Cục Thành phố Bến Viễn vào ban đêm, trong tòa nhà điều tra hình sự đèn đuốc rực rỡ.
Cố Ngôn Sâm trở lại phòng quan sát, Thẩm Quân Từ mang theo báo cáo kiểm tra cũng đến đây.
Bạch Mộng, Lục Anh, ngay cả Thích Nhất An cũng tới đây họp cùng nhau.
Báo cáo xét nghiệm được viết thành một xấp dày, Bạch Mộng lật xem, đối với một số danh từ bên trong có chút không hiểu: “Pháp y Thẩm, cái này ghi là ‘yếu tố cân nhắc’, có ý gì vậy?”
Thẩm Quân Từ nói: “Căn cứ vào kết quả xét nghiệm, trước khi chết nạn nhân đã từng dùng thuốc có chứa digoxin hoặc có thành phần tương tự, loại thuốc này dùng để điều trị bệnh tim, nhưng nếu dùng quá liều, có thể dẫn đến tê liệt tim dẫn đến tử vong. Tôi không thể xác định nguyên nhân chính xác của cái chết của nạn nhân từ các khía cạnh giải phẫu, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng tử vong do thuốc.”
Thích Nhất An giải thích thêm: “Việc dùng thuốc này là một sự thật đã định. Nhưng chính xác cô ấy đã dùng bao nhiêu, có phải vì thuốc gây ra cái chết hay không, chúng tôi lại không biết.”
Pháp y Thẩm gật đầu, sử dụng từ nghiêm ngặt hơn để tóm tắt: “Vì vậy, cô ấy ‘có thể’ là do ảnh hưởng của thuốc nên mới dẫn đến cái chết.”
Lục Anh lý luận theo logic: “Digoxin dùng quá liều sẽ dẫn đến tử vong? Như vậy chẳng phải nói là cô ấy bị độc chết à?”
Thẩm Quân Từ nói: “Không thể loại trừ khả năng này.”
Thi thể bị phân hủy nặng, nếu không phải Thẩm Quân Từ có kỹ thuật cao siêu, trích xuất mô nội tạng, tiến hành xét nghiệm, bí mật này thậm chí sẽ giống như đá chìm xuống biển.
Biết được điều kiện tiên quyết này, toàn bộ Bộ phận Hình sự một lần nữa bắt đầu chải chuốt lại tình hình của vụ án.
Hầu hết các vụ án, hung thủ một khi đã lộ ra sự thật, cũng có nghĩa là nước chảy ra ngoài.
Nhưng vụ án này, nhiều lời khai, ngay cả hung thủ cũng thừa nhận hành vi phạm tội, đây là một bước ngoặt.
Cố Ngôn Sâm kể lại tin tức nghe được từ chỗ Doãn Mạt Lỵ cho mọi người biết.
Lục Anh cúi đầu trầm tư một lát nói: “Cho nên, mặc dù bây giờ Tôn Vũ Thi đã thú nhận quá trình cô ta sát hại Chu Dĩnh Dĩnh, nhưng cô ta cũng không nói rõ Chu Dĩnh Dĩnh chết như thế nào.”
Bạch Mộng cũng sửa sang lại suy nghĩ: “Trong quá trình giằng cô, Chu Dĩnh Dĩnh ngã xuống đất, Tôn Vũ Thi tất nhiên sẽ hoài nghi là do mình. Nói cách khác, Tôn Vũ Thi rất có thể cũng không biết Chu Dĩnh Dĩnh trước khi chết có dùng thuốc quá liều hay không, cho nên cô ta mới thú nhận tội gϊếŧ người.”
Lục Anh nói, “Như vậy vấn đề hiện tại sẽ biến thành, Chu Dĩnh Dĩnh đến tột cùng là bị ai gϊếŧ.”
Cố Ngôn Sâm quay đầu hỏi Bạch Mộng: “Hồ sơ mua thuốc của những nữ công nhân này có thể tra ra được không?”
Nhà máy điện tử Phục Hưng đã cung cấp bảo hiểm y tế đầy đủ cho các nữ công nhân, cũng như các bệnh viện có điểm cố định. Hơn nữa digoxin thuộc loại thuốc theo toa, phải có đơn thuốc của bác sĩ mới có thể lấy được.
Ngón tay Bạch Mộng nhanh chóng đánh lên bàn phím, một lát sau cô quay đầu nói: “Cả phòng ngủ, chỉ có Đào Nhã là đυ.ng qua digoxin.”
Đào Nhã, lại là Đào Nhã.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy mình vẫn không hiểu rõ quan hệ giữa mấy nữ công nhân này, hắn mở miệng nói: “Điều tra lại toàn bộ tư liệu liên quan đến Đào Nhã và Chu Dĩnh Dĩnh. Làm rõ tất cả các mối liên lạc giữa hai người.”
Kiểm tra lý lịch của các nữ công nhân đã được làm một lần vào buổi chiều, thông tin trong hệ thống cảnh sát cũng không được đầy đủ lắm.
Với vài manh mối, Bạch Mộng vẫn tìm thêm được thông tin mới.
Lục Anh cũng gọi vài cuộc điện thoại hỏi cha mẹ hai bên cùng với những người có liên quan. Nửa đêm, những người có thể hỏi, tất cả đều đã hỏi qua một lần.
“Tiểu học học cùng trường, trung học cơ sở học lớp bên cạnh nhau, trung học phổ thông cũng học cùng một trường. Hai người họ quen nhau từ khi còn học trung học cơ sở.”
“Chu Dĩnh Dĩnh có một đoạn thời gian ở nhà cô của mình, cách nhà Đào Nhã một con phố.”
“Bọn họ thông qua một văn phòng giới thiệu mới cùng nhau vào nhà xưởng điện tử Phục Hưng, gần như là chân trước chân sau, Đào Nhã vào được nửa tháng, sau đó thì Chu Dĩnh Dĩnh vào.”
“Chị họ của Đào Nhã nói, hai người bọn họ đều từng tham gia đội hợp xướng của trường, là bạn tốt từ nhỏ đến lớn.”
Từng manh mối mới dần nổi lên.
Dư Thâm hỏi: “Có thể… Là Đào Nhã giới thiệu Chu Dĩnh Dĩnh vào không?”
Lục Anh nói: “Rất có thể. Nếu cô ấy nghĩ rằng đây là một công việc tốt, có thể sẽ nói với những người cô ấy biết, một số nơi nếu giới thiệu người vào làm sẽ được trả công.”
Có thể giới thiệu công việc cho đối phương, thoạt nhìn bọn họ là bạn bè có quan hệ không tồi, thậm chí có thể gọi là bạn thân.
Vào được một nhà máy điện tử chắc chắn là một công việc lương cao trong mắt một cô gái vừa tốt nghiệp cấp 3 ở thị trấn.
Khi đó, Đào Nhã không hề hay biết, chính tay mình đã đẩy người bạn tốt vào hố lửa.
Bạch Mộng lại phát hiện một tin nhắn trong vòng bạn bè của Chu Dĩnh Dĩnh, như thể đang chứng thực cho suy đoán của bọn họ.
Bài viết trong vòng bạn bè đó là: ngày mai, tôi sẽ bắt tay vào một cuộc hành trình mới, chị em tốt, đến đây!
Là một bài viết đăng Chu Dĩnh Dĩnh trước khi đến nhà máy điện tử, bên dưới còn kèm một tấm ảnh.
Bức ảnh được chụp nhiều năm trước, có lẽ là ở trường trung học, trên đó có hai cô gái, tất cả đều mặc trang phục biểu diễn của dàn hợp xướng.
Bên trái bức ảnh, người mập mạp chính là Chu Dĩnh Dĩnh, đang cười rất tươi, người bên cạnh gầy gò, yếu ớt chính là Đào Nhã, đang chải đầu cho em gái, ngượng ngùng cười, giơ tay làm kí hiệu “ye”.
Lúc đó, ánh mặt trời chói chang, dường như tất cả mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp.
Nhưng hôm nay, một người trong số bọn họ ra đi mãi mãi, người kia lại trở thành nghi phạm gϊếŧ chết bạn mình.
Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi sẽ đi hỏi lại Tôn Vũ Thi. Bạch Mộng chịu trách nhiệm ghi chép.”
Hắn xoay người, lại đi đến phòng nhốt Tôn Vũ Thi, Tôn Vũ Thi đã kí xong vào bản lời khai, lúc này trên mặt cô không còn vẻ lo lắng, chỉ có sự mệt mỏi vô tận.
Tôn Vũ Thi nằm sấp trên mặt bàn, vẻ mặt suy sụp: “Cảnh sát, tôi đã nhận hết tội rồi, các anh có thể thả tôi về đi ngủ không?”
“Đợi lát nữa, tôi còn có một số vấn đề muốn hỏi cô.” Cố Ngôn Sâm hỏi Tôn Vũ Thi: “Lúc trước, sao cô lại nghĩ đến việc uy hϊếp tất cả nữ công nhân cùng giường bằng cách phá hoại thi thể?”
“Nghĩ sao á?” Tôn Vũ Thi mở to hai mắt nói, “Thì là đột nhiên nghĩ ra thôi.”
Cố Ngôn Sâm không biết cô đang ngốc thật hay giả vờ nữa.
Hắn chắc chắn rằng kế hoạch tinh vi và có phần biếи ŧɦái này chắc chắn không xuất phát từ trong đầu Tôn Vũ Thi.
Hắn hỏi rõ ràng hơn: “Có phải ý tưởng này của cô là có người nhắc đúng không?”
“Hình như là… Đào Nhã thì phải?” Tôn Vũ Thi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, “Ừm. Lúc tôi với Chu Dĩnh Dĩnh đánh nhau, cô ấy ở bên cạnh. Hình như cô ấy nhắc tôi, muốn để cho những người khác cho rằng là mấy cô ấy cũng là gϊếŧ người, thì chỉ có làm như vậy, mấy cô ấy mới không nói lung tung. Còn nữa, là cô ấy nói muốn chụp ảnh lại, như vậy mới có được nhược điểm ở trong tay, cũng là cô ấy nghĩ biện pháp, để bọn tôi hủy thi diệt tích.”
Tôn Vũ Thi bây giờ nhớ lại, lúc đó mình cũng hơi luống cuống tay chân, Đào Nhã nói ra phương án giải quyết, cô tự nhiên biến những ý nghĩ này thành suy nghĩ trong lòng mình. Rồi thực hiện theo phương pháp đó.
Sau khi xảy ra chuyện, Tôn Vũ Thi thu liễm rất nhiều, cô cũng không ngừng thôi miên mình, muốn quên đi những chuyện này.
Theo thời gian trôi qua, những ký ức, chuyện này cũng không còn rõ ràng như vậy, mãi đến khi Cố Ngôn Sâm hỏi, cô mới nhớ ra.
Cố Ngôn Sâm: “Đào Nhã còn làm gì nữa không?”
“Trong ký túc xá của bọn tôi, người tinh thông thiết bị điện tử nhất, điện thoại di động chơi mượt nhất chính là Đào Nhã. Tất cả những bức ảnh đó đều có ở chỗ cô ấy. Tôi đã có một thời gian lo lắng, trong tay cô ấy có thứ đó, cô ấy sẽ gửi nó cho cảnh sát bất cứ lúc nào.”
Tôn Vũ Thi dừng một chút nói: “Tôi có nhược điểm ở trong tay cô ấy, tất nhiên sẽ ưu đãi cô ấy một chút. Nhưng con người cô ấy cũng rất dễ nói chuyện, không làm ra chuyện gì quá đáng. Sau đó, người trong ký túc xá bắt đầu nghe theo cô ấy…”
Đào Nhã chậm rãi biến thành trung tâm của toàn bộ ký túc xá.
Cố Ngôn Sâm tiếp tục hỏi: “Lúc trước cô có bắt nạt Đào Nhã không?”
Tôn Vũ Thi nói: “Đã là chuyện từ năm nào rồi chứ? Ba năm trước, hình như thế? Tôi mới bắt đầu nhìn không quen Chu Dĩnh Dĩnh, là Đào Nhã muốn làm anh hùng, giúp Chu Dĩnh Dĩnh chống lại tôi, tôi mới nhằm vào cô ấy. Sau đó, tôi nghĩ cô ấy dễ bắt nạt, nên mới trêu chọc cô ấy trong một thời gian, nhưng có một lần tôi rơi xuống nước, cô ấy đã cứu tôi. Chúng tôi không còn mối quan hệ đối lập nữa. Con nhóc đó rất xấu xa, đầu óc lại vô cùng linh hoạt, không ít chuyện đều là chủ ý của nó.”
“Tại sao cô lại rơi xuống nước?”
“Lúc ấy tất cả mọi người đều ở trên bờ, tôi bị đẩy xuống, chờ sau khi tôi được cứu lên, nhưng không ai thừa nhận lúc đó đứng ở phía sau tôi.”
Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Quan hệ giữa Đào Nhã và Chu Dĩnh Dĩnh có tốt không?”
Tôn Vũ Thi cười lạnh nói: “Tốt cái quỷ gì chứ? Tôi biết hai người bọn họ là đồng hương, hình như Chu Dĩnh Dĩnh còn là do Đào Nhã giới thiệu tới thì phải. Năm đó lúc tôi bắt nạt Đào Nhã, Chu Dĩnh Dĩnh ngay cả rắm cũng không dám thả một cái. Nên khi Đào Nhã bắt nạt Chu Dĩnh Dĩnh, cũng tuyệt đối không nương tay.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Về chuyện ngày đó, cô còn nhớ gì không?”
Tôn Vũ Thi cào tóc: “Những chuyện tôi nhớ đều đã nói cho các anh biết hết rồi.” Cô bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, “Ngày đó Chu Dĩnh Dĩnh giống như phát điên ấy, lúc cô ta đánh tôi, còn cào rách cả da tôi.”
Điều này cũng giống hệt như kết quả khám nghiệm tử thi của pháp y.
Lông mày Tôn Vũ Thi nhíu lại càng ngày càng chặt, nhớ lại: “Lúc ấy tôi có đẩy cô ta ra ngoài, cô ta đập vào gia, bang một tiếng rất lớn. Sau đó Chu Dĩnh Dĩnh nằm trên mặt đất thở dốc, cô ta nhìn tôi nói ‘Tôi sắp không xong rồi, Tôn Vũ Thi, cô gϊếŧ người rồi!’ Tôi tưởng lúc đó cô ta đang sợ mình, nhưng sau đó, cô ta đã bất động … Tôi rất sợ hãi.”
Bây giờ nghĩ lại chuyện đó, Tôn Vũ Thi vẫn có chút sợ hãi.
Trong phòng chứa đồ tối tăm đó.
Chu Dĩnh Dĩnh ngã xuống đất, trên trán chảy đầy máu, đôi mắt của cô ta nhìn chằm chằm cô, trong miệng phun ra bọt trắng, đứt quãng nói: “Cô là kẻ gϊếŧ người, đời này của cô xong rồi…”
Khi đó lần đầu tiên cô thấy sợ hãi, thét chói tai, liều mạng lắc lư người phụ nữ nằm trên mặt đất: “Chu Dĩnh Dĩnh, cô đừng có mà giả vờ! Tôi biết cô đang làm tôi sợ! Cô đứng dậy ngay cho tôi!”
Nhưng thân thể Chu Dĩnh Dĩnh nặng như vậy, đầu nghiêng sang một bên, ngay cả hô hấp cũng không có.
Cô hoảng hốt nhìn một màn trước mắt, trái tim đập thình thịch, cảm giác mình cũng chết vào đêm đó.
Bây giờ nhìn lại, Chu Dĩnh Dĩnh rõ ràng chỉ đập đầu vào giá, sao có thể chết được?
Sau khi cô xác nhận Chu Dĩnh Dĩnh tử vong đã nghĩ nên hủy thi diệt tích như thế nào, hoàn toàn không ngờ đến chuyện nguyên nhân tử vong có thể có vấn đề.
Nhớ lại đến đây, Tôn Vũ Thi rốt cục cảm thấy có chút không đúng, cô nhíu mày: “Chu Dĩnh Dĩnh chết, sẽ không có vấn đề gì chứ? Chuyện này… Có liên quan gì đến Đào Nhã không?”
Cố Ngôn Sâm vẫn chưa trả lời cô, hắn đứng dậy, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Trong phòng quan sát, Thẩm Quân Từ vẫn còn ở đó, cậu cũng nghe được câu trả lời vừa rồi của Tôn Vũ Thi.
Bạch Mộng nhẹ giọng phân tích, “Có khả năng, tất cả những chuyện này từ lúc bắt đầu đều là cái bẫy của Đào Nhã hay không?”
Tính toán chính xác, thực hiện gần như hoàn mỹ, có thể làm được điều này, chỉ có Đào Nhã.
Ba mặt trong phòng quan sát đều là thủy tinh, lúc này Đào Nhã đang ngồi ở gian phòng thẩm vấn bên tay trái bọn họ.
Thông qua cửa sổ quan sát, có thể thấy cô gái đang cúi đầu, ngồi bên trong, trong lần thẩm vấn trước, cô là người có miệng cứng nhất.
Cho đến bây giờ, mười hai nữ công nhân khác đều hoàn thành việc chỉ định Tôn Vũ Thi, chỉ có cô ta, vẫn không miêu tả chi tiết chuyện đêm đó.
Cô gái cúi đầu, mái tóc hai bên buông xuống, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ bé của mình, nhìn qua kính, giống như một con búp bê trong cửa sổ.
Thích Nhất An sau lưng phát lạnh: “Có khi nào, buổi tối hôm đó, Đào Nhã sớm biết, Tôn Vũ Thi chuẩn bị phạt thể xác Chu Dĩnh Dĩnh, cho nên mới hạ thuốc Chu Dĩnh Dĩnh. Trong quá trình đánh nhau, thuốc phát tác nên mới dẫn đến tử vong, Tôn Vũ Thi lại cho rằng, chính mình dẫn đến cái chết của Chu Dĩnh Dĩnh.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Đây là một kế hoạch tinh xảo, nhưng không phải không có khả năng này.”
Bạch Mộng nói, “Nhưng bây giờ, lại có vấn đề mới. Nếu như là Đào Nhã làm, động cơ gϊếŧ người của cô đối với Chu Dĩnh Dĩnh là gì?”
Lục Anh thử đoán: “Ghen tuông, tiền tài, đàn ông?”
“Phá án sao có thể dựa vào phán đoán được?” Bạch Mộng nghe không được anh ta nói bậy: “Căn cứ vào điều tra trước đó, những thứ này đều không có!”
Cố Ngôn Sâm suy luận: “Cái chết của Chu Dĩnh Dĩnh và Đào Nhã không thể tách khỏi liên quan. Về phần mục đích, có lẽ là do thất vọng với bạn thân của mình, hai cô gái mới trở mặt thành thù. Hoặc có thể có những lý do khác.”
Không ai nói chuyện, hắn lại tiếp tục suy luận.
“Có thể, Đào Nhã sau khi bị bắt nạt thì hắc hóa, cô thiết kế bẫy hại chết bạn của mình, sau đó lợi dụng cái chết của Chu Dĩnh Dĩnh. Cô ta chụp ảnh mỗi cô gái đâm dao vào lưng Chu Dĩnh Dĩnh. Mấy thứ này ở trong tay cô ta, trở thành thứ mà mỗi nữ công nhân đều kiêng kỵ sợ hãi. Vì thế Đào Nhã cũng mượn chuyện này đảo khách làm chủ, nắm lấy Tôn Vũ Thi, thậm chí là nữ công nhân trong toàn bộ ký túc xá.”
Nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng đây liệu có phải là sự thật của vụ án?
Cố Ngôn Sâm nhìn bảng trắng trước mắt, trên đó dán đầy đủ hình ảnh và tin nhắn. Hắn mở miệng nói: “Nhưng vẫn có chỗ không đúng.”
Chính hắn lại lật đổ suy luận của riêng mình.
Thẩm Quân Từ nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Cố Ngôn Sâm, chờ nghe phân tích.
Vụ án này từ khi tiếp xúc, hắn cảm thấy rất đơn giản, nhưng bây giờ càng điều tra sâu, lại càng cảm thấy có rất nhiều chỗ kỳ quái.
Cố Ngôn Sâm chỉ vào bảng trắng trước mắt: “Lúc ban đầu, phân cục 4 cho rằng đây là một vụ án bỏ trốn, bọn họ cung cấp rất nhiều chứng cứ, trong đó có weibo của Chu Dĩnh Dĩnh và rất nhiều tin tức…”
Lục Anh nói: “Những tin tức đó có thể là Đào Nhã đăng tải, cô ta là một cô gái thông minh, có thể đã lên kế hoạch từ lâu, dùng cái này để gây nhầm lẫn.”
“Không có khả năng.” Cố Ngôn Sâm trực tiếp phủ quyết, “Khi đó Chu Dĩnh Dĩnh còn sống, người khác dùng weibo của cô ấy đăng bài, sao cô ấy lại không phát hiện ra? Hơn nữa, mâu thuẫn giữa Chu Dĩnh Dĩnh và gia đình cũng tồn tại, những tin tức kia nhất định là Do Chu Dĩnh Dĩnh đăng.”
Cố Ngôn Sâm nói tới đây vẽ ra một mũi tên lên bảng.
“Chuyện này dẫn đến việc cha mẹ Chu Dĩnh Dĩnh bị bạo hành trên mạng, mọi người chỉ trích bọn họ bán con gái, bức con gái ra đi…”
Cố Ngôn Sâm xoay người lại, một tay đặt trên bàn, nhìn các loại tài liệu: “Có đôi khi gặp phải vụ án phức tạp, khi không có đầu mối, có một phương pháp phân tích đơn giản nhất, chính là xem ai là người cuối cùng được lợi, là ai thông qua việc mưu sát hoặc hành hung đạt được kết quả mình muốn…”
Mọi người theo lời hắn nói dường như đang đi vào một mê cung.
Bên ngoài tòa nhà hình sự, một mảnh yên tĩnh, xung quanh đều là bóng tối.
Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng sự mệt mỏi của Thẩm Quân Từ lại biến mất, thay vào đó là một loại hưng phấn đang quay cuồng trong não.
Cậu cảm thấy mình đang ở trong rất nhiều lăng kính, mỗi lăng kính sẽ phản chiếu một hình ảnh khác nhau.
Khuôn mặt các thiếu nữ từng người một xẹt qua trước mặt cậu.
Khóc lóc, thú nhận, dữ tợn, hối hận.
Mọi người đều mở miệng, nói ra những lời thú tội từ các góc độ khác nhau.
Sự thật được che giấu dưới những dấu hiệu này.
Thật hay giả, thiện hay ác, đều bị lẫn lộn với nhau.
Dường như có một bàn tay vô hình đằng sau họ.
Một lát sau, cậu dường như rốt cục cũng đi tới lối ra mê cung, chỉ cần tiến về phía trước một bước là có thể bước ra khỏi tầng sương mù kia.
Thẩm Quân Từ cuối cùng cũng hiểu ý của Cố Ngôn Sâm, cậu nhắm hai mắt lại có chút tiếc hận: “Đây là báo thù và trừng phạt.”
Cố Ngôn Sâm bật dậy khỏi ghế: “Tôi sẽ thẩm vấn Đào Nhã.”
Hắn muốn nghe cô nói về sự thật về vụ án.