◎ Có dấu chân của một người đàn ông.”◎
Đó là một đêm yên tĩnh.
Ba giờ sáng, ngọn lửa đột nhiên chiếu sáng bầu trời đêm ở thành phố Bến Viễn, ngọn lửa lan ra từ một nhà dân.
Ngọn lửa đã thiêu rụi một ngôi nhà hai tầng dưới chân núi phía bắc thành phố Bến Viễn, ngay sau đó toàn bộ ngôi nhà được bao quanh bởi ánh lửa, khói bốc lên cuồn cuộn, bay thẳng lên trời.
Gió đêm rất mạnh, ngọn lửa mượn gió nhanh chóng lan rộng, phát ra tiếng lách tách.
Ngọn lửa liếʍ qua gạch ngói, trong gió đêm dữ tợn cuồng vũ, nhiệt độ cực nóng đủ để cắn nuốt hết thảy.
Hàng xóm gần đó nhanh chóng bị đánh thức, đôi mắt buồn ngủ mông lung đi tới trước cửa sổ, sau đó ngửi thấy mùi khói nồng nặc, nhìn thấy ánh lửa ngút trời, sợ khϊếp vợ.
Cũng không biết ai là người đầu tiên hét lên: “Cháy rồi!! ”
Sau đó, những ngọn đèn phụ cận liên tiếp sáng lên.
Tình thế cấp bách, lưỡi lửa liên tục liếʍ tất cả mọi thứ xung quanh, thậm chí có thể bùng phát bất cứ khi nào, lan cả sang sân hàng xóm.
Lúc này rõ ràng đã không thể dùng thau chậu để dập lửa.
“Có nhà đang cháy! Hướng đó không phải là nhà lão Kiều chứ? ”
“Gia định họ liệu thoát khỏi chứ?”
“Còn không mau báo cảnh sát?! Lửa lớn như vậy chỉ e lành ít dữ nhiều rồi! ”
Chỉ vài phút sau khi báo cháy, nhân viên cứu hỏa đã đến hiện trường.
Hai xe cứu hỏa kẹp phía trước và phía sau ngôi nhà, một số lính cứu hỏa nhanh chóng xuống xe. Phun liên tục bằng ống nước cao áp, nửa giờ sau, ngọn lửa mới dần nhỏ hơn rồi tắt hẳn.
Lính cứu hỏa vào nhà, dập tắt đám cháy, kiểm tra hiện trường vụ cháy, một gia đình ba người thiệt mạng.
Sau khi lính cứu hỏa và cảnh sát hình sự của địa phương đến kiểm tra hiện trường, họ nghi ngờ vụ cháy nên đã báo cáo lên văn phòng thành phố.
Trong tay mấy đội cảnh sát trong cục thành phố đều có án chưa được phá, hơn nữa trận hỏa hoạn này đã làm chết ba người, cũng xem như là trọng án, vụ án lại được chuyển qua phòng hình sự đặc nhiệm.
Bốn giờ rưỡi sáng, Cố Ngôn Sâm bị đánh thức, sau đó hắn lần lượt gọi điện thoại cho các đội viên, một đội lập tức được tập hợp, chạy tới hiện trường.
Chưa đến năm giờ sáng, khi Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ đến nơi, mấy người còn lại đã đến, vừa mới hoàn thành việc bàn giao với cảnh sát hình sự địa phương xong.
Lục Anh chào hỏi bọn họ, không nhịn được ngáp một cái: “Mẹ nó, sớm biết hôm nay đi làm sớm như thế, đêm qua tôi đã không thức đêm xem nốt trận bóng kia. ”
Cố Ngôn Sâm dẫn Thẩm Quân Từ kiểm tra hiện trường, Bạch Mộng ở một bên tra tài liệu, hoàn toàn không có người trả lời.
Lục Anh cảm khái: “Trong đội chúng ta không phải chỉ có một mình tôi xem giải đấu đó chứ?”
Cuối cùng, Thích Nhất An ở một bên nhỏ giọng tiếp lời, giảm bớt sự lúng túng: “Trận bóng hôm qua rất đặc sắc, 3-2, ba mươi giây cuối cùng đã tạo nên truyền thuyết. ”
Lục Anh mang theo quầng thâm: “Vẫn có người thức đêm giống tôi, nghĩ vậy bèn cảm thấy không còn khổ sở nữa. ”
Thích Nhất An thành thật nói: “Trên đường đến tôi tình cờ lướt clip trên mạng…”.
Lục Anh: “Mẹ kiếp… Làm tôi tưởng mình gặp được tri kỉ! ”
Bạch Mộng một tay nâng máy tính xách tay, bắt đầu tóm tắt cho cố Ngôn Sâm: “Ba người chết là một gia đình, cha mẹ và cô con gái mới thi đậu đại học, bây giờ đang trong kỳ nghỉ hè, con gái tên là Kiều Tư Tư, cô ấy đáng lẽ ra vài ngày nữa sẽ đến học nước ngoài báo danh, không ngờ đúng lúc này lại xảy ra hỏa hoạn. ”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Người báo cảnh sát đầu tiên là ai? ”
Bạch Mộng nói: “Hàng xóm gần đó, lúc báo cảnh sát, ngọn lửa cháy rồi. ”
Cố Ngôn Sâm đến gần hiện trường, đưa tay vén dây cảnh giới lên, nhận lấy đèn pin Lục Anh đưa tới, ánh đèn pin xuyên qua bóng tối, chiếu vào trong nhà dân.
Có vẻ như đây giống một ngôi nhà ma âm u.
Thẩm Quân Từ vừa đeo găng tay vừa đi theo phía sau Cố Ngôn Sâm, xe cứu hỏa vừa đi, vì nghi ngờ đây là một vụ án mạng, nên không động đến hiện trường.
Lục Anh đầu tiên đi lên dò đường, sau đó gọi những người khác lên lầu.
Hàng rào gỗ từ tầng một đi lên tầng hai đã bị thiêu thành từng khúc than củi, trên cầu thang cũng đầy tàn gỗ, còn có không ít vết nước.
Lúc đi lên cầu thang, một đoạn cột trụ bị cháy thành tro bụi bỗng nhiên rơi xuống, hướng về phía Thẩm Quân Từ.
Xà và cột nhà đều được làm bằng gỗ, bề dày bằng miệng bát, dài hơn một thước.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, góc độ rơi xuống cũng rất hiểm, Thẩm Quân Từ muốn tránh, lại đứng ở trên cầu thang, trước sau đều có người không có chỗ tránh, cậu theo bản năng nhắm mắt lại.
Thích Nhất An đi theo phía sau, mắt thấy Thẩm Quân Từ sắp bị đập trúng, sợ tới mức hét lên một tiếng.
Cố Ngôn Sâm phản ứng rất nhanh, xoay người kéo Thẩm Quân Từ vào trong ngực, tay phải đưa ra ngăn cản cột trụ rơi xuống, cột trụ kia đánh lên cánh tay hắn, phát ra một tiếng vang rất lớn, rơi xuống một bên.
Cố Ngôn Sâm bình thường rất ẩn nhẫn, nhưng dù sao vẫn là thân thể bằng máu thịt, cánh tay bị đau, cúi đầu “shhh” một tiếng.
Đợi đến khi Thẩm Quân Từ phản ứng lại, thì cậu đã được Cố Ngôn Sâm ôm vào lòng. Cậu ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt biến đổi, vội vàng tránh ra, nhìn chỗ cánh tay Cố Ngôn Sâm bị đập trúng.
Cố Ngôn Sâm vung tay nói: “Cậu không sao là tốt rồi, cánh tay tôi không đau lắm, chắc bị thương nhẹ thôi. ”
Thẩm Quân Từ không yên tâm, vén ống tay áo của hắn lên, nhéo nhéo phần xương của hắn, dựa vào cảm giác mà phán đoán, xương cốt không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may, không bị gãy xương. ”
Cố Ngôn Sâm nói: “Cậu không bị thương là tốt rồi. ”
Thẩm Quân Từ nói: “Cảm ơn đội trưởng Cố. “Cậu nhìn cánh tay Cố Ngôn Sâm tím đi, không đành lòng, “Bao giờ quay về thì đến chỗ tôi, tôi đưa anh ít thuốc. ”
Cố Ngôn Sâm nhìn bộ dạng Thẩm Quân Từ để ý như vậy, nhất thời cảm thấy vết thương không đau nữa, hắn dùng tay kia bảo vệ cánh tay: “Không sao thật mà, chúng ta lên trước đi, ở đây không an toàn lắm. ”
Nhìn thấy nguy cơ đã được hóa giải, Thích Nhất An đi theo phía sau rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đi lên tầng hai.
Một số phòng ngủ trên tầng hai là bị cháy nhiều nhất.
Mặt tường vốn trắng như tuyết đã bị thiêu thành một mảnh ngăm đen, cửa sổ bên cạnh chỉ còn lại cái khung, đồ đạc trong phòng cũng có dấu vết bị cháy rõ ràng, chung quanh đều là một mảng hỗn độn, nhiệt độ thân thể đứng bên trong so với bên ngoài cao hơn không ít, cả phòng đều tràn ngập một mùi khét chói mũi.
Bởi vì vừa mới dập được lửa, nên trong phòng khắp nơi toàn là nước, nước từ trên trần nhà nhỏ giọt xuống, trên mặt đất tụ lại thành từng mảng từng mảng.
Mặt đất phủ đầy cặn bã màu đen, giẫm lên còn nghe thấy tiếng ọp ẹp vang lên.
Cố Ngôn Sâm quan sát kĩ hơn, xác nhận hiện trường an toàn mới cho pháp y vào, Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An bắt đầu tiến hành khám nghiệm tử thi.
Con gái nằm ở phòng ngủ thứ hai, hai bố mẹ nằm ở trong phòng ngủ chính, ba cỗ thi thể đều đã cháy đen, không còn khả năng sống sót, một nhà ba người bị diệt môn.
Phòng ngủ thứ hai của cô con gái bị hư hỏng tương đối nghiêm trọng, cái chăn trên giường đã bị cacbon hóa một mảng lớn, tóc cũng đã xám đen, trên mặt đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí còn không nhìn ra ngũ quan. Khuỷu tay cô gái cong về phía sau, có chút quỷ dị co lên đặt trước ngực, nắm thành nắm đấm, đây chính là tư thế chống phỏng thường thấy khi bị chết cháy.
Thích Nhất An xách rương điều tra đi tới bên giường, nhìn thi thể trên giường cậu ta nhịn không được xoa xoa mũi, ngoại trừ mùi khét, còn ngửi được mùi thịt bị cháy, mùi kia so với mùi thối của thi thể thì dễ ngửi hơn nhiều, nhưng vừa nghĩ đến cả người đều bị đốt cháy, cậu ta không nhịn được sự buồn nôn.
Thẩm Quân Từ đã cúi người, cẩn thận quan sát thi thể nạn nhân.
Tùy theo mức độ nghiêm trọng khác nhau mà các vết bỏng được chia làm bốn cấp độ, thi thể trước mắt rõ ràng đã thuộc loại bỏng cấp độ bốn.
Đầu tiên, Thẩm Quân Từ dùng đèn pin quan sát đầu nạn nhân. Trong các trường hợp hỏa hoạn, bác sĩ pháp y thường có thể dựa vào đầu của thi thể để xác định xem nạn nhân còn sống lúc bị thiêu hay không.
Nếu người sống bị thiêu chết, mặt và thân thể bình thường sẽ quay lưng lại với bên kia của ngọn lửa.
Thông thường khi xảy ra hỏa hoạn, con người sẽ có phản xạ nhắm mắt, ở khóe mắt bên ngoài tạo thành nếp gấp sâu hơn, phần da ở nếp gấp nếu không bị hun khói, giác mạc cũng không bị muội than bám vào, thì khả năng chết trực tiếp do hỏa hoạn sẽ lớn hơn.
Đầu của thi thể nữ nằm trên giường bị vẹo sang bên phải, không đối diện với cửa sổ bị cháy bên trái.
Đáng tiếc là do thời gian quá dài, khuôn mặt gần như đã bị than hóa toàn bộ, da ở vùng khóe mắt đã nứt nẻ, vùng da quanh mắt và tình trạng hai mắt đã không thể làm giá trị tham khảo được nữa.
Sau đó bọn họ nhìn hai thi thể khác, trong đó có thi thể của mẹ Kiều Tư Tư rõ ràng bị cháy nghiêm trọng nhất.
Thích Nhất An nhìn kỹ một chút, hỏi Thẩm Quân Từ: “Em thấy thi thể này bị cháy nghiêm trọng nhất, có phải vì cái xác ở gần nguồn lửa không ạ? ”
Thẩm Quân Từ nói: “Đây là hiệu ứng bấc trong đám cháy. ”
Thích Nhất An bừng tỉnh.
Bạch Mộng lần đầu tiên nghe được danh từ này, có chút kỳ quái: “Hiệu ứng bấc là gì?”
Thẩm Quân Từ giải thích: “Bởi vì trong ba người, chỉ có mẹ của Kiều Tư Tư mặc đồ ngủ dài, hơn nữa bà ấy tương đối béo, lượng mỡ ở trong cơ thể là nhiều nhất. Khi ngọn lửa cháy đến bộ đồ ngủ của bà ấy, thì lớp biểu bì đã bị bong ra, chất béo dưới da chảy ra và tràn ra ngoài, quấn ngược quần áo lại. Chất béo giống như một ngọn nến, quần áo giống như dây bấc, sẽ bị đốt cháy cho đến khi chất béo cháy hết. Chính vì nguyên lý này, thi thể mặc quần áo thường cháy nhanh hơn so với không mặc quần áo, đồng thời cũng bị cháy nghiêm trọng hơn. ”
Lục Anh nghe đến đó hic một tiếng: “Người này biến thành ngọn nến, vậy thì đáng thương thật.”
Cố Ngôn Sâm đứng một bên, quan sát hiện trường một chút, dấu vân tay và dấu chân đều bị phá hủy, đoán chừng rất khó tìm được dấu vết liên quan, bị cháy nghiêm trọng nhất là phòng ngủ thứ hai của cô gái, trong đó một bức tường có rèm cửa hẳn là bị cháy trước, quá trình cacbon hóa nghiêm trọng hơn những nơi khác.
Điểm cháy ban đầu có thể là tầng hai, nhưng nơi này không có dấu vết của thiết bị điện, cảm giác như có người cố ý châm lửa.
Lục Anh hỏi: “Gần đây có cướp, hay mấy tên thích phóng hỏa không?”
Bạch Mộng tìm kiếm trong hệ thống cảnh sát: “Trong ba tháng qua, không có nhiều vụ hỏa hoạn xảy ra gần đây, và nguyên nhân dẫn đến hỏa hoạn cũng đã được điều tra làm rõ, hai vụ là do đường dây bị xuống cấp, một vụ là do tàn thuốc rơi gây cháy ga trải giường, còn một vụ là do nổ thiết bị điện. Hơn nữa, không có thương vong về hỏa hoạn trong khu vực này dạo gần đây. Cũng không có tin tức liên quan đến cướp bóc. ”
Cố Ngôn Sâm nói: “Khóa cửa không có dấu vết bị cạy, thoạt nhìn không giống như tội phạm phóng hỏa, kẻ phóng hỏa rất ít khi vào nhà để phóng hỏa, cũng rất ít khi làm điều đó vì mục đích gϊếŧ người. Thử tìm xem liệu có phải là do thù hận mà phóng hỏa hay không, hay là vì hủy thi diệt tích.”
Quan sát hoàn cảnh xung quanh, Cố Ngôn Sâm quay đầu hỏi Thẩm Quân Từ: “Từ trên thi thể có thể xác định là bị gϊếŧ hay chết do hỏa hoạn không? ”
Thẩm Quân Từ cố ý muốn kiểm tra Thích Nhất An một chút, hỏi cậu ta: “Cậu nói đi.”
Thích Nhất An cầm đồng hồ khám nghiệm, thử phân tích: “Thi thể bị than hóa, nhìn không ra có vết thương hay không, trước mắt chỉ có thể phán đoán người chết sau vụ hỏa hoạn không có dấu vết bị di chuyển hay giãy giụa, không thể loại trừ nguyên nhân là do hội chứng hô hấp nhiệt hay ngộ độc khí carbon monoxide. ”
Thẩm Quân Từ giúp cậu ta tổng kết: “Phải tiến hành khám nghiệm tử thi mới có thể chắc chắn được. ”
Cố Ngôn Sâm lại hỏi Bạch Mộng: “Lúc xảy ra hỏa hoạn là mấy giờ? ”
Bạch Mộng nói, “Thời gian báo cảnh sát là ba giờ rưỡi sáng, thời gian bốc cháy đại khái phải đẩy về phía trước khoảng nửa giờ. Thi thể của ba nạn nhân đều được tìm thấy trên giường, từ tư thế ngủ có thể nhìn ra, họ ngủ rất sâu… Điểm cháy nằm trong nhà, có thể loại trừ nguyên nhân do đường dây xuống cấp. Thông tin chi tiết về người chết đã được chuyển qua, tôi đã gửi qua điện thoại cho mọi người rồi đó. ”
Nói đến đây Bạch Mộng nhân vài cái, điện thoại di động của mọi người đều phát ra âm thanh thông báo.
Cố Ngôn Sâm nhìn tư liệu được gửi tới, nạn nhân nữ trẻ tuổi tên Kiều Tư Tư, năm nay mười chín tuổi, học lại một năm, là sinh viên năm nhất đại học Vây Thành.
Ngọn lửa bùng cháy từ phòng của Kiều Tư Tư, đương nhiên cần phải kiểm tra trên người cô ta.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Nạn nhân có bạn trai không? ”
Thông thường loại trường hợp này, tranh chấp tình cảm của cô gái sẽ bị nghi ngờ đầu tiên.
“Theo tư liệu tôi đang có, thì không có bạn trai.” Sau đó Bạch Mộng lại nói thêm, “Dựa theo lời khai của người hàng xóm báo cảnh sát, nạn nhân là người rất nghe lời, chưa từng thấy cô ấy qua lại với ai, cô bé học lại một năm, tâm tư đa phần đều đặt vào học tập. Mẹ của Tư Tư làm việc ở con phố gần đây, và cha là một nhân viên bình thường. ”
Các mối quan hệ xã hội của gia đình nghe có vẻ đơn giản, nhưng nó có thể chỉ là tảng băng nổi.
Một Vài cảnh sát đã kiểm tra cẩn thận cả ở tầng trên và tầng dưới.
Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó, hắn gọi tổ vật chứng tới, chỉ vào cửa sổ nhỏ ở cuối hành lang tầng hai nói: “Chỗ này, có dấu chân. ”
Ngọn lửa trên tầng hai không cháy đến đó, nước chữa cháy cũng không phun đến, để lại dấu chân rất rõ ràng.
Vị trí này, chắc chắn không phải do lính cứu hỏa lưu lại, cũng không có khả năng là do người nhà lưu lại.
Trần Miên ở tổ vật chứng vội vàng chạy tới, cửa sổ kia không lớn, đang khép hờ, một người chui vào là vừa đủ. Cửa sổ lúc này cũng không khóa chặt từ bên trong, xuyên qua tấm kính thủy tinh, có thể nhìn thấy trên bệ cửa sổ bên ngoài có một dấu chân mơ hồ hướng ra ngoài.
Dấu chân còn rất mới, Trần Miên dùng thước đo đo một chút, phán đoán: “Nhìn kích thước và hoa văn, là dấu chân của một người đàn ông, mang giày cỡ 42. ”