“Mạnh Trạch.” Lý Minh Lan có tính thù vặt, mỗi lần Mạnh Trạch chọc giận cô thì cô đều sẽ lơ cậu, nhưng cậu tỏ ra thiện ý lại khiến cô cảm thấy một nụ cười làm tan biến hận thù, “Cảm ơn cậu.”
Sắc mặt Mạnh Trạch lạnh lùng, như thể người vừa lao tới trước mặt cô chặn quả bóng là người khác.
"Mạnh Trạch, lúc nãy đúng là nghìn cân treo sợi tóc." Phùng Thiên Lãng toát mồ hôi lạnh, khi quả bóng bị đá qua, mọi người đều nín thở, chỉ có Mạnh Trạch lao ra như mũi tên, "Cậu phản ứng nhanh thật."
Lý Minh Lan gật đầu: “Đó gọi là sét đánh không kịp bưng tai.”
Mạnh Trạch chỉ cảm thấy hai người trước mặt mình một người tên "Chít Chít" một người tên "Líu Lo".
Kẻ chủ mưu vụ việc Điền Tân chạy tới nhặt bóng, vẻ mặt ngại ngùng: “Lý Minh Lan, cậu không sao chứ?”
Lý Minh Lan nghiêng đầu, nở nụ cười mỉa mai.
Điền Tân không đoán được hàm ý trong nụ cười này, lập tức cúi người liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, sút bóng bị lệch." Lúc này cậu ta toát mồ hôi lạnh, cho dù khinh thường Lý Minh Lan đến mấy cũng không nên chọc tức cô, chỗ dựa của cô là Tôn Cảnh, nếu Tôn Cảnh biết chuyện này... Điền Tân cảm thấy lưng mình không thẳng lên nổi được nữa rồi, “Lý Minh Lan, xin lỗi, tôi không cố ý. "
Quen biết Tôn Cảnh lâu như vậy, Lý Minh Lan rất giỏi bắt chước, cô học theo dáng vẻ của hắn, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Điền Tân.
Điền Tân không dám đứng thẳng dậy.
Lý Minh Lan đã ngắm đủ vẻ hèn nhát của Điền Tân, xua tay như đuổi ruồi: “Lần sau không có ngoại lệ.”
Nói mới nhớ, từ khi Tôn Cảnh cầm tờ báo tiếng Anh thì không giao nhiệm vụ cho cô nữa, không biết có phải vì vụ ở cửa hàng tiện lợi mà hắn cũng nản lòng theo hay không.
Lý Minh Lan cười với Mạnh Trạch: “Mạnh Trạch ơi Mạnh Trạch à.”
Lời nguyền bên tai Mạnh Trạch lại trở về rồi.
Hết tiết trở về lớp học, cậu nhét tai nghe vào tai ngay trước mặt Lý Minh Lan.
Sự thờ ơ của cậu không thể trấn giữ được cô, cô nghiêng người về phía cậu.
Cậu chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô mở ra khép lại, mặc dù bên tai đang vang lên tiếng nhạc rock nhưng cậu vẫn nghe rõ cô nói: “Tốn công vô ích.”
Còn không phải là tốn công vô ích sao? Âm thanh trong tai nghe rất lớn nhưng không thể át được giọng nói trong trẻo của cô.
Mạnh Trạch trở lòng bàn tay, cứ phải lo chuyện bao đồng của Lý Minh Lan làm gì để bây giờ lại bị cô quấy rầy.
Lý Minh Lan cũng không ồn ào, nghĩ đến cảnh tượng Mạnh Trạch đứng trước mặt cô dường như khó có thể quên được.
Mạnh Trạch có vầng trán cao, mặt mày sáng sủa, sống mũi cao thẳng, quai hàm góc cạnh, cậu chính là một người mẫu nghệ thuật chất lượng cao.
Cô không khỏi muốn phác họa đường nét của cậu, cầm bút lên, xé một tờ giấy bài tập, vẽ vài nét lên đó.
Bức tranh này vẽ mắt, mũi, miệng và tai, nhưng lại không tính là vẽ người, thậm chí cô còn không phác họa khuôn mặt.
Tuy nhiên, Chu Phác Ngọc sấn tới: "Ủa, có phải Mạnh Trạch không?"
Lý Minh Lan cũng “ủa”: “Sao cậu nhìn ra đây là Mạnh Trạch?” Ngũ quan chắp vá này đã hủy hoại vẻ đẹp trai của Mạnh Trạch.
Chu Phác Ngọc cẩn thận quan sát: “Đúng là hơi xấu thật, nhưng tớ cảm thấy mắt mũi hợp lại chính là cậu ta.” Cô nàng còn dựng tờ giấy lên, xoay trái xoay phải.
Mạnh Trạch tháo chiếc tai nghe tốn công vô ích của mình ra, nhìn thấy bức tranh đó.
Khi sống ở nhà ông ngoại, Mạnh Trạch đã đọc qua tất cả các sách hội họa nên rất thông thạo kiến thức lý thuyết.
Có lẽ Lý Minh Lan chỉ vẽ một cách ngẫu hứng, đường nét hơi xiêu vẹo.
Chu Phác Ngọc nói không sai, bản thân Mạnh Trạch cũng cảm thấy đó là mình, tuy chiếc mũi bị vẹo nhưng tỷ lệ ngũ quan và thần thái vẫn rất sống động.
Có một thời gian ông ngoại cũng thích phong cách vẽ đơn giản này.
Lúc này, Phùng Thiên Lãng vừa đặt mông xuống: "Sắp thi thử rồi, áp lực quá, tôi còn kém xa ngôi trường lý tưởng của mình."
Chu Phác Ngọc đặt bức tranh xuống: “Ngôi trường lý tưởng của cậu ở đâu?”
“Chỉ là một trường cao đẳng thôi.” Phùng Thiên Lãng xấu hổ nói: “Còn cậu?”
Điểm số của Chu Phác Ngọc ngang bằng với Phùng Thiên Lãng, hỏi cũng vô ích.
Lý Minh Lan giơ ngón tay cái lên: “Ước mơ của các cậu đều rất cao xa.”
Chu Phác Ngọc hỏi: "Không phải cậu tham gia kỳ thi mỹ thuật thống nhất sao? Cách tính điểm của trường mỹ thuật khác trường của bọn tớ, nói không chừng cậu cao điểm hơn bọn tớ đấy.”
“Không giấu gì cậu.” Lông mày Lý Minh Lan rũ xuống, “Tớ chỉ đủ điểm đậu kỳ thi thống nhất thôi.”
Đang là giờ giải lao, không phải học sinh nào cũng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, một số rất thích đi loanh quanh, đi từ hàng trước ra hàng sau, rồi từ hàng sau lên hàng trước, trong đó có Điền Tân.
Trong tiết thể dục, cậu ta còn cúi đầu khom lưng với Lý Minh Lan, nhưng lúc này nghe thấy lời cô nói, cậu ta không kiềm được cười lanh lảnh, lộ rõ sự cay nghiệt.
Lý Minh Lan không để ý tới Điền Tân, cô gõ gõ bàn phía sau lưng: “Mạnh Trạch, sao cậu không đăng ký thi mỹ thuật?”
Mạnh Trạch chợt nhớ tới một câu nói của ông ngoại: “Nét vẽ của cô bé cũng ra gì lắm.”
Tài năng được ông ngoại công nhận đối với Mạnh Trạch là chân lý.
Mạnh Trạch khá bao dung với thí sinh ngành mỹ thuật, chỉ là Lý Minh Lan thường xuyên khiến cậu không vui, cậu dịu giọng nói: "Thi thống nhất xong còn có thi trường, bây giờ nói bỏ cuộc vẫn còn quá sớm, cậu cứ từ từ luyện tập." Có điều, không biết cô có đăng ký thi trường không.
Lý Minh Lan nhìn qua, ánh mắt sáng ngời, cười khì khì: “Mạnh Trạch, cảm ơn cậu.”
Từ lâu cô đã biết cậu mặt lạnh nhưng tâm nóng.
Cô gấp bức tranh bằng tờ giấy bài tập lại, phải tập luyện thêm, rồi một ngày cô sẽ tỉ mỉ điêu khắc được một Mạnh Trạch hoàn hảo.
*
Gần đây Lý Húc Bân rất bận rộn, nhưng vì kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần nên cứ nửa tháng là anh dành thời gian về Lý gia một lần.
Anh cảm thấy như đang quay lại năm lớp 12, em gái hờ hững dửng dưng, anh ở bên cạnh thì sốt ruột: “Trường em vẫn chưa bắt đầu thi thử sao?”
“Tuần sau.” Lý Minh Lan biết giấu không được nên thành thật trả lời.
Ông bà Lý có một cậu con trai xuất sắc, ước muốn mong con thành tài đã thành hiện thực, thấy con gái không thể phát huy thiên phú học tập, để tránh bệnh cao huyết áp tuổi trung niên, ông bà chỉ biết nhắm mắt làm ngơ.
Người làm anh trở thành động lực chính đốc thúc em gái: “Mấy tháng này em đừng chạy lung tung, cuối tuần hãy ở nhà đọc sách làm bài tập.”
“Em biết rồi.” Lý Minh Lan đứng nghiêm trước mặt anh trai.
Nhưng cuối tuần này cô chắc chắn sẽ phải ra ngoài, cô phải dốc đến hơi thở cuối cùng cho kỳ thi thử.
Sáng Chủ nhật, Lý Húc Bân trở về tổ ấm tân hôn của mình.
Anh vừa ra khỏi cửa thì Lý Minh Lan cũng đi ra ngoài ngay.
Cô đi chùa.
Trước khi vào chùa, cô ngân nga ca khúc trong phim “Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương”: “Ba kiếp thật sự vô tội, đặc biệt đi lễ bái thần.”
Hòa thượng ở cửa dẫn cô đến chỗ Phật Tổ.
Lý Minh Lan quỳ trên chiếu cói, nhắm mắt lại, lắc ống đựng xăm mấy cái, cuối cùng mới lắc ra một que xăm.
Que xăm chạm đất, chữ liền xuất hiện.
Hòa thượng giải xăm nói: “Đây là xăm hạ hạ”.
Lý Minh Lan vẫn chưa lộ ra vẻ chán nản.
Hòa thượng lại nói: “Nhưng xăm này không phải là không có cách hóa giải”.
Lý Minh Lan hỏi: “Hóa giải bằng cách nào?”
Hòa thượng đáp: “Nhờ người cầu phúc.”
Lý Minh Lan lại hỏi: “Nhờ ai?”
Hòa thượng sâu xa khó hiểu: "Cao nhân."
Lý Minh Lan biết hòa thượng đang nói đến trụ trì của ngôi chùa này.
Việc kinh doanh của chùa chiền xưa nay đều có cầu duyên, cầu tài, cầu học, không gì là không thể cầu.
Lâm nạn mới ôm chân Phật mà, tin thì có, không tin thì không có, Lý Minh Lan xin bùa cầu phúc cho tất cả các môn học.
Lúc sắp ra về, cô bước một chân ra khỏi cửa chùa rồi lại quay đầu lại.
Việc học của Mạnh Trạch tương đương với cô nên cô dứt khoát xin một que xăm thay cậu.
Không ngờ, hai tay hòa thượng kẹp tờ xăm, mặt mày giãn ra: "Vị thí chủ này, đây là xăm thượng thượng đấy."
Lý Minh Lan thở dài: “Vậy thì không chuẩn rồi.”
*
Kỳ thi thử đầu tiên diễn ra như dự kiến.
Lý Minh Lan mặc một chiếc áo màu đỏ tươi, chọn một sợi dây buộc tóc giống như pháo hoa Hồng Hà, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, cô soi gương kiểm tra màu sắc trên người mình, đỏ tươi, đỏ nhạt, đỏ đậm, thậm chí cả quần cũng là sọc đỏ nâu.
Cô nhéo tai một cái.
Tiếc là không có lỗ tai, nếu không sẽ đeo thêm một đôi khuyên tai thật đẹp nữa, đỏ rực sáng chói, cát tường như ý.
Lý Minh Lan tính thời gian đi đến trường, cô mua một hộp bánh bao ở cổng trường, khi vào lớp miệng vẫn đang ngậm một cái.
Phùng Thiên Lãng tranh thủ thời gian ngắn ngủi để ôn bài, trong miệng đang lẩm bẩm gì đó, lại nhắm mắt lặp lại lần nữa.
Mạnh Trạch đến từ sớm, đã dọn bàn gọn gàng sạch sẽ, đặt một tay lên mép bàn, ngón tay thon dài cầm bút ký tên, ngón trỏ cậu giữ ngòi bút, ngón giữa hất đầu bút lên.
Chiếc bút xoay một vòng trên ngón tay cậu, sau đó lại một thêm một vòng.
Trước khi thi Lý Minh Lan cũng thường làm như vậy, không đọc sách gì cả, chỉ đợi vận mệnh phán xét, cô ngồi xuống, nhìn cậu.
Cậu quay đầu về phía cửa sổ.
"Trên đường đi tớ mới nhớ ra, tớ quên mất mấy câu hỏi mấu chốt thầy cô đã cho tuần trước." Chu Phác Ngọc lo lắng lật sách ra, nhìn thấy một đoạn văn dài, khóc không thành tiếng, “Không kịp học thuộc rồi."
“Không sao, tớ cũng không thuộc.” Lý Minh Lan ăn xong chiếc bánh bao cuối cùng, phủi dầu dính trên lòng bàn tay, “Tớ đã đi cầu Phật đấy.”
Đến lượt Chu Phác Ngọc tạt gáo nước lạnh: “Đêm qua Phật Tổ đã thác mộng cho tớ.”
Lý Minh Lan: "Nói gì thế?”
Chu Phác Ngọc: “Tâm cậu không thành.”
“Tâm tớ thành.” Lý Minh Lan lấy từ trong cặp ra một cái túi nhỏ.
Giấy gói màu vàng đồng, buộc bằng dây đay màu nâu.
Cô kéo một đầu sợi dây, sợi dây lỏng ra, bên trong rơi ra mấy tờ giấy, cô nhặt một tờ đặt lên bàn Mạnh Trạch.
Đó là một tờ giấy nhỏ hình chữ nhật, cùng màu vàng đồng với chiếc túi, trên có vẽ những ký hiệu nguệch ngoạc bằng mực đỏ, như để trừ tà.
Nhưng, trong lớp học mà trừ tà cái gì?
Mạnh Trạch lạnh lùng: "Mang nó đi."
"Đây là "Bùa thi đậu"." Cô giải thích, "Đảm bảo cậu sẽ đậu."
"Cậu giữ cho mình đi." Ai thèm loại tà môn ngoại đạo này?
“Tôi có rồi.” Trong tay cô vẫn còn vài tờ nữa, “Một môn một tờ.”
Mạnh Trạch: "..."
Phùng Thiên Lãng tới gần nhìn xem: "Vẽ cái gì thế?"
Lý Minh Lan: “Thi đậu.”
Phùng Thiên Lãng kinh ngạc: “Trong chùa còn kinh doanh mảng cầu học nữa sao?”
"Du͙© vọиɠ của con người là vô tận, mấy nghìn năm nay chắc Phật Tổ cũng quen rồi", cô nói cứ như thật.
Môn đầu tiên là Ngữ văn, Lý Minh Lan miễn cưỡng làm bài cho đến khi hết giờ.
Đến môn Toán, cô làm phần trắc nghiệm, sau đó viết rồi lại dừng, thi thoảng đờ người ra.
Thi Toán được nửa thời gian, đuôi mắt Mạnh Trạch liếc nhìn "bùa thi đậu" ở góc bàn.
Hai chữ “thi đậu” như nhe nanh múa vuốt, hoàn toàn chính là bà con với ma quỷ chứ không phải Phật Tổ.
Lý Minh Lan cúi đầu, di chuyển khuỷu tay và cổ tay theo vòng tròn, thật ra không phải đang viết mà liên tục ấn chiếc bút chì cơ, âm thanh rất nhỏ, nếu không lắng nghe sẽ không phát hiện ra.
Tuy nhiên, âm thanh “tách tách tách” giống như tiếng kim đồng hồ đều đã lọt vào tai Mạnh Trạch, làm gián đoạn mạch suy nghĩ giải đề của cậu.
Bóng lưng trước mặt, một chiếc cổ áo màu đỏ tươi lộ ra từ bộ đồng phục màu xanh trắng, màu sắc vô cùng tươi sáng.
Cậu lại nhìn dây buộc tóc màu đỏ rực trên đầu cô, biết cô đang mê tín kiểu phong kiến.
Khi buồn chán, cậu khẽ vén mái tóc đuôi ngựa dài của cô lên.
Một vài sợi tóc giống như con rắn, lướt qua khiến kẽ tay cậu ngứa ngáy.
Cậu kẹp lá "bùa thi đậu" dưới cổ áo của Lý Minh Lan.
Cô có thi đậu hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ý trời.
Học sinh lớp 12 đã quen với việc giải đề vô tận, hết kỳ thi này đến kỳ thi khác.
Việc chấn chỉnh nề nếp lớp học vào cuối học kỳ trước của lớp 7 không phải không có hiệu quả, ít nhất trong lần thi thử này, lớp học rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của giấy bút.
Lý Minh Lan gặp phải câu khó, cô quay đầu nhìn thấy một bóng cây dưới cửa kính, thân cây cao to đỡ nha bào màu xanh hồng, một vòng ánh sáng như một chiếc đĩa bạc lơ lửng cạnh thân cây.
Vô cùng dễ chịu.
Cấp bách là người đang làm bài thi trong lớp.
Cuối cùng cũng thi xong môn cuối cùng.
“Giải phóng rồi.” Lý Minh Lan một tay che sau gáy, ngẩng đầu lên: “Thi được không?” Cô không nói tên mà hỏi mấy người xung quanh.
Chu Phác Ngọc thở dài: "Khó quá."
Phùng Thiên Lãng lắc đầu liên tục: “Nếu lần này là thi đại học thì tôi chắc chắn hết hi vọng.”
Lý Minh Lan dời ánh mắt sang Mạnh Trạch.
Đã lâu lắm rồi cậu không nói gì.
Cô nhìn chăm chú.
Mạnh Trạch đành phải nói một câu: "Cũng tạm."
“Đảm bảo tất cả mọi người đều thi đậu.” Lý Minh Lan rải bùa thi đậu từng môn lên bàn phía sau.
Phùng Thiên Lãng cầm một lá bùa lên, chắp hai tay lại: “Phật Tổ phù hộ.”
Mạnh Trạch nhìn từng lá bùa ma quái rơi xuống.
Ngoài cậu ra, không có ai là người bình thường.
*
Thời gian giải phóng ngắn ngủi giống như bình minh trước cơn bão.
Sau vài ngày trời quang đãng, thời tiết lại trở nên u ám, ngày nào cũng mưa lất phất.
Không khí lớp 7 từ hàng đầu xuống hàng sau, từ sẵn sàng nghênh chiến đến mặc cho số phận, giống như một đường gấp khúc đột ngột dựng đứng.
Ba ngày sau, giáo viên đã chấm thi xong.
Vì Lý Minh Lan thân thiết với các cán sự bộ môn nên khi cán sự bộ môn phát đến bài thi của cô đều bày tỏ cảm xúc, đặc biệt là lớp phó kiêm cán sự môn toán, vẻ mặt đầy thông cảm.
Mạnh Trạch không biết rốt cuộc Lý Minh Lan thi toán được bao nhiêu điểm, khi bài thi được phát đến bàn cô, cậu đã đứng dậy.
Nhưng cô lại mở lòng bàn tay che cột điểm số: “Toán học, thật khiến người ta tuyệt vọng.”
Mạnh Trạch nhìn thấy vô số dấu X màu đỏ, nhiều đếm không xuể.
Lớp phó đem bài thi toán cuối cùng phát cho Phùng Thiên Lãng rồi giải thích: "Mạnh Trạch, bài thi của cậu vẫn còn ở chỗ thầy Quách."
Mạnh Trạch gật đầu.
Lý Minh Lan rất tò mò: “Không phải cậu lại nộp giấy trắng nữa chứ?”
"Đi một ngày đàng học một sàng khôn."
"Không lẽ điểm của cậu còn thấp hơn tôi?"
Mạnh Trạch nhìn bài thi của cô: “Cũng có thể.”
Cô phồng mang trợn má, vỗ hai cái: “Tôi cố tình mặc nguyên cây đỏ để đi thi, không ngờ lại không gặp may mắn. Bùa thi đậu đều là dối trá.”
Mạnh Trạch: “…” Giờ cô mới biết sao?
Điều buồn cười là bản thân cậu cũng có sự mê tín không thiết thực đối với lá bùa ma quỷ đó.
*
Lớp học không tránh khỏi một trận huyên náo.
Mấy người vây quanh chỗ ngồi của Trịnh Khắc Siêu, trong đó Điền Tân là người lớn tiếng nhất: "Trịnh Khắc Siêu, cậu giỏi thật đấy."
Trịnh Khắc Siêu không giấu được nụ cười trên môi, khóe mắt liếc nhìn phía sau.
Trên mặt Lý Minh Lan và Mạnh Trạch đều không có vẻ vui mừng, tất nhiên rồi, thành tích của Lý Minh Lan trước giờ luôn ở mức thấp nhất.
Trịnh Khắc Siêu ra khỏi lớp học bằng cửa trước, dừng lại một lúc rồi lại đi vào bằng cửa sau.
Lý Minh Lan dường như không nhìn thấy cậu ta, ngoái đầu nhìn Mạnh Trạch.
“Lý Minh Lan.” Trịnh Khắc Siêu tươi cười hớn hở, “Lần này cậu thi thế nào? Có tiến bộ nhiều không?”
“Không biết.” Cô trả lời lấy lệ.
Trịnh Khắc Siêu âm thầm hừ lạnh mấy tiếng, nhìn Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch và Trịnh Khắc Siêu chưa bao giờ nói chuyện với nhau, nhưng Mạnh Trạch cảm nhận được thái độ thù địch của cậu ta.
Trịnh Khắc Siêu đứng đó suốt một phút, Lý Minh Lan không hỏi cậu ta kết quả thi lần này, nếu cậu ta tự nói ra thì mục đích khoe khoang sẽ quá rõ ràng.
Bỏ đi, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết cậu ta đã khác trước rồi.
Về phần Mạnh Trạch, Trịnh Khắc Siêu bị "giấy trắng" khắc sâu vào ấn tượng một cách cứng nhắc nên tận đáy lòng cậu ta khinh thường Mạnh Trạch.
Tiết học đầu tiên sau khi phát bài thi là tiết Toán.
Trịnh Khắc Siêu đã có những tiến bộ vượt bậc, được biểu dương là điều hợp lý.
Thầy Quách cười, khóe mắt có vài nếp nhăn: “Còn hơn ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học, việc học là một quá trình dần dần, chỉ cần các em không dễ dàng bỏ cuộc, nhất định các em sẽ có thể phát huy tiềm năng lớn nhất của mình trong kỳ thi đại học, ví dụ như trong lần thi thử này, em Trịnh Khắc Siêu đã phát huy rất xuất sắc."
Trước đây, thành tích của Trịnh Khắc Siêu chỉ nằm giữa bảng xếp hạng nhưng lần này kết quả của cậu ta giống như “bay thẳng lên trời”.
Bởi vì đang ở trong lớp nên Trịnh Khắc Siêu không thể kịp thời quay đầu quan sát Lý Minh Lan, nhưng cậu ta có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngạc nhiên của cô, cậu ta cảm thấy mình đã thắng lại được một ván.
Trên bàn của thầy Quách còn có một bài thi Toán.
Lần trước, thầy chỉ đích danh phê bình Mạnh Trạch ở trên lớp, thưởng phạt rõ ràng, hôm nay thầy Quách cảm thấy mình nhất định phải biểu dương cậu thật nhiều.
“Ngoài ra, bạn Mạnh Trạch của lớp mình…” Thầy Quách vô tình hít phải bụi phấn bay trên bục giảng, ho hai tiếng.
Lúc này, Trịnh Khắc Siêu đã cau mày.
Thầy Quách lại nói: "Bạn Mạnh Trạch của lớp mình có các bước giải đề rõ ràng mạch lạc, bạn ấy có điểm cao nhất lớp."
Cả lớp xôn xao.
"Hy vọng các em sẽ noi gương hai bạn này, trong giai đoạn nước rút cuối cùng, củng cố niềm tin, không lười biếng, không bỏ cuộc." Thầy Quách thu lại nụ cười, "Tiếp theo, thầy sẽ phân tích cho các em những điểm khó của kỳ thi lần này chủ yếu nằm ở đâu.”
Lý Minh Lan sửng sốt.
Nếu Mạnh Trạch điểm cao nhất lớp thì người chép bài tập vào giờ đọc buổi sáng là ai? Người nộp giấy trắng trong bài kiểm tra trên lớp lại là ai?
Lúc này đầu óc Lý Minh Lan xoay chuyển rất nhanh, cô lập tức hiểu ra.
Cô quay đầu lại mặc dù đang trong giờ học.
Thứ mà Mạnh Trạch thường xuyên nhìn thấy nhất chính là đôi mắt biết cười của Lý Minh Lan, ngay cả khi phớt lờ cậu, mắt cô vẫn luôn cong lên.
Đây là lần đầu tiên cô oán trách như vậy, khẩu hình miệng của cô nói ra ba chữ: “Đồ dối trá.” Mắt cô sáng rực như bị lửa thiêu đốt.
“Lý Minh Lan.” Thầy Quách thấy cô hồi lâu không quay đầu lại, không khỏi gọi tên.
Lý Minh Lan quay đầu lại, bím tóc dài như một cọng roi quất mạnh vào bài thi toán Mạnh Trạch đặt ở góc sách.
Mạnh Trạch để bài thi lại chỗ cũ.
Có lẽ là vì cậu và Lý Minh Lan mấy ngày nay đều bị nhốt ở góc nhỏ này, hai người bước vào giai đoạn hòa bình nên cậu dự đoán được khi công bố kết quả Lý Minh Lan sẽ như thế nào.
Suy đoán của cậu không hoàn toàn đúng.
Cô nhanh chóng thu lại nụ cười.
Vừa hết tiết, người quay đầu lại không phải Lý Minh Lan mà là Chu Phác Ngọc.
Chu Phác Ngọc nhìn Mạnh Trạch từ trên xuống dưới.
Phùng Thiên Lãng cũng quay đầu lại, sau khi thầy Quách tuyên bố Mạnh Trạch thi toán đạt điểm cao nhất lớp, cậu ta nhìn Mạnh Trạch như nhìn thấy ma.
Lý Minh Lan nằm dài trên bàn.
Đúng lúc Mạnh Trạch đứng dậy.
Cô nghiêng đầu, nhìn lên trên.
Bắt gặp ánh mắt của cậu, cô lập tức quay đi.
Mạnh Trạch đi ra ngoài, mối quan hệ giữa cậu và Lý Minh Lan hòa bình rất ngắn ngủi, tồi tệ thì tồi tệ vậy.
Chu Phác Ngọc và Phùng Thiên Lãng nhìn thấy được sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Chu Phác Ngọc: “Cậu ta lợi hại như vậy, sao lại đi sao chép bài tập?”
“Đấy gọi là giấu nghề.” Phùng Thiên Lãng nghiêm túc nói: “Hòa thượng quét rác trong phim võ hiệp đều là người mạnh nhất.”
Lớp 7 như bị bùng nổ.
Chỉ có Lý Minh Lan là đặc biệt yên tĩnh, dáng vẻ lười biếng.
*
Gần đây đang là mùa mưa, dù mặt trời có ló dạng thì cũng lặn rất nhanh.
Đến chiều, sắc trờ tối mịt, mây đen ùn ùn kéo đến, khiến bầu trời trông như đã vào đêm.
“Trời sắp mưa lớn rồi.” Phùng Thiên Lãng hét lớn.
Lý Minh Lan nhìn thấy lá cây đong đưa, vội đóng cửa sổ lại: “Hay là hôm nay mình cũng ở lại tự học buổi tối nhỉ?” Tiện thể trốn anh trai luôn.
Nếu cô muốn ở lại thì Mạnh Trạch muốn về, dù trời sắp mưa to.
Đèn trong lớp học là đèn sợi đốt, cậu bước ra ngoài giống như bước vào bóng tối.
Cậu vội lên một chiếc taxi trước khi trời đổ mưa lớn, xe vừa nổ máy thì trời bắt đầu mưa như trút nước.
Mưa dữ dội, đập mạnh vào nóc xe, khắp nơi đều là một mảng trắng xóa.
Xe chạy thẳng xuống dưới lầu, Mạnh Trạch đi vài bước là vào trong đại sảnh.
Gương trong thang máy phản chiếu mái tóc nửa ướt nửa khô của cậu, cậu thả một bên dây cặp, nghĩ đến việc về tới nhà liền thấy thoải mái.
Tuy nhiên, vừa mở cửa ra, cậu nhìn thấy một đôi giày thể thao được xếp ngay ngắn cùng với đôi giày cao gót màu đỏ.
“Mạnh Trạch.” Bà Mạnh vội vàng đi ra.
Thì ra mẹ cậu đã về từ sớm.
"Con tan học rồi à, bên ngoài mưa to quá, có bị ướt không?" Bà Mạnh vừa nói vừa đưa cho cậu một chiếc khăn mặt màu trắng.
Mạnh Trạch nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
Không quen, chưa gặp bao giờ.
“Không có, con bắt taxi về.” Giọng của Mạnh Trạch cũng gọi là tự nhiên.
Người không tự nhiên ngược lại chính là mẹ cậu, bà có chút dông dài: “Đây là chú Hoàng, đồng nghiệp công ty mẹ, mẹ để quên giấy tờ của công ty ở chỗ chú ấy, chú ấy đặc biệt mang đến đây. Ai ngờ trời lại mưa to nên mẹ mới mời chú ấy lên nhà ngồi. Ây da, không biết khi nào mưa mới tạnh."
Người đang chột dạ thường nói khá nhanh, nói thừa cũng nhiều hơn, Mạnh Trạch giấu mặt dưới chiếc khăn, khẽ nhếch khóe môi.
Người đàn ông họ Hoàng đứng dậy: “Đây là Mạnh Trạch à, cao thật đấy, mẹ cháu có nhắc đến cháu với đồng nghiệp ở công ty, rằng môn nào cháu cũng đứng nhất lớp. Trước đây chú nghĩ cô ấy như bà Vương bán dưa, tự bán tự khen, không ngờ hôm nay gặp cháu, khí chất khác hẳn những học sinh bình thường." Người đàn ông họ Hoàng cũng nói một đống những lời thừa thãi..
Mạnh Trạch lấy khăn mặt xuống, không hề nhúc nhích.
"Mẹ vừa gọi cho bố con nhưng không có ai nghe máy, không biết tối nay ông ấy có về ăn cơm không." Bà Mạnh mở cửa tủ lạnh nhìn từ trên xuống dưới vài giây, "Lão Hoàng, hay là anh ở lại đây ăn tối đi, tôi đặt vài món bảo nhà hàng mang đến.”
Người đàn ông họ Hoàng: “Vậy thì phiền quá, trời sẽ không mưa lâu đâu, một lát mưa tạnh tôi về liền.”
Sấm chớp đùng đùng, ánh sáng chiếu lên mặt họ Hoàng biến thành một vùng trắng bạc, đồng thời, mái tóc búi của bà Mạnh cũng phát sáng.
Sấm chớp liên hồi, đánh ầm ầm vào cuộc thảo luận về bữa tối của đôi nam nữ này.
Mạnh Trạch vứt khăn xuống sàn và bước ra ngoài.
Bà Mạnh gọi: "Mạnh Trạch, con đi đâu thế? Ngoài trời đang mưa to gió lớn mà."
Mạnh Trạch bình tĩnh: “Con để quên đồ ở trường.”
Bà Mạnh lo lắng: “Con mang theo ô nhé.”
Bà chưa kịp đưa ô thì Mạnh Trạch đã đóng cửa lại.
Ngoài trời mưa gió, át cả tiếng đóng sầm cửa của cậu.
Cậu thấy hành động của mình thật buồn cười, rõ ràng mẹ cậu mới là người giấu đầu lòi đuôi, nhưng cậu vẫn muốn giấu cho bà.
Tất cả là để duy trì sự yên ổn của gia đình trước kỳ thi đại học.
“Mạnh Trạch, mẹ biết việc học rất quan trọng, nhưng cũng không thể để bị ướt như chuột lột vậy.” Bà Mạnh mở cửa, treo chiếc ô cán dài lên cổ tay Mạnh Trạch, “Hay là đợi lát nữa hãy đi.”
Mạnh Trạch giữ chặt cán ô: “Con bắt taxi.”
Cậu lại bước vào thang máy, lại nhìn thấy mình trong gương, tóc đã khô hơn lúc lên nhà, nhưng bây giờ mới gọi là nhếch nhác.
Cậu xuống dưới lầu bật ô lên, có mấy giọt nước bắn lên mặt.
Vị của mưa rất cay.
Cậu băng qua đường, đến quán cà phê đối diện, như thường lệ, gọi một ly cà phê, ngồi trước tấm kính mờ ảo.
Cậu thu lại định kiến lúc nãy.
Vị của nước mưa không phải cay, mà là đắng.
Cậu tưởng là do lần trước nhân viên pha chế cho ít kem nên vị mới đắng, cậu đâu biết rằng cà phê ở quán này vừa đắng vừa chát.
Ở nhà còn có một "chú Hoàng", Mạnh Trạch không muốn về nhà nên quay trở lại trường vào lúc chạng vạng nhưng tối như đêm.
Taxi dừng trước cổng trường, trời mưa to, đường tối đen, ánh đèn trong căng tin giống như ngọn hải đăng.
Lý Minh Lan nói rằng Tuyết Mị Nương được mua ở trường.
Mạnh Trạch đi tới khu đồ ngọt ở lầu một căng tin nhưng không thấy.
Bác gái bán đồ ngọt thò đầu sang: “Hả?”
Mạnh Trạch chậm rãi lặp lại: "Tuyết Mị Nương."
Bác gái lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ, bác làm ở căng tin nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe nói ở đây có cái này.”
Vậy... Lý Minh Lan mua ở đâu?
Lý Minh Lan chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa đập vào cửa sổ, cảnh đêm biến thành ảo ảnh.
Cô cảm thấy buồn chán, dứt khoát lấy một cây bút chì khoanh nhang muỗi trên giấy.
Chu Phác Ngọc cúi đầu viết bài tập, khóe mắt nhìn thấy cổ tay Lý Minh Lan không ngừng xoay vòng thì hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
"Luyện kiểm soát bút."
"Tớ tưởng hôm nay cậu ở lại để làm bài tập."
"Tớ cũng muốn lắm, nhưng ngay cả câu hỏi tớ cũng không hiểu. Bố mẹ tớ truyền hết gen giỏi cho anh trai tớ rồi, không chia cho tớ chút nào cả." Lý Minh Lan đột nhiên nhìn thấy Mạnh Trạch ở ngoài cửa lớp, cô dừng bút, chớp mắt mấy cái, “Ủa, sao cậu ấy lại quay lại?”
Cô thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng người lại.
Tên đại lừa đảo này đã lừa cô thê thảm, cô nói cậu giống như một vực sâu, thâm tàng bất lộ, sâu không thể dò.
Học sinh đứng đầu môn Toán chép bài tập của cô, lòng dạ hiểm ác.
Uổng công cô còn nghĩ cậu là một người có quy củ.
Trước đây Mạnh Trạch vào lớp từ cửa sau rồi trực tiếp ngồi xuống, không cần đi ngang qua chỗ ngồi của Lý Minh Lan, nhưng hôm nay cô quay đầu lại liền phát hiện cậu đang đứng bên cạnh mình.
Không có nhiều khoảng trống giữa cô và cửa sổ.
Cậu đứng đây vô cùng chật chội.
Lý Minh Lan dựa sát vào Chu Phác Ngọc, ngẩng đầu lên: "Làm gì thế? Ở đây cản trở tôi thưởng thức cảnh đêm đấy."
“Lý Minh Lan.” Mạnh Trạch bị mưa gió bao phủ, cả người lạnh buốt, chỉ có hơi thở là ấm áp.
Cô nhướng mày, có lẽ là ảo giác, lúc này Mạnh Trạch có chút khép nép, nói ra thì cậu mới chuyển trường đến đây được một tháng nhưng chẳng có khi nào "khép" hay "nép" cả.
Cậu hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Gặp ma thật rồi, đây đâu phải là cách hỏi của Mạnh Trạch, đầu cô càng lúc càng ngẩng cao.
Khuôn mặt cậu bình thường khá hờ hững, nhưng lúc này lại lạnh lùng một cách thâm trầm.
Cô hỏi: "Sao thế? Muốn mời tôi ăn cơm?"
“Ừ.” Mạnh Trạch gật đầu.
Đừng nói Lý Minh Lan, ngay cả Chu Phác Ngọc cũng kinh ngạc nhìn cậu.
Lý Minh Lan cười: “Đây không phải là hạng nhất môn Toán lớp chúng ta sao? Học nói tiếng người từ khi nào vậy?”
“Nếu như cậu chưa ăn tối thì tối nay tôi mời cậu đi ăn.”
Có ý đồ gì đây? Lý Minh Lan không trả lời ngay, cô đứng dậy.
Dáng cô cao gầy, bình thường đứng giữa các học sinh nữ luôn rất cao và nổi bật.
Mạnh Trạch cao hơn.
Cô vẫn phải ngẩng đầu lên: “Thật hiếm khi, bạn Mạnh Trạch của chúng ta còn biết ân cần niềm nở nữa.”
“Bạn Lý Minh Lan của chúng ta có chấp nhận sự niềm nở ân cần này không?” Giọng điệu của Mạnh Trạch dù có dịu đến mấy cũng vẫn cứ lạnh lùng.
Nhiều học sinh trong lớp đều nhìn sang đây.
Điền Tân huých cùi chỏ Trịnh Khắc Siêu: "Chết tiệt! Hai người đó có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt của Trịnh Khắc Siêu tối sầm như đêm mưa bão, cậu ta cắn răng không nói gì.
Lý Minh Lan vươn tay tới chóp mũi Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch chỉ nhìn thấy những ngón tay thon dài của cô, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, ngón trỏ và ngón cái chụm lại.
Cô búng ngón tay: “Tôi thích ăn cánh gà rán ở căng tin. Nếu tối nay căng tin vẫn còn cánh gà rán thì coi như cậu may mắn, tôi sẽ miễn cưỡng ăn bữa cơm cậu mời.”
Mạnh Trạch gật đầu: “Tôi tới căng tin hỏi thử.”
Cậu phải hỏi bằng cách nào, chỉ có thể đi một chuyến.
Cậu đã đi ra ngoài.
Lý Minh Lan vỗ trán: "Chu Phác Ngọc, tớ đang nằm mơ sao?"
Chu Phác Ngọc không thể tin được: "Tớ cũng nghi là mình đang mơ. Không lẽ Mạnh Trạch bị ma nhập rồi ư? Bùa thi đậu của cậu bây giờ mới phát huy uy lực."
Lý Minh Lan đi theo ra khỏi lớp học.
Mưa gió quá mạnh, sàn hành lang đều bị ướt sũng, mưa đập vào lan can khiến những hạt mưa bắn tung tóe, đập thẳng vào mặt cô.
Cô phải bật ô lên, từ trên lan can nhìn xuống.
Một bóng đen xuống lầu, đi về phía căng tin.
Cô quay lại nói với Chu Phác Ngọc: "Mạnh Trạch bị ma nhập thật rồi!"
*
Lúc Mạnh Trạch quay lại, vừa bỏ ô vào thùng liền nhìn thấy Lý Minh Lan thò đầu ra ngoài.
“Thật không ngờ đấy, Mạnh Trạch khao bạn còn rất thành khẩn.” Cô nhìn trái nhìn phải, “Cậu có bị ướt không?”
Tất nhiên là có, cậu đi trong mưa mà, tuy có ô nhưng không ngăn được gió tạt mưa vào người, tóc cậu ướt dính vào thái dương, nặng nề đứng dưới bóng hành lang: “Căng tin vẫn còn sót lại một cánh gà rán, tôi nhờ đầu bếp giữ lại cho cậu rồi.”
Lý Minh Lan cười, đảo mắt một vòng, leo lên cột: “Cậu có mặt mũi đấy, mấy ngày rồi tôi không ăn được cánh gà rán.” Thật ra cô đã ăn tối rồi, nhưng Mạnh Trạch lại mời cơm, chuyện hiếm như vậy, không ăn thì uổng quá, "Cậu đợi tôi một chút nhé."
Cô quay lại chỗ ngồi, nhanh chóng thu dọn cặp sách.
Chu Phác Ngọc vẫn cảm thấy không thể tin được: “Mạnh Trạch thật sự muốn mời cậu ăn cơm phải không?”
“May là đi căng tin.” Lý Minh Lan kéo khóa cặp, “Nếu không tớ nghi ngờ cậu ấy muốn đầu độc tớ.”
“Vậy mà cậu vẫn đi?”
“Tớ đói bụng rồi.” Lý Minh Lan đeo cặp lên, lại quay đầu: “Chu Phác Ngọc, nếu mai tớ không tới lớp, cậu nhất định phải báo cảnh sát cho tớ, hung thủ là Mạnh Trạch.”
Chu Phác Ngọc cạn lời.
Mưa to gió lớn đã ngăn cản nhiều người, một số học sinh chưa từng tham gia lớp tự học buổi tối cũng nán lại lớp vì trận mưa này.
Chẳng hạn như Liễu Linh Vận của lớp 6, cô nàng không thể ngồi yên, đi ra hành lang chửi rủa đêm mưa.
Khi Mạnh Trạch và Lý Minh Lan đi ngang qua, chính là lúc Liễu Linh Vận đang bực bội nhất.
Bên ngoài cuồng phong giông bão, Liễu Linh Vận không biết đôi nam nữ này định đi đâu, liền gọi: “Này!”
Có lẽ vì trời mưa to nên họ không nghe thấy, hoặc có thể Lý Minh Lan nghe nhưng làm lơ, tóm lại Mạnh Trạch và Lý Minh Lan không thèm liếc nhìn Liễu Linh Vận lấy một cái mà đi thẳng xuống lầu.
Liễu Linh Vận tức giận lại chửi rủa thêm một trận.
*
Cả hai lội nước mưa đến căng tin.
Đèn đường tối mù, Lý Minh Lan không nhìn rõ dưới chân, bất cẩn giẫm phải vũng nước, cô nói: “Mạnh Trạch, cậu còn hại giày tôi bị bẩn nữa này.”
“Đền cho cậu một đôi.” Cậu rất sảng khoái.
Cô có một phát hiện mới: "Mạnh Trạch, cặp của cậu đâu? Không phải cậu về nhà rồi quay lại mời tôi đi ăn đấy chứ?"
Đúng là như vậy.
Mạnh Trạch chỉ coi bữa cơm này như để trả nợ, đến căng tin, cậu thu ô lại, đẩy cửa cho cô vào trước.
Cô dừng lại trước mặt cậu, nghiêng đầu: “Cậu thật sự muốn mời tôi ăn cơm?”
"Rốt cuộc cậu có muốn ăn không?"
Ánh sáng trước cửa chiếu lên mặt cô, đôi mắt cô như sao trong đêm mưa: “Muốn chứ, ăn chứ.”
Đã quá giờ ăn từ lâu, các cô chú đầu bếp đang dọn dẹp khay ăn.
Mạnh Trạch gọi phần cánh gà rán cuối cùng, bưng đĩa cơm tới.
Đèn hai bên căng tin đều đã tắt, Lý Minh Lan ngồi chễm chệ trên chiếc ghế đẩu ở giữa.
Cô là người duy nhất trong khu ăn uống trống trải, xinh đẹp sáng ngời, biến phòng ăn đơn giản thành sân khấu, cô là tiêu điểm.
Mạnh Trạch đặt đĩa cơm xuống, trên đĩa chỉ có một chiếc cánh gà chiên vàng.
Cô hỏi: “Chỉ có một cái?”
Cậu nói: “Chỉ có một cái.”
"Tiếc quá, đây là món đặc trưng của trường Nham Nguy chúng ta. Cánh gà rán bên ngoài giòn, bên trong thơm ngon đậm đà, thịt gà béo ngậy." Lý Minh Lan vừa nói vừa quan sát Mạnh Trạch.
“Tôi ăn rồi.” Cà phê coi như đã giải quyết bữa tối cho cậu.
“Vậy tôi không khách sáo nữa.” Lý Minh Lan đeo găng tay vào, cầm cánh gà lên cắn một miếng lớn, cô liếʍ đầu lưỡi không chút dè dặt: “Cánh gà rán ở căng tin đúng ngon.”
Mạnh Trạch: “…” Vị đắng lần trước kéo dài trong miệng suốt mấy ngày, Mạch Trạch chẳng chút quan tâm, hôm nay chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, cậu mong có thể ăn cái gì đó ngọt một chút, “Lý Minh Lan, Tuyết Mị Nương mua ở đâu vậy?”
Lý Minh Lan ngậm cánh gà rán trong miệng, chỉ một giây thôi đã hiểu ngay, thì ra điểm yếu của Mạnh Trạch là Tuyết Mị Nương? "Cậu đang nhờ vả tôi đấy à?"
Nhưng mắt cậu lạnh lùng, thái độ không thành khẩn.
Cô dùng khăn giấy lau khóe miệng dính đầy dầu: “Mạnh Trạch, có phải trong lòng cậu rất đắng không?”
Chỉ toàn nói nhảm: “Tuyết Mị Nương mua ở đâu?” Nhưng cậu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, biết cô sẽ không trả lời thẳng.
Quả nhiên, cô mặc cả với cậu: “Cậu phụ đạo cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Cô nghiêng người qua, đôi môi bóng loáng dầu mỡ cong lên có chút xảo quyệt.
Cậu lùi lại, cố ý giữ khoảng cách với cô: “Cậu muốn phụ đạo gì? Tôi nói rõ trước là tôi không có năng lực thay đổi vận mệnh đâu.”
Lý Minh Lan vốn muốn nói môn toán, nhưng điều này cũng gần như thay đổi vận mệnh: “Để tôi nghĩ đã.” Cô vừa ăn vừa suy nghĩ: “Mạnh Trạch, cậu phụ đạo mỹ thuật cho tôi đi, giống như bức vẽ năm ngoái ấy. Tôi sắp thi sơ tuyển vào trường mỹ thuật rồi.”
Không ngờ là chuyện này, Mạnh Trạch nói: “Tôi chỉ có thể cho cậu một số gợi ý về kỹ xảo mỹ thuật thôi.”
Lý Minh Lan miệng ngậm cánh gà: “Một lời chắc chắn.”
“Vua không nói chơi.”
Lý Minh Lan liếc cậu: “Vớ vẩn, tôi còn chưa quên đâu, cậu là đại lừa đảo.”
Mạnh Trạch: “Đó chỉ là sự cố thôi, lần này có thể viết giấy cho cậu.”
Cô ngậm cánh gà, lần mò cặp sách lấy ra một chiếc hộp, hất cằm với Mạnh Trạch: “Ngày mai bắt đầu phụ đạo.”
Cậu lại gật đầu.
Cô đặt chiếc hộp nhỏ trước mặt cậu: “Không ngờ tôi lại có Tuyết Mị Nương đúng không, cậu mời tôi, tôi mời cậu, có qua có lại.”
Tối nay Mạnh Trạch vội quay lại trường học, nếu có thời gian, cậu hoàn toàn có thể đến nhà hàng gọi một ấm trà và một phần Tuyết Mị Nương, trước đây cậu thích cà phê, nhưng dạo gần đây vị giác không vâng lời, cậu dần dần ưa thích vị ngọt ngào này.
Kem tan trong miệng cậu.
Nhưng người cười rạng rỡ là cô: “Có phải Tuyết Mị Nương của tôi đặc biệt ngọt không?”
Mạnh Trạch hời hợt thể hiện sự lịch sự: “Cảm ơn.”
Cô nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Hôm nay cậu lạ lắm, có tâm sự gì à?”
Cô tuy tùy tiện cẩu thả nhưng cũng có lúc nhạy bén như vậy, Mạnh Trạch nói: “Gặm xương gà của cậu đi.”
Đợi cô gặm xong xương gà cũng là lúc hai người đường ai nấy đi.
Nhưng điều khó tránh khỏi là nếu muốn về nhà, họ vẫn phải cùng nhau đi bộ đến cổng trường.
Mạnh Trạch chân dài, sải bước đi ra ngoài, chỉ một lát là có thể cắt đuôi Lý Minh Lan.
Nhưng khi đến ngã ba đường trường, cô gọi: “Mạnh Trạch, cậu đi theo tôi.”
Thời tiết xấu thế này, cậu hỏi: “Đi đâu?”
Cách làn mưa mù, cô mỉm cười nói: "Tuyết Mị Nương."
Cậu hiểu rồi, đi theo cô.
Mưa nhỏ dần, ngoại trừ thỉnh thoảng có giọt nước từ trên cây rơi xuống, còn lại chỉ là mưa rả rích.
Lý Minh Lan ăn no nên giọng nói cũng vang hơn: “Mạnh Trạch, cậu có thích ăn đồ ngọt không?”
“Ừm.” Cậu rất qua loa.
Trên đường đi chẳng có mấy học sinh, đèn đường chiếu sáng lá xanh, lá xanh che phủ hai người đi ngang qua gốc cây.
Càng đi về phía trước, càng hướng tới tòa nhà thí nghiệm.
Mạnh Trạch lập tức đoán được Tuyết Mị Nương được mua ở đâu, trong trường không chỉ có căng tin mà còn có một cửa hàng tiện lợi.
Phía xa xa, cánh cửa của cửa hàng tiện lợi chìm trong màn đêm đen kịt, hình như đã đóng rồi, chỉ còn lại tấm biển màu trắng nhạt.
Lúc này Mạnh Trạch đã điều chỉnh lại khẩu vị, cũng không nhất thiết phải đi nữa: “Về thôi, cửa hàng đóng cửa rồi.”
“Không đóng cửa sớm thế đâu.” Lý Minh Lan không chịu bỏ cuộc.
Lúc này, đèn trong cửa kính cửa hàng tiện lợi được bật sáng.
“Vẫn còn người.” Cô đi về phía trước.
Ánh đèn như bị chập điện, chớp tắt chớp tắt.
Mạnh Trạch không yên tâm, đi theo đến đó.
Đến trước cửa kính, Lý Minh Lan thò đầu vào, nhìn thấy gì đấy, cô sửng sốt, kiễng chân quên cả đặt xuống.
Mạnh Trạch thấy vậy, cũng không màng giẫm vũng nước mưa to dưới chân: "Lý——"
Tay trái Lý Minh Lan nhanh chóng đưa qua bịt miệng cậu lại.
Mạnh Trạch hứng gió lạnh cả đêm, toàn thân lạnh ngắt, tay cô đưa qua che khiến cậu cảm thấy nóng bừng.
Giây tiếp theo, Lý Minh Lan ý thức được phản ứng của mình quá đột ngột, cô thu tay lại, đưa ngón trỏ lên môi, nói thầm: “Suỵt, đừng nói chuyện.”
Nước mưa che phủ hết thảy, ngoại trừ cậu, không ai nghe thấy lời cô nói.
Mạnh Trạch từ cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy bên trong có hai bóng người mơ hồ, không nhìn rõ mặt, nhưng tư thế rất mờ ám, là đang... hôn nhau?
Đột nhiên, đèn trong cửa hàng tiện lợi lại tối đi.
Lý Minh Lan và Mạnh Trạch bốn mắt nhìn nhau.
Đêm tối, mưa phùn, cũng không biết mình trông như thế nào trong mắt người kia.
Mạnh Trạch quay người, dùng ngón tay lau môi.
Gió thổi qua, môi cậu vẫn lạnh lẽo, không để lại chút hơi ấm nào.