Cố Ngôn Sâm rốt cục nói ra một câu.
Đối với chuyện của Lâm Hướng Lam, hắn cũng không canh cánh trong lòng như vậy, chỉ có thể Lâm Lạc mới khiến hắn cư xử như thế.
Cái tên này giống như bị người ta dùng một miếng sắt đỏ ửng, in trên ngực hắn.
Thẩm Quân Từ suy nghĩ một lát, cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Lâm Lạc? Là người trước đây anh từng nhắc đến với tôi à, con trai của cục trưởng Lâm?”
Cố Ngôn Sâm “Ừ” một tiếng.
Thẩm Quân Từ ngồi trên xích đu nâng lên một cái, cậu im lặng một lúc rồi nói: “Đội trưởng Cố, nói cho tôi biết đi.”
Đây là lần đầu tiên người khác chủ động nhắc tới vụ án này với cậu, cậu hy vọng có thể nghe được câu chuyện này từ góc độ của Cố Ngôn Sâm.
Cố Ngôn Sâm mở miệng nói: “Đó là ngày 19 tháng 6, lúc Lâm Lạc vừa thi đại học xong, đi họp lớp.”
“Tối hôm đó, tổ chức tiệc cảm ơn trước, tất cả giáo viên đều có mặt, sau đó đám học sinh thấy chơi chưa đủ, bèn chuyển sang KTV cùng nhau hát. Họ thuê hẳn một phòng lớn để sẵn sàng hát trong đó cho đến rạng sáng.”
“Lúc 10 giờ 12 phút tối, tôi bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Lâm Lạc, điện thoại reo vài tiếng, tôi vừa mới bắt máy thì lại bị cúp mất.”
“Lúc đó, tôi nhận ra rằng có thể đã xảy ra chuyện, chạy đến KTV với tốc độ nhanh nhất có thể, đồng thời gọi các nhân viên cảnh sát khác đến hỗ trợ. Đến 10:30, thì tìm thấy Lâm Lạc bị thương nặng trong một phòng của KTV. Em ấy bị thương rất nặng, máu me be bét, nhưng vẫn còn hơi thở mặc dù nó khá yếu.”
Bây giờ nhắc đến cảnh đó, Cố Ngôn Sâm vẫn còn sợ hãi, hắn hít sâu một hơi mới tiếp tục nói: “Tôi vội vàng gọi điện thoại cấp cứu, ôm Lâm Lạc xuống lầu. Đúng lúc này, bên ngoài lại rối loạn, có người nhảy lầu.”
Thẩm Quân Từ hỏi: “Ai nhảy lầu?”
Cố Ngôn Sâm: “Người nhảy lầu tên Chu Thần, là bạn cùng lớp với Lâm Lạc, trước nửa học kỳ cuối năm thứ tư vẫn là bạn cùng phòng của Lâm Lạc. Cậu ta nhảy từ tầng 6 của KTV xuống, tử vong tại chỗ.”
Thẩm Quân Từ cố gắng làm cho thanh âm của mình bình tĩnh: “Vậy nên Chu Thần bị nghi ngờ là hung thủ?”
Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Hai người đó đã sớm có mâu thuẫn, Chu Thần nghiện rượu, mỗi lần uống say sẽ phát điên. Trong điện thoại di động của Lâm Lạc, có mấy đoạn ghi âm Chu Thần đang khıêυ khí©h em ấy. Hai người từng đánh nhau vào tháng 3 năm đó, đã lựa chọn tự giải quyết. Tại bữa tiệc tốt nghiệp, theo lời khai của bạn cùng lớp, cả hai đã uống rất nhiều. Sau đó bọn họ cũng không biết Lâm Lạc và Chu Thần đi đâu.”
Nghe có vẻ như đây là một vụ án đơn giản, là do oán hận đã lâu nên mới mượn rượu gϊếŧ người.
Thẩm Quân Từ hỏi: “Còn những chứng cứ khác thì sao?”
Cố Ngôn Sâm tiếp tục nói: “Trong điện thoại di động của Chu Thần có một đoạn voice chat gửi cho mẹ, nói mình gây họa rồi, đang rất sợ hãi. Máu của Lâm Lạc rải rác khắp nơi trên quần áo của cậu ta, bên cạnh thi thể, rơi xuống một con dao găm, thông qua giám định pháp y là hung khí gây thương tích cho Lâm Lạc. Mà trong căn phòng Lâm Lạc bị sát hại, trên bàn có dấu vân tay của Chu Thần, trên mặt đất có dấu chân Chu Thần.”
Thẩm Quân Từ hỏi: “Từ những manh mối này suy ra, Chu Thần có hiềm nghi rất lớn.”
“Vụ án này được xác định là ẩu đả học sinh, hung thủ tự sát, rất nhanh đã kết thúc.” Cố Ngôn Sâm nói tới đây dừng một chút, hắn cúi đầu thấp giọng nói: “Nhưng tôi biết, đó không phải là sự thật.”
“Tại sao anh lại nói như thế?” Thẩm Quân Từ hỏi, giọng cậu hơi run.
Cố Ngôn Sâm hít một hơi: “Thứ nhất, thân thủ của Lâm Lạc tốt hơn Chu Thần rất nhiều. Hôm đó Chu Thần say rượu, nồng độ cồn trong cơ thể Lâm Lạc cũng không cao. Dưới tình huống như vậy, nếu hai người phát sinh mâu thuẫn, Lâm Lạc cũng không thể bị Chu Thần thương tổn đến trình độ đó, mà Chu Thần ngoại trừ vết tích tạo thành do nhảy lầu ra thì trên cơ thể cũng chỉ có các vết thương rất nhẹ.”
“Thứ hai, lúc đó Lâm Lạc có số điện thoại di động của tôi, vừa phát hiện ra điều không đúng đã gọi điện cho tôi, nhưng điện thoại vừa thông đã cúp máy, sau đó án mạng mới xảy ra.”
“Thứ ba, tối hôm đó, ngoài học sinh lớp này đi hát, hầu như không có khách hàng nào khác, ngay cả nhân viên phục vụ đêm đó cũng rất ít, hồ sơ liên lạc của đám học sinh tối hôm đó cũng có vấn đề, bị thiếu mất một giờ, không ai nhắn tin, cũng không có ai gọi điện thoại, nhân viên phục vụ nói tín hiệu trong cửa hàng của bọn họ không tốt, tôi lại cảm thấy có thể là có người chặn tín hiệu.”
“Thứ tư, căn cứ vào chai rượu tại hiện trường, đĩa trái cây còn sót lại, đám học sinh đã ăn không ít, nhưng phí KTV lại rất thấp, là thấp đến khó tin luôn, giống như bọn họ đang làm từ thiện vậy.”
Hắn liên tiếp nói nhiều phân tích như vậy, nhưng đây chỉ là điểm đáng ngờ lớn, phân tích tỉ mỉ, có thể điểm nghi vấn có khả năng còn nhiều hơn.
Thẩm Quân Từ cố ý tiếp tục hỏi: “Vậy anh cảm thấy Lâm Lạc là do ai gϊếŧ? Nguyên nhân là gì?”
Cố Ngôn Sâm trầm mặc một lát nói: “Là ai thì tôi không biết, nhưng nguyên nhân có lẽ là bởi vì lúc đó Lâm Lạc đã lấy được thứ khiến những người đó sợ hãi.”
Khi hắn sắp xếp lại các di vật, hắn nhìn thấy một góc của danh sách giám định không tên.
Cố Ngôn Sâm nghĩ rằng, lúc đó chắc Lâm Lạc đã nộp xét nghiệm, lại có ADN của Lâm Hướng Lam thì có thể chứng minh ông ấy chết vì bị đầu độc.
Hắn không nói rõ điểm này, mà tiếp tục nói: “Còn có một chuyện, sau này tôi mới biết, ba ngày trước khi Lâm Lạc gặp chuyện không may, đội trưởng Dương Hàng đã nghỉ việc trước đó treo cổ tự sát ở quê nhà.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Từ nghe vụ án này từ góc độ của Cố Ngôn Sâm, cậu cúi đầu suy nghĩ, tiêu hóa những gì hắn nói.
Tất nhiên, cậu biết sự thật của vụ án đó.
Cậu hóa nghiệm ra một thứ trong thi thể Lâm Hướng Lam.
Đó cũng là một loại chất độc cậu từng thấy trước đây —— Aconitin(1).
(1): Dịch Word by word từ tiếng Trung thì nó là Ô | đầu kiềm, nhưng mình thấy để tiếng Anh thì sẽ phù hợp hơn. Giải thích sơ qua cho mọi người biết về độc chất này nè. Aconitin là một ancaloit cực độc có nguồn gốc từ các loài ô đầu (phụ tử, thuộc chi Aconitum), chủ yếu ở loài ô đầu hoa tím Aconitum napellus. Nó là một chất độc thần kinh có khả năng mở các kênh ion Na+ nhạy cảm TTX ở tim và các cơ quan khác, và nó được sử dụng để tạo ra các mô hình loạn nhịp tim.
Aconitin được che giấu rất kĩ, thông thường sau khi dùng khoảng hai giờ sẽ nhanh chóng tác động lên tim, làm cho người dùng sinh ra khó thở, hồi hộp, mạch đập nhanh, hạ huyết áp và các triệu chứng khác, cũng có tác dụng kí©h thí©ɧ cơ tim. Có thể nhanh chóng khiến người sử dụng tử vong.
Tất cả những điều này đều trùng khớp với tình trạng trước khi Lâm Hướng Lam chết.
Hơn nữa loại độc dược này, khám nghiệm tử thi bệnh lý thông thường sẽ không phát hiện ra, cho dù là pháp y có kinh nghiệm cũng không thể nhìn ra được, chỉ có thể thông qua hóa nghiệm mới xét nghiệm ra.
Trước đó cậu kiểm tra độc vật học, đưa thêm cồn khan vào vật liệu thử, đồng thời đưa ra dung dịch so sánh, lúc này mới có thể khiến cho kết quả đạt sự chính xác nhất.
Trong cục thành phố nếu có người của đối phương, muốn động tay động chân một chút, là có thể làm được điều này.
Lúc ấy cậu vẫn đang còn đang điều tra người hạ độc, cậu đã liệt kê danh sách những người hôm đó đã gặp Lâm Hướng Lam.
Sau đó cậu phát hiện ba tháng sau khi Lâm Hướng Lam chết, cựu đội trưởng Dương Hàng liền vội vàng rời khỏi chức vụ, trở về quê nhà, mở một siêu thị nhỏ.
Cậu đã mua vé xe, đến gặp Dương Hàng một lần.
Cậu nhớ hôm đó trời mưa rất to.
Sau khi thăm dò một chút, Dương Hàng đã thừa nhận chuyện mình hạ độc trong trà của Lâm Hướng Lam. Ông ta khóc rống lên nói mình bị người khác ép làm chuyện đó.
Dương Hàng nói trong lòng mình rất hổ thẹn, đợi một thời gian nữa sẽ đi tự thú, sau khi tự thú mới nguyện ý khai nhận người đứng sau màn.
Cậu tin lời Dương Hàng nói.
Cậu đã tìm ra hung thủ, trong lòng lại không có chút gì gọi là vui vẻ.
Đó là người đã theo dõi cậu lớn lên, cậu tuyệt đối không ngờ được, người đó lại trở thành đồng lõa gϊếŧ chết ba mình.
Cậu vừa trở về Bến Viễn, thì nhận được tin Dương Hàng treo cổ tự sát.
Khi đó cậu còn cho rằng Dương Hàng sợ tội tự sát, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một dự cảm không rõ. Có lẽ Dương Hàng bị người khác diệt khẩu, những gì cậu đang nắm trong tay, sẽ biến cậu trở thành mục tiêu.
Lâm Hướng Lam vừa qua đời không lâu, một khi giao những thứ này cho cấp trên, có thể sẽ vì thân phận cục trưởng của Lâm Hướng Lam, khiến cho toàn bộ thành phố Bến Viễn rúng động, những người đó nói gì thì nói cũng phải đem loại khả năng này bóp chết từ trong nôi.
Ba ngày sau khi Dương Hàng qua đời, chuyện đó đã xảy ra…
Lời nói của Cố Ngôn Sâm cắt đứt hồi ức của cậu.
“Sau đó, vì vết thương quá nặng mà Lâm Lạc rơi vào hôn mê sâu, nằm trên giường bệnh nửa năm, Giáng sinh năm đó, em ấy qua đời.”
Câu nói tiếp theo của Cố Ngôn Sâm giống như một viên đạn bắn thẳng vào trái tim Thẩm Quân Từ.
“Tôi đi trải nghiệm cảm giác tử vong, là sau khi Lâm Lạc qua đời. Lúc ấy tôi thực hiện mô phỏng tử vong, trong đầu đều là hình ảnh cậu thiếu niên đó.”
Trong nháy mắt, Thẩm Quân Từ sững sờ nhìn Cố Ngôn Sâm, tim đập nhanh hơn. Cậu bỗng nhiên có đáp án với một số chuyện, tất cả đều trở thành sợi dây liên kết với nhau.
Huống hồ, chuyện như vậy, Thẩm Quân Từ cũng đã từng nghĩ đến, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ được nghe tận tai, từ trước đến nay cậu đều cho rằng, Cố Ngôn Sâm chăm sóc cậu. đối xử tốt với cậu bởi vì di ngôn của Lâm Hướng Lam.
Bởi vì cậu cảm thấy những gì mình bại lộ trước Cố Ngôn Sâm, toàn là mặt lộn xộn không chịu nổi nhất của mình.
Cậu cho rằng, những quyến luyến đối với Cố Ngôn Sâm chỉ là chấp niệm của mình, là sự yêu thích đơn phương của mình…
Giọng nói trầm thấp của Cố Ngôn Sâm vẫn tiếp tục: “Có lẽ cậu không biết, cái chết của Lâm Lạc có ý nghĩa như thế nào đối với tôi đâu. Trong khoảng thời gian em ấy hôn mê, mỗi ngày tôi đều đến, hy vọng em ấy có thể tỉnh lại, hy vọng sẽ có phép màu xảy ra, khi đó tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ mình có.”
Nói tới đây, vành mắt Cố Ngôn Sâm đỏ lên.
Dưới ánh đèn ban đêm, Thẩm Quân Từ nhận ra Cố Ngôn Sâm trước mắt rất khác so với quá khứ.
Lúc làm việc, Cố Ngôn Sâm là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thông minh, ổn định, cho tới bây giờ hắn luôn nắm toàn cục trong tay, vững chắc, đáng tin cậy.
Nhưng lúc này, hắn buông xuống tất cả mọi phòng tuyến, toát ra sự mềm yếu và chân thật.
Thẩm Quân Từ ý thức được, người trước mắt cũng chỉ là một người còn sống.
Nghe được những lời này, cậu gần như không nhịn được, muốn đáp lại Cố Ngôn Sâm.
Sau đó, cậu lại do dự.
Thẩm Quân Từ có thể cảm thấy Cố Ngôn Sâm dường như đang muốn thăm dò cái gì đó, lần lượt nhắc tới Lâm Hướng Lam, nhắc tới chuyện trong quá khứ, gọi món ăn cậu thích ăn, nhờ cậu dẫn Vô Lượng đi dạo…
Đại não sau khi say rượu, tư duy lại vô cùng rõ ràng.
Cậu im lặng suy nghĩ.
Có phải cậu đã bị Cố Ngôn Sâm nhìn ra không?
Sau đó, cậu tỉnh táo lại, mình đã từng thề, không thể để cho bất luận kẻ nào biết được sự thật Lâm Lạc còn sống, bởi vì bí mật này có thể khiến bọn họ, thậm chí nhiều người hơn bị cuốn vào nguy hiểm, có thể khiến toàn bộ kế hoạch thất bại trong gang tấc.
Thời cơ còn chưa chín muồi, cho dù là Cố Ngôn Sâm cũng không thể biết chuyện này.
Thậm chí nói, là bởi vì hắn, cho nên mới càng không thể nói.
Năm đó những người đó sẽ e ngại những chứng cứ kia, nhưng hiện tại, bọn họ đã không còn sợ. Thời gian trôi qua lâu như vậy, chỉ bằng những thứ kia đã không thể tìm được người đứng sau, trị tội chúng.
Những người đó cũng sẽ không cho phép Lâm Lạc sống trên thế giới này một lần nào nữa.
Vì vậy, cậu phải tìm thấy bằng chứng tội phạm mới để đánh bại bọn chúng.
Trước khi kết thúc trận chiến này, cậu không phải Lâm Lạc, chỉ có thể là Thẩm Quân Từ.
Đó là bí mật mà cậu phải giữ kín.
Dường như nhìn ra sự do dự của cậu, Cố Ngôn Sâm không hỏi nhiều, cũng không nghiên cứu sâu thêm, giống như chỉ coi cậu là người bạn tốt, kể lại một vụ án ly kỳ, nói về một vết sẹo trong lòng.
Hắn đứng dậy, dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó kéo Vô Lượng: “Khuya rồi, chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi.”
Thẩm Quân Từ im lặng đứng dậy, thân thể cậu lắc lư một chút, vừa rồi lúc ngồi không thấy gì, bây giờ đứng lên, cậu mới phát hiện ra mình say nhiều hơn cậu nghĩ.
Cố Ngôn Sâm muốn đưa tay đỡ: “Pháp y Thẩm, cậu say rồi à?”
Thẩm Quân Từ cố chấp lắc đầu, đẩy tay Cố Ngôn Sâm ra: “Tôi không sao.”
Cố Ngôn Sâm đi trước dắt chó.
Thẩm Quân Từ đi theo phía sau, cảm thấy bước chân mình càng ngày càng phiêu, trời đất cũng bắt đầu xoay tròn. Mồ hôi lạnh toát ra, trong thân thể phảng phất có một bàn tay đang vặn vẹo. Đầu óc giống như bị người ta trói chặt.
Cậu ý thức được, Cố Ngôn Sâm nói không sai, rượu kia nồng độ rất cao.
Cuộc trò chuyện tối nay, có tác động càng lớn với cậu hơn.
Hiệu quả chồng lên nhau, cậu có chút không chịu nổi.
Thẩm Quân Từ cúi đầu chịu đựng trời đất quay cuồng, bước đi xiêu vẹo nghiêng ngả, cậu say, say triệt để, một chút ý thức cuối cùng giống như một sợi dây kéo cậu lại. Đầu đau giống như muốn nứt ra, trái tim đập thình thịch, trong đầu cậu lần lượt xuất hiện những hình ảnh từ quá khứ.
Cảm giác được bước chân của cậu chậm lại, Cố Ngôn Sâm quay đầu lại gọi: “Pháp y Thẩm?”
Thẩm Quân Từ còn chưa kịp đáp lại, cậu đã bước nhanh đến cống rãnh ven đường, ngồi xổm xuống. Hai tay ôm chặt Pikachu, khó chịu đem đồ chơi nhồi bông kia ấn vào trong người.
Một giây sau, cậu cúi đầu nôn thốc nôn tháo.
Ý thức dường như trống rỗng trong vài giây, khí huyết xông lên, như muốn trút hết nội tạng ra khỏi cơ thể.
Cố Ngôn Sâm tới hỗ trợ, nôn một hồi lâu, Thẩm Quân Từ mới dừng lại, nhận lấy khăn giấy hắn đưa cho.
Thẩm Quân Từ cảm thấy mình có chút thất bại.
Mỗi khi cậu càng muốn thể hiện sự hoàn mỹ, thì lại càng lộ ra mặt chật vật của mình.