghế đẩu tới: “Điêu Khôn không thể ngồi yên trên ghế, lắc lư trái phải, đυ.ng tớ mấy lần.”

“Ngồi đây.” Lý Minh Lan dịch qua nhường chỗ cho Chu Phác Ngọc, “Nào, cổ vũ cho lớp 7!”



Mạnh Trạch và Lý Nghi Gia đang chuẩn bị sau cánh gà.

Cả hai đều là những học sinh có kinh nghiệm nên không hề hoang mang.

Trường cấp ba Nham Nguy chưa bao giờ rình rang thế này. Chỉ có năm nay là có sự tham gia của một số lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu của hội trường, thầy hướng dẫn căn dặn lần thứ ba: "Hai em phải mang lại vinh quang cho trường trung học phổ thông Nham Nguy chúng ta.”

"Vâng."

Trên sân khấu, giọng hiệu trưởng vang lên, các học sinh ngồi dưới vỗ tay không ngớt.

Lý Nghi Gia yên lặng lắng nghe, sau đó đi soi gương, chỉnh trang lại diện mạo.

Cô nàng thấp hơn Mạnh Trạch một cái đầu, nhưng bóng của hai người chồng lên nhau trong một mặt phẳng, như thể cậu đứng ngay sau lưng cô.

Ánh mắt không tập trung của cậu rơi xuống tấm màn trước mặt.

Lý Nghi Gia nhìn vào mắt cậu trong gương: “Mạnh Trạch, màu chiếc kẹp tóc của tôi có hợp với màu đồng phục không?”

Hôm nay cô nàng chọn một chiếc kẹp tóc đính đầy hình ngôi sao màu xanh lam, đậm hơn màu xanh đồng phục, mấy ngôi sao nhấp nháy trên mái tóc đen nhánh.

Mạnh Trạch: "Cũng được.”

Nhưng cô nghe giọng điệu của cậu thật ra là "Chẳng ra làm sao”, đang định nói thì một giáo viên vội vàng bước vào: "Mạnh Trạch, Lý Nghi Gia, tạm thời có thay đổi, hôm nay lãnh đạo của Bộ Giáo dục sẽ lên sân khấu phát biểu, hai em hãy cắt ngắn bớt bản thảo lại, dành thời gian cho lãnh đạo."

Thời gian cấp bách, Mạnh Trạch và Lý Nghi Gia nhanh chóng cầm bản thảo của mình lên, dùng bút xóa xóa gạch gạch.

Sau đó, hai người đối chiếu lại.

Thật trùng hợp, những phần cậu xóa thì cô giữ, còn những phần cô xóa thì cậu giữ, nói về cùng một chủ đề.

"Chúng ta nghĩ giống nhau rồi, tôi thích cùng với người thông minh..." Lý Nghi Gia hơi dừng lại, nửa câu sau nói rất khẽ, "Làm việc."

Không biết cậu có nghe thấy hai chữ cuối cùng không, cậu nhìn vào gương, bắt gặp ánh mắt của cô.

Cô mỉm cười.

Xung quanh Mạnh Trạch có rất nhiều cô gái tài hoa xuất chúng, chẳng hạn như Lý Nghi Gia, chẳng hạn như cô gái gửi bưu thϊếp.

Con đường học vấn của cậu rất suôn sẻ, toàn nhìn thấy và nghe thấy những người bạn ưu tú.

Vương Huy được tính là một ngoại lệ.

Mấy năm nay, có một số bạn nữ tiếp cận cậu, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Họ đủ thông minh và cũng đủ kiềm chế, tuyệt đối sẽ không lầm đường lạc lối vào những thời điểm quan trọng.

Những lo lắng của bố cậu là không cần thiết.



Thầy giáo thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy bản thảo đã sửa của hai người: "Rất tốt. Các em còn có chủ đề trích dẫn đan xen, phối hợp rất hoàn hảo."

Trước khi lên sân khấu, Lý Nghi Gia hỏi: "Mạnh Trạch, trạng thái này của tôi có ổn không?"

Cậu gật đầu.

“Lần này tôi sẽ tin cậu.” Cô nàng vén rèm đi ra ngoài.

Lý Nghi Gia tự tin kiên định, bài phát biểu thành công mỹ mãn. Cô nàng quay lại cánh gà, nói: "Mạnh Trạch, cố lên."

Mạnh Trạch lên sân khấu.

Lý Minh Lan không có hứng thú với bài phát biểu của học sinh đứng đầu, bởi vì người trên sân khấu là Mạnh Trạch nên cô mới chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu nói với lớp phó: “Cậu ấy nói có lý đấy chứ.”

Lớp phó: "Đúng vậy, không hổ là hạng nhất."

Nhưng Lý Minh Lan chỉ nghe nói mà thôi, cô không biết gì về lối tắt giải đề của Mạnh Trạch.

Trần nhà thi đấu hôm qua vẫn đang được sửa chữa, đèn chùm phía trên vẫn còn thưa thớt.

Sân khấu được bổ sung thêm mấy bóng đèn, Mạnh Trạch đặc biệt tỏa sáng.

Lý Minh Lan nhiệt liệt vỗ tay cho cậu.

Vào một thời điểm nào đó, trên trần có một cái bóng đong đưa.

Học sinh đều đang tập trung sự chú ý lên sân khấu nên không phát hiện ra.

Mạnh Trạch đứng trên sân khấu nhìn thấy trong ánh sáng lờ mờ, một cái chân đèn nghiêng ra ngoài, tấm nhôm đặt ngược nghiêng sang một bên, có khuynh hướng trượt xuống.

Người ngồi dưới chân đèn này là học sinh của lớp 7.

Lý Minh Lan đâu?

Mạnh Trạch liếc nhìn qua.

Cô đưa tay ngang trước mặt, vỗ tay thật mạnh. Dù không nhìn thấy mặt cô nhưng cậu cũng biết rằng chắc chắn cô đang cười rất tươi.

Không biết có phải là ảo ảnh hay không, giá treo dường như lại nghiêng xuống.

Bài phát biểu trên sân khấu bị gián đoạn, Mạnh Trạch im lặng năm giây rồi mới đọc tiếp.

Lớp phó sửng sốt: “Mạnh Trạch quên bài đúng không?”

“Hồi hộp là chuyện bình thường.” Lý Minh Lan tiếp tục vỗ tay, “Đông đen học sinh nhìn chằm chằm cậu ấy, người ta ngại đó mà.”

Vừa dứt lời, Mạnh Trạch lại dừng lại, sau đó nhanh chóng kết bài.

Đám học sinh thì thầm to nhỏ.

Lớp trưởng không dám lớn tiếng, xòe năm ngón tay ra rồi lần lượt cụp từng ngón lại: “Không phải lúc bắt đầu Mạnh Trạch nói là sẽ tóm tắt thành năm gạch đầu dòng sao? Sao chỉ nói bốn gạch đầu dòng rồi kết vậy?"

Lớp phó bắt chước cách nói của Lý Minh Lan: “Chắc là do hồi hộp.”

Chu Phác Ngọc sờ cằm: “Tôi có một suy đoán.”

Mọi người đều nhìn qua.

Chu Phác Ngọc: “Không phải có một lúc lâu cậu ấy không nói được chữ nào sao? Có lẽ là bởi vì... chỉ cần nói câu dài là cậu ấy sẽ bị khớp, bị khớp mấy lần rồi tắt văn luôn.”

Đinh Chương: “Đúng, những người có tính cách hướng nội là như vậy, giỏi giải đề trên giấy nhưng nói miệng thì lại lắp bắp. Bình thường Mạnh Trạch ở trong lớp một ngày không nói được mấy câu."

Mọi người trái một câu, phải một câu, ai cũng đều cảm thấy mình nói có lý.

Bài phát biểu của Mạnh Trạch đột ngột kết thúc, ngay cả Lý Minh Lan cũng có thể nghe ra.

Cô biện minh là do cậu hồi hộp, nhưng cô biết rõ ràng cậu rất bình tĩnh, cậu đã kết thúc bài phát biểu một cách bình tĩnh.

Ánh nhìn của cậu trước khi bước xuống sân khấu dường như là nhìn về hướng này?



Vừa rồi Mạnh Trạch dừng lại giữa chừng làm thầy hướng dẫn muốn đứng tim.

Bất kỳ sai sót nào tại hội trường cũng đều sẽ khiến trường cấp ba Nham Nguy mất mặt.

Vừa nhìn thấy Mạnh Trạch, thầy liền muốn quở trách.

Nhưng Mạnh Trạch đã lên tiếng trước: "Thưa thầy, tấm nhôm phía trên nhà thi đấu hình như bị nghiêng, nếu nó rơi xuống thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Thầy hướng dẫn mở rèm ra xem, xác nhận đúng vậy, lập tức bảo thầy cô sắp xếp sơ tán.

Một giáo viên khác gọi cho phía thi công.

Sau khi trao đổi, thầy nói: “Tấm nẹp nhôm có hàn ốc vít, có thể là vít ở mép bị lỏng, lát nữa cố định lại là được.”

Thầy hướng dẫn hiểu rõ tình hình, mặt tối sầm: "Mạnh Trạch, em quan sát rất kỹ, nhưng không phân biệt rõ chủ yếu và thứ yếu." Không phải tình huống nguy cấp, hoàn toàn có thể phát biểu xong rồi mới báo cáo.

Mạnh Trạch chỉ lắng nghe, tức là bây giờ không có chuyện gì ngoài ý muốn, thầy hướng dẫn mới ra vẻ ta đây.

Thầy hướng dẫn đang vội, lại đi ra ngoài tiếp đón lãnh đạo.

Lúc phát biểu, Lý Nghi Gia chỉ chú ý đến phản ứng của những lãnh đạo ở hàng ghế đầu mà không chú ý đến bất cứ điều gì khác. Cô nàng khâm phục khả năng quan sát đáng kinh ngạc của cậu: "Mạnh Trạch, bài phát biểu hôm nay của cậu rất xuất sắc."

Cô nàng không nhận được câu trả lời từ cậu, cậu chỉ gật đầu rồi đi ra cửa sau.

Lý Nghi Gia lại nhìn mình trong gương.

Không còn Mạnh Trạch nữa.

Nhưng cô nàng có trực giác rằng cậu và cô đều là cùng một loại người, điểm khác biệt chẳng qua là cậu dùng sự thờ ơ làm vẻ bề ngoài, còn cô thì dùng nụ cười.

Sau vẻ bình tĩnh ấy là gì ai mà biết được.



Học sinh lớp 7 là những người ra về đầu tiên nhưng lại không phải là lớp gần cửa nhất.

Các học sinh đang nhốn nháo, chân ghế va vào nhau khiến tốc độ di huyển của mọi người càng chậm hơn.

“Cậu có cảm thấy vừa rồi lúc thầy hướng dẫn giục chúng ta ‘nhanh lên, nhanh lên’, giống như đang lùa vịt không?” Chu Phác Ngọc chạy bước nhỏ ra ngoài, dây buộc tóc bị lỏng tuột xuống.

Lý Minh Lan cảm thấy đói bụng: “Chắc là để chúng ta tới căng tin trước tiên đấy.”

Mọi người dời ghế, phải quay lại lớp học rồi mới có thể đến căng tin.

Sau khi ra lại tòa nhà giảng dạy, Lý Minh Lan rẽ vào một góc: “Tôi có việc, các cậu đi ăn cơm trước đi, nhớ lấy phần cho tôi.”

Bài phát biểu của Mạnh Trạch không gọi là thành công, cô muốn động viên cậu một chút.

Cô đến cửa hàng tiện lợi, lại gặp Phương Thanh Nhiễm.

Phương Thanh Nhiễm không xa lạ gì với vị khách quen này, huống hồ còn có mối quan hệ với Tôn Cảnh.

Hôm nay Lý Minh Lan không đi làm nhiệm vụ, cũng không đeo đồng hồ đôi, nhưng vì sợ lộ bí mật nên cô thả tay áo đồng phục xuống để che mu bàn tay, hỏi: “Hôm nay có Tuyết Mị Nương không?”

"Có." Phương Thanh Nhiễm lấy từ trong tủ lạnh ra một cái hộp trong suốt, đóng gói lại, "Thời tiết bây giờ vẫn còn lạnh, Tuyết Mị Nương có thể để đến tối, sau này trời nóng lên, chỉ có thể ăn trực tiếp."

Lý Minh Lan cười ngọt ngào: “Tay nghề của cậu thật tốt, ở lại đây làm nhân viên bán hàng thật là uổng.”

Phương Thanh Nhiễm chỉ coi Lý Minh Lan là khách hàng: “Cảm ơn.”

Lý Minh Lan xách túi giấy vuông nhỏ, đong đưa định đi ra ngoài.

Không ngờ, cửa kính bị đẩy ra, đứng ngoài cửa chính là Tôn Cảnh đã lâu không gặp.

“Ồ.” Hắn nói một cách vô cảm.

“Ồ.” Lý Minh Lan cọ vào vai hắn, thì thầm: “Có cần tôi ra ngoài đợi anh không?”

Tôn Cảnh đặt một cái túi lên quầy tính tiền: “Phương Thanh Nhiễm, đây là của em.” Giọng như đang ngậm đá trong miệng.

Đêm mưa hôm ấy, tuy Lý Minh Lan không nhìn rõ người đàn ông trong cửa sổ là ai, nhưng cô đoán là Tôn Cảnh, cô muốn đi quan sát vẻ mặt của Phương Thanh Nhiễm.

Phương Thanh Nhiễm đã quay lưng lại.

Tôn Cảnh: “Đi thôi, Lý Minh Lan.”

Cơn nhiều chuyện của Lý Minh Lan liền bị dập tắt, biết lúc này lão đại không vui, nhưng cô vẫn cười.

Thế là, thứ mà Liễu Linh Vận vừa đuổi theo Tôn Cảnh đến nhìn thấy là, Lý Minh Lan vui vẻ thoải mái, Tôn Cảnh u ám lạnh lùng.

Liễu Linh Vận kìm nén cơn tức giận: "Tôn lão đại, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Hôm nay không thấy anh ở buổi lễ tuyên thệ."

Tôn Cảnh: “Bận việc riêng.”

Liễu Linh Vận: "Việc riêng gì thế?"

Tôn Cảnh: “Đã là việc riêng thì không liên quan đến cô.”

Liễu Linh Vận: "Chuyện này..."

Lý Minh Lan cười thích thú.

Liễu Linh Vận mất hết thể diện: "Tôn lão đại, em không quấy rầy anh nữa, đi trước đây."

Lý Minh Lan: “Tôn lão đại, tôi muốn về lớp học, còn anh?”

Tôn Cảnh: “Tôi có việc.”

Hai người tách ra ở ngã tư.

Lý Minh Lan ngâm nga suốt đường về lớp 7. Thò đầu vào, Mạnh Trạch vẫn chưa quay lại.

Cô đặt chiếc túi giấy vuông nhỏ lên bàn cậu, viết thêm một tờ giấy nhỏ dán vào góc túi.



Mạnh Trạch ra khỏi nhà thi đấu, thật không trùng hợp, cậu đã nhìn thấy hai người đang nói lời tạm biệt ở ngã tư.

Mạnh Trạch cúi đầu giẫm lên một viên đá ướt bởi vũng nước trên đường.

Lý Nghi Gia cầm ô đi ra: “Mạnh Trạch, chắc trời sắp mưa rồi, tôi có ô, chúng ta cùng đi ăn nhé?”

Mạnh Trạch cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi đang đợi người.”

Lý Nghi Gia mỉm cười rời đi.

Mạnh Trạch lại quay đầu lại, cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Lý Minh Lan nữa mới đi tới căng tin.

Cậu mang cơm đến một góc ngồi xuống.

Chỗ cây cột có một người nhìn thấy cậu ngồi xuống, cũng đi theo đến.

Cô gái lúc đầu muốn tát Lý Minh Lan này chất tóc khá cứng, tóc còn hơi dựng lên.

Mạnh Trạch lạnh lùng: "Bên cạnh có chỗ."

Liễu Linh Vận muốn ngồi xuống: "Mạnh Trạch? Tôi muốn nói chuyện với cậu."

"Chúng ta không quen."

“Giữa chúng ta vẫn có một nhân vật kết nối, chẳng hạn như Lý Minh Lan.” Liễu Linh Vận khoanh tay, “Tôi biết cậu thèm khát Lý Minh Lan, nhưng cô ta và Tôn lão đại vẫn còn đang vương vấn kìa.”

Ánh mắt của Mạnh Trạch lạnh lùng không kém Tôn Cảnh.

“Cậu mới chuyển đến, còn chưa biết tính cách của Lý Minh Lan, cô ta chỉ cần nhìn thấy một bạn nam đẹp trai là sẽ không nhịn được mà bám lấy, có cậu, có Tôn lão đại, còn có vài người mà cô ta muốn hoặc không muốn, chẳng hạn như Trịnh Khắc Siêu." Lời của Liễu Linh Vận có thể thật hoặc giả, "Đó là chỉ ở Nham Nguy thôi, nếu ở ngoài trường, cô ta càng xấc xược hơn nữa."

"Ồ."

Liễu Linh Vận âm thầm nghiến răng: “Tôi thấy cậu đang bị lừa nên mới đến nói cho cậu biết.”

Mạnh Trạch đứng dậy: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi và Lý Minh Lan không có quan hệ gì cả, những lời cậu vừa nói đi mà nói với Tôn lão đại của cậu mới có thể thức tỉnh người trong cuộc."



Gặp lại Lý Minh Lan, sắc mặt Mạnh Trạch giống như thời tiết ngoài cửa sổ, âm u u ám, lâu không thấy nắng.

Cậu xé tờ giấy nhỏ viết chữ "phần thưởng" dán trên túi vuông làm hai.

Những mảnh giấy vụn bay lượn trước mắt Lý Minh Lan rồi rơi xuống bàn.

Cô vẫn nhớ phải thâm trầm: “Mạnh Trạch, có phải cậu không hài lòng với bài phát biểu hôm nay của mình không?” So với Lý Nghi Gia nói năng trôi chảy, Mạnh Trạch có thể nói là vấp tới vấp lui trước khi kết thúc.

Phùng Thiên Lãng: "Các bạn nữ lớp 5 đều có kinh nghiệm phát biểu, đây là lần đầu tiên cậu đến lên sân khấu phát biểu ở trường Nham Nguy, sợ sân khấu là điều dễ hiểu."

"Đúng thế." Lý Minh Lan nghiêng người, "Mạnh Trạch, cậu đứng nhất khối, cậu phụ đạo toán cho tôi đi, tôi ngưỡng mộ thiên tài nhất đấy.”

Cô có thích thiên tài?

Ai cũng đều thích làm việc với người thông minh, cậu cũng vậy.

Những người xung quanh sau này nhất định cũng sẽ tài giỏi như cậu, hai người ăn ý như vậy, chỉ cần nói mở đầu là đối phương sẽ có thể đoán được kết cục.

Tóm lại là trái ngược với Lý Minh Lan.

"Lý Minh Lan, tôi và cậu không có quan hệ gì." Lời này là nói cho Liễu Linh Vận nghe, nói cho Lý Minh Lan nghe, và cũng là nói cho bản thân Mạnh Trạch nghe, "Đừng đến nói nhảm với tôi."

“Hung dữ quá.” Lý Minh Lan chỉ mới phồng má liền lập tức lạnh lùng, nhìn cậu lần cuối, sau đó không nhìn nữa. Cô lấy lại túi giấy vuông nhỏ, cả những mảnh giấy vụn bị cậu xé cũng lấy lại nốt.

Cô bắt chước giọng điệu của cậu, lạnh lùng nói một câu: “Cậu hãy đau khổ trong lòng một mình đi.”