Quyển 1 - Chương 5

Hà Vĩ Tuấn đi rồi, bên trong lại khôi phục sự im ắng.

Hướng Hiểu Đông lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng lại, xoay người muốn bước vào phía trong lại quên cổ tay vẫn bị Hà Húc Đông nắm lấy.

“Húc Đông… uông, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cậu khẽ giãy dụa, Hà Húc Đông buông ra nhưng khi Hướng Hiểu Đông ngẩng đầu nhìn phát hiện anh ta đang nhìn mình, trong ánh mắt mơ hồ có lửa giận.

Anh ta lại tức giận? Vì sao?

“Húc Đông, anh…” Lời còn chưa nói dứt đã bị Hà Húc Đông kéo tay đi.

Hắn đạp cửa phòng đẩy Hướng Hiểu Đông ngã lên giường, Hướng Hiểu Đông mờ mịt trừng mắt khôi phục bình tĩnh, xoa xoa cổ tay bị đau.

Hà Húc Đông không nói một lời yên lặng theo dõi, vừa bỏ đi áo khoác vừa tiến lại bên giường ngồi xuống, Hướng Hiểu Đông không tự chủ lui về phía sau nhưng bị Hà Húc Đông hai tay chặn ở hai bên, thuận thế hôn môi đem cậu kéo trở về giường.

“Húc Đông, anh…Ô…”

Hắn không ngừng cố sức hút lấy môi lưỡi Hướng Hiểu Đông, giống như phát tiết tức giận nghiêm phạt hôn cậu.

“Hô… Uhm… Húc Đông… Đừng.” Hướng Hiểu Đông bị hôn đến phát đau, cậu bắt đầu khước từ người áp trên mình.

Hà Húc Đông một hồi mới buông ra, khi Hướng Hiểu Đông không ngừng thở dốc hắn lại ngậm lấy môi dưới của cậu liếʍ láp. Hai tay hắn cởϊ áσ của Hướng Hiểu Đông, nửa người trên của cậu lỏa lồ dưới ánh đèn mờ mờ tựa như phát sáng, tản ra vẻ mê hoặc.

“A!” Hướng Hiểu Đông có chút kinh hoàng kêu lớn, bên tai nghe được tiếng khuy quần rơi xuống sàn nhà vang lên âm thanh, còn chưa kịp phản ứng hai tay đã bị Hà Húc Đông kềm giữ trên đỉnh đầu. Hắn lần thứ hai cưỡng hôn Hướng Hiểu Đông, che đi âm thanh kháng nghị cuối cùng, sau mới buông tay một đường hôn xuống cổ, khẽ cắn nụ hoa trước ngực Hướng Hiểu Đông.

“A… Ư…” Hướng Hiểu Đông run rẩy thở hổn hển, đầu ngực không ngừng bị bàn tay kia vuốt ve kí©h thí©ɧ, hơn nữa bị hôn liên tục khiến nhiệt độ cơ thể lên cao, du͙© vọиɠ chậm rãi chiến thắng lý trí, cậu không tự chủ thả lỏng thân thể đáp lại.

Hà Húc Đông buông tay đang chế trụ Hướng Hiểu Đông ra, chuyển sang nụ hoa bên cạnh, Hướng Hiểu Đông lần thứ hai rung động, hai tay chủ động ôm lấy cổ Hà Húc Đông kéo lên hôn sâu. Lưỡi cùng lưỡi kịch liệt giao triền, hơi nóng phả lên mặt, bọn họ không ngừng tìm kiếm hơi thở của nhau cho đến khi đối phương gần như không thở được.

Hà Húc Đông bắt đầu dùng răng khẽ cắn cằm Hướng Hiểu Đông, đầu lưỡi một đường kéo xuống vừa liếʍ vừa cắn cổ họng cậu.

“Ai… Ưhm…” Da thịt nơi bị Hà Húc Đông cắn hơi đau đớn, đầu lưỡi ấm áp lại liếʍ qua, mềm mại đem đến cảm giác tê dại từ cổ lên tai, Hướng Hiểu Đông thấp giọng rêи ɾỉ tiếp nhận hô hấp đầy nhiệt khí bên tai.

Môi Hà Húc Đông ngậm lấy vành tai thì dừng lại, thấp giọng nói gì đó nhưng mơ hồ không rõ, Hướng Hiểu Đông vì thế mà nghe không được, chỉ cảm thấy người bên trên động tác nhẹ nhàng chậm chạp đi xuống dưới.

Hướng Hiểu Đông hoàn toàn rơi vào mờ mịt, Hà Húc Đông đã xả hạ dây lưng của cậu, kéo khóa giải thoát cho du͙© vọиɠ khỏi quần áo vướng víu.

“A… Ha…” Hà Húc Đông không ngừng khıêυ khí©h hạ thể của Hướng Hiểu Đông, thân thể cậu như bị lửa nóng thiêu đốt phát sinh tiếng rêи ɾỉ.

Khi Hướng Hiểu Đông thấp giọng rêи ɾỉ, Hà Húc Đông đột nhiên mở bung hai chân cậu một đường tiến nhập.

“A…Húc Đông…Húc Đông…” Hướng Hiểu Đông không ngừng kêu tên hắn, cậu ôm chặt lưng Hà Húc Đông, đầu tựa vào vai hắn đong đưa. Bọn họ không có một giây phút nào chuẩn bị, Hà Húc Đông thật sâu tiến nhập. Hắn bỏ ngoài tai tiếng kêu của Hướng Hiểu Đông mỗi lần đẩy tới, phóng túng hưởng thụ cảm giác cùng độ ấm cơ thể.

Khóe mắt Hướng Hiểu Đông tràn ra một giọt lệ, phân không rõ là bởi tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt hay bởi chính cậu ngày càng trầm luân.

***

Sáng sớm, ánh nắng nhạt chậm rãi tiến vào trong phòng, mùi vị hoan ái tỏa trong không khí, quần áo, đồ dùng mất trật tự rơi rớt xung quanh giường.

Hướng Hiểu Đông xụi lơ nằm trong lòng Hà Húc Đông, trên da thịt cậu đầy dấu vết hoan ái, chứng minh cả một đêm không ngừng bị hôn cắn.

Cậu nhắm mắt lại khẽ hít thở, cả đêm triền miên lấy đi sức lực của cậu, Hướng Hiểu Đông rất muốn ngủ nhưng cả đêm Hà Húc Đông không ngừng khơi mào du͙© vọиɠ, cậu nhắm mắt lại chưa được một giờ thân thể đã bị dấy lên du͙© vọиɠ mà tỉnh táo lại, đến cuối cùng cậu căn bản là tùy ý Hà Húc Đông chi phối, ngay cả một tia khí lực chống lại cũng không có.

Hiện tại là mấy giờ? Hình như trời đã sáng rồi. Hướng Hiểu Đông mờ mịt chuyển mình trong lòng Hà Húc Đông, không muốn mở mắt nhìn đồng hồ, cậu nghĩ muốn ngủ.

“Húc Đông… Tôi mệt mỏi quá… A…” Mí mắt cậu díp lại, nhỏ giọng cầu xin.

“Từ bỏ…A …Húc Đông… Ưhm…” Thân thể Hướng Hiểu Đông mềm mại dựa trên người Hà Húc Đông, theo nhịp đong đưa của anh ta mà phát sinh tiếng được tiếng mất, thanh âm ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ trong mũi.

Cho dù tâm tư trống rỗng, nhưng thân thể thân mật ma sát tiếp xúc khiến cậu vui vẻ, thế nên hai người một lần nữa lại chìm trong du͙© vọиɠ.

Chỉ đến khi Hướng Hiểu Đông nghĩ rằng mình sắp ngất xỉu, Hà Húc Đông mới ngừng một đêm tình cảm mãnh liệt, cậu ngâm khẽ một tiếng ngã vào trong cánh tay Hà Húc Đông, sau đó tùy ý để anh ta chà lau hạ thân, kéo chăn đắp cho Hướng Hiểu Đông nằm ngủ.

Hướng Hiểu Đông nằm trên gối than nhẹ một tiếng lập tức nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Hà Húc Đông kéo chăn che khuất nửa người dưới, nằm nghiêng mình nhìn chăm chú vào người đang ngủ say, hắn đưa tay xoa xoa khuôn mặt cùng đôi môi vẫn còn đang sưng đỏ, trong lúc ngủ mơ Hướng Hiểu Đông lầm bầm gì đó, vô thức tự nhiên dúi mặt hướng về phía tay hắn.

Ánh mắt Hà Húc Đông âm trầm, hắn nhăn mày nhìn khuôn mặt điềm tĩnh say giấc, phút chốc bỏ tay ra. Hướng Hiểu Đông lập tức khe khẽ kháng nghị, sau lại yên ngủ.

Từ hôm Hướng Hiểu Đông phát sốt nóng rực nằm trong tay hắn, tâm tình hắn thường trở nên nóng nảy khó kiềm chế. Loại cảm giác này tối hôm qua trước khi đi nhìn thấy ánh mắt của cha hắn nhìn Hướng Hiểu Đông lại càng thêm rõ nét. Đây là làm sao? Hắn không muốn miệt mài theo đuổi, hết lần này đến lần khác khắc chế cảm giác khó hiểu ấy cho đến vừa rồi.

Cha hắn định làm cái gì kỳ thực không khó suy đoán, ông ta chắc chắn sẽ sử dụng phương pháp trực tiếp hữu dụng nhất là tìm cha mẹ Hướng Hiểu Đông, đó là điều cậu ta quan tâm nhất. Hà Húc Đông gạt mấy sợi tóc vương trên trán Hướng Hiểu Đông, đặt một nụ hôn lên đó, kéo cậu vào trong lòng mình nằm xuống. Hướng Hiểu Đông khẽ cựa quậy, nỉ non than khẽ một tiếng rồi lại tìm một tư thế dễ chịu nằm trong lòng Hà Húc Đông ngủ.

“Tôi đã nói rồi, thứ gì của tôi tuyệt đối không cho phép người khác động vào, cho dù là ông cũng thế, cha yêu quý ạ.” Hắn nhẹ giọng nói, kèm theo nụ cười tàn khốc. Hiện tại cứ để ông ta tự cho mình là đang nắm được cục diện trong tay, như vậy khi thấy được kết quả ông ta sẽ càng biết mình sai lầm như thế nào.

Hắn vốn có dự định công bố sớm đáp án nhưng cha hắn tựa hồ vẫn không nhận ra. Một ngày Hà Húc Đông hắn ra tay ông ta sẽ biết hối hận là như thế nào!

Hướng Hiểu Đông an ổn nằm trong lòng Hà Húc Đông say ngủ, không hề biết mình sắp đối mặt với cơn lốc tàn khốc của hiện thực.

***

Người trên giường đang chìm trong mộng đẹp, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

Hà Húc Đông mở mắt, nhìn người đang ngủ trong lòng sau đó hơi nhíu mày. Là ai tới lúc này? Tuy đã gần đến trưa nhưng hắn trước giờ rất ít khi có khách tới.

Hướng Hiểu Đông khẽ cựa quậy, tựa như không nghe thấy tiếng chuông mà tiếp tục mộng đẹp, cậu đang ngủ bởi vì cảm thấy Hà Húc Đông động đậy nên cũng ôm chặt cựa mình theo.

Chuông cửa lần thứ hai ngân dài, Hướng Hiểu Đông khẽ kêu một tiếng, mí mắt hơi động muốn mở ra. Hà Húc Đông nhẹ đặt tay lên mắt Hướng Hiểu Đông “Cứ ngủ đi, tôi đi xem.”

Hướng Hiểu Đông ậm ừ không rõ tiếng tiếp tục nhắm mắt ngủ để Hà Húc Đông tùy ý kéo chăn đắp lên người rồi mới rời giường.

Mặc quần áo giản đơn, Hà Húc Đông cầm lên áo chemise rơi dưới đất chân trần mở cửa. Nhưng ngoài cửa lớn, người chưa được đồng ý đã tiến vào, Hà Húc Đông cau mày, lúc này mới nhớ tối qua căn bản chưa khóa cửa.

Cửa nhà mở rộng, đứng ở đó là em gái bảo bối của Hướng Hiểu Đông – Hướng Hiểu Thu.

“Anh Hà… Em đến tìm anh em.” Hướng Hiểu Thu lí nhí mở miệng, giọng nói khẽ run. Viền mắt cô ửng đỏ, hiển nhiên là vừa mới khóc.

“Cậu ấy còn đang ngủ”. Hà Húc Đông đạm nhiên trả lời, tiện tay đóng cánh cửa phía sau lưng lại.

“Em có việc tìm anh ấy “. Hướng Hiểu Thu nhìn hắn, thấp giọng bướng bỉnh.

Hà Húc Đông nhìn bộ dạng Hiểu Thu khác thường lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Miệng hắn nhếch lên cười nhạt, không nghĩ tới ông già ra tay nhanh như vậy, ông ta khẩn cấp muốn kết thúc nhanh sao?

Hướng Hiểu Thu vẫn chưa chú ý tới vẻ mặt Hà Húc Đông, trong lòng cô lo sợ không yên chỉ một mực muốn có được một đáp án.

“Cha tôi đi tìm các người phải không?” Hà Húc Đông mở miệng, ngữ khí mềm nhẹ hòa hoãn.

Hướng Hiểu Thu chấn động, môi hé mở nhìn Hà Húc Đông. Vì sao anh ấy biết? Lẽ nào … “Không có khả năng…” Thấp giọng nghi hoặc hỏi “Chuyện đó không phải sự thực chứ …”

Anh… Anh đang ở đâu? Hướng Hiểu Thu tiến tới phía trước mở cánh cửa phòng của Hướng Hiểu Đông nhưng trên giường không có một bóng người, cô quay đầu lại nhìn về phía Hà Húc Đông, mái tóc mất trật tự, áo mở cài qua loa phanh ngực, giống như bộ dáng vừa mới rời giường.

Một ý niệm thoáng chạy qua đầu, Hướng Hiểu Thu gắt gao nhìn về cánh cửa sau lưng Hà Húc Đông, mạnh tay đẩy cửa ra, không khỏi giật mình chết lặng một lúc lâu, khóc không ra nước mắt, bám cánh cửa ngã khụy xuống.

Trong phòng tràn ngập mùi mồ hôi, trên mặt đất tứ tán quần áo, đồ đạc… Còn anh trai của cô đang nằm trên giường, giống như đứa trẻ mới sinh ngủ say.

Hướng Hiểu Đông bị tiếng cửa mở đánh thức giật mình tỉnh giấc, cậu mờ mịt chớp mắt nhìn khoảng trống trên giường, hơi ngẩng đầu nhìn thấy Hà Húc Đông đứng cạnh cửa. Hướng Hiểu Đông nhịn đau đớn, mệt mỏi nhíu mày chậm rãi ngồi dậy, cái chăn trên người theo đó mà tuột xuống lộ ra thân thể xích͙ ɭõa.

“Húc Đông, là ai …” Nghi vấn của cậu lập tức được trả lời khi ánh mắt dừng lại trên người đang ngồi ở cửa, hớp một ngụm không khí khϊếp sợ kêu “Hiểu Thu?!”

Cậu hoảng loạn kéo chăn che kín người, nhưng trên thân thể lưu lại dấu hôn từ lâu đã rơi vào trong mắt Hiểu Thu.

“Hiểu Thu…”

Nó thấy rồi! Làm sao nó biết! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Hướng Hiểu Đông trong đầu trống rỗng cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi, cậu quay đầu hoảng loạn cầu xin sự giúp đỡ từ người đứng bên cạnh Hiểu Thu.

Nghe Hướng Hiểu Đông gọi tên mình, Hướng Hiểu Thu vốn đang nước mắt nhạt nhòa liền nhìn thẳng về phía anh trai, tròng mắt như bùng cháy, con ngươi chứa đầy hận ý và sự khinh thường.

“Dối trá”. Lạnh lùng.

“Hiểu Thu!” Hướng Hiểu Đông xanh mặt, bị em gái lên án tựa như con dao đâm vào trái tim cậu, không nói nên lời.

“Anh là đồ dối trá, anh lừa tôi…” Hướng Hiểu Thu tựa cửa đứng lên lạnh lùng nhìn anh trai, cô kích động cao giọng “Anh sao có thể như vậy? Tôi là em gái của anh. Anh sao có thể lừa gạt tôi?”

“Không…Anh không phải…” Hướng Hiểu Đông phản bác yếu ớt.

“Khó trách anh không cho tôi tiếp cận anh ấy, khó trách anh trăm phương nghìn kế muốn tôi buông tha anh ấy, căn bản là thủ đoạn của anh. Cái gì là tốt cho tôi, anh chỉ vì nghĩ cho bản thân anh thôi!”

Lời nói căm hận như đạn pháo liên tiếp thốt ra hung hăng đâm vào Hướng Hiểu Đông khiến cậu run rẩy đau đớn.

“Hiểu Thu!” Hướng Hiểu Đông sợ hãi lên tiếng “Không phải thế, không phải! Anh không có… Anh không phải như em nói, anh…”

“Đừng có gọi tên tôi.” Hướng Hiểu Thu gào lên, bị lừa gạt,bị thất tình song song đả kích khiến cô mất đi lý trí “Cái gì không phải? Sự thực xảy ra trước mắt! Tôi sẽ không tin tưởng anh nữa, anh không phải anh trai của tôi, không bao giờ nữa!”

Tuy rằng sớm biết có ngày này thế nhưng những lời nói sắc bén của Hiểu Thu còn hơn ngàn vạn lưỡi dao, bởi vì nó là người thân của cậu, là đứa em gái duy nhất của cậu. Hướng Hiểu Đông chịu không nổi bị ánh mắt khinh miệt, lời nói căm hận thốt ra từ nó.

Hướng Hiểu Đông cả người vô lực ngã xuống lại được một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy. Ánh mắt vô hồn nhìn thấy người đỡ mình, hốt hoảng mong muốn có thể kháng cự lại nhưng người kia lạnh nhạt đoán không ra suy nghĩ khiến cậu càng thêm bất lực.

Hướng Hiểu Thu nhìn cảnh ấy, cô càng không thể ngừng gào thét “Buồn nôn. Các người khiến tôi cảm thấy buồn nôn, ghê tởm! Biếи ŧɦái!”

Hướng Hiểu Đông hít sâu một hơi, sắc mặt càng trắng bệch nắm lấy chăn.

Không! Hiểu Thu… Đừng đối xử với anh như vậy, em là em gái của anh, là người quan trọng với anh.

“Đi ra ngoài!” Hà Húc Đông rốt cục mở miệng, hắn lạnh lùng nhìn Hướng Hiểu Thu hạ lệnh đuổi khách.

Hướng Hiểu Thu nhìn ánh mắt Hà Húc Đông mà rùng mình. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Hà Húc Đông tỏa ra sự giận dữ mãnh liệt như thế, trong lòng tuy cảm thấy sợ nhưng vẫn ngang bướng hất cằm cậy mạnh khıêυ khí©h đứng tại chỗ.

Hà Húc Đông hừ lạnh một tiếng, khẽ cười.

“Tôi không có thói quen thương hoa tiếc ngọc đâu.” Hắn nhẹ nhàng ôn nhu từng chữ từng chữ nói ra.

Hướng Hiểu Thu không khỏi sợ hãi lui về phía sau, người này… Đây là Hà Húc Đông mà cô thích sao? Vì sao anh ấy trở nên đáng sợ, trở nên xa lạ như vậy?

“Không được, Húc Đông.” Hướng Hiểu Đông lấy lại tinh thần vội vàng kéo Hà Húc Đông không để cho anh ta thương tổn Hiểu Thu. Nó là đứa em gái duy nhất của cậu, anh ta không được làm đau nó.

Hà Húc Đông quay đầu nhìn về phía Hướng Hiểu Đông, ánh mắt lộ ra một tia khó hiểu, lập tức trở về bộ dạng lạnh lùng.

Hướng Hiểu Thu phẫn hận nhìn hai người trước mắt, cô không thể tin được mình lại thua bởi một người đàn ông, mà người đó lại chính là anh trai của cô.

“Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa.” Hướng Hiểu Thu quay đầu bỏ đi.

“Hiểu Thu!” Hướng Hiểu Đông bất chấp trên người xích͙ ɭõa, kéo chăn đứng dậy đuổi theo. Nhưng thân thể đau đớn bủn rủn khiến cậu vừa chạm xuống đất hai chân đã mềm nhũn suýt nữa té ngã. Hà Húc Đông thấy thế lập tức đưa tay đỡ lấy.

Hướng Hiểu Đông ở trong vòng tay Hà Húc Đông thất thần nhìn ra cửa, một câu cũng không nói nên lời, trong đầu cậu trống rỗng, cái gì cũng đều không thể suy nghĩ.

***

Hướng Hiểu Đông cuộn mình nằm trên sofa đờ ra.

Ánh mắt cậu nhìn vào khoảng trống trước mặt, cả người lạnh toát.

Hướng Hiểu Thu đi rồi, Hà Húc Đông đem người trong lòng đang ngây dại kéo vào phòng tắm tẩy sạch thân thể, thay quần áo sạch sẽ đưa lên giường, căn dặn cậu ngủ tiếp một chút sau đó mới quay về phòng tắm.

Nhưng Hướng Hiểu Đông không có cách nào nằm trên giường, chỉ cần nghĩ tới chuyện vừa mới phát sinh cậu liền không thể ở trong phòng nữa. Thế nên cậu nặng nề lê bước đi vào phòng khách bò lên sofa nằm cuộn mình.

Hướng Hiểu Đông ôm chặt lấy bờ vai mình, nhớ lại những câu chỉ trích của Hiểu Thu cậu không khỏi cảm thấy chua xót, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Hiểu Thu, anh không phải muốn lừa dối em, chỉ là… Em muốn anh nói thế nào? Nói như thế nào đây?

“A—” Hướng Hiểu Đông hư nhuyễn than một tiếng, vùi đầu vào trong gối. Vì sao? Vì sao phải nói như vậy với anh? Anh chỉ là một người đàn ông lỡ yêu một người đàn ông mà thôi …

Hiểu Thu… Hiểu Thu nhất định sẽ nói cho cha mẹ. Với tính cách của họ, hai người sẽ tuyệt đối không thể tiếp thu chuyện con trai là một kẻ đồng tính. Đến lúc đó, cậu phải làm thế nào mới tốt?

Sớm biết chọn con đường này có hậu quả thế nào, dẫu giờ có đối mặt thì vẫn như trước vô pháp chấp nhận. Hiện thực tàn khốc, cũng không phải cậu chưa từng chuẩn bị tâm lý nhưng cho dù có chuẩn bị thế nào thì khi nghe những lời nói của em gái vẫn đau đớn đến cực điểm.

Hướng Hiểu Đông muốn khóc lớn lên nhưng nước mắt lại không chảy ra được. Chỉ có trong lòng từng đợt quặn đau co quắp, giờ cậu mới biết mình không mất đi cảm giác, vẫn hiểu được thế nào là đau lòng.

“Cậu không ở trong phòng?” Một tay đặt lên trên trán Hướng Hiểu Đông, Hà Húc Đông nhíu mày ngồi xuống bên cạnh.

“Húc Đông.” Hướng Hiểu Đông mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.

Người trước mặt Hướng Hiểu Đông đã hoàn toàn cải biến cậu, cậu cũng không biết rốt cuộc mình nên tiếp tục yêu anh ta hay là nên hận anh ta. Thế nhưng cho dù đã tới bước đường không thể quay lại này rồi, vì sao trong lòng một tia hối hận cũng không có?

Thế giới của cậu từ từ sụp đổ nhưng Hướng Hiểu Đông yêu người đàn ông này, người làm cho cậu tan nát cõi lòng.

Cậu vươn tay chủ động hướng về phía Hà Húc Đông, trong lòng Hướng Hiểu Đông không chỉ cô độc mà còn bất an, lo sợ không yên … Trong lúc này cậu chỉ hy vọng có một người ôm mình là tốt rồi.

“Vào phòng ngủ đi.” Hà Húc Đông ôm lấy Hướng Hiểu Đông.

Hướng Hiểu Đông ở trong lòng Hà Húc Đông cố sức lắc đầu, nhưng tay lại gắt gao ôm ấp, nỗ lực hấp thu nhiệt độ cơ thể đối phương, chí ít… Chí ít sự ấm áp ấy làm cậu quên đi mình là kẻ có lỗi.

Hà Húc Đông liếc nhìn một cái, đưa Hướng Hiểu Đông đặt lại xuống sofa đi vào nhà bếp.

Mất đi sự an ủi từ nhiệt độ cơ thể, Hướng Hiểu Đông lần thứ hai ôm chặt lấy thân mình, trở về bộ dáng như trước khi Hà Húc Đông nhìn thấy tựa như đây là phương cách duy nhất để cậu cảm thấy an toàn.

Không biết đã qua bao lâu Hà Húc Đông vỗ nhẹ lên mặt, Hướng Hiểu Đông từ trong mơ màng quay trở về một lúc mới phục hồi tinh thần.

“Ăn chút gì đi.”

Một cốc sữa đưa tới trước mặt, Hướng Hiểu Đông ngây ngốc đưa tay nhận lấy, kinh ngạc nhìn Hà Húc Đông để mấy miếng bánh mỳ nướng lên bàn sau đó quay về phòng.

Ôn nhu bất ngờ khiến Hướng Hiểu Đông cay cay sống mũi, cậu cầm chiếc cốc ấm áp, mắt nhìn theo làn khói bay bay, nước mắt không báo trước mà rơi xuống, tạo thành những vòng trắng rung động.

Húc Đông, tôi có thể cho là anh yêu tôi không? Tôi có thể…có thể coi là anh quan tâm tôi không? Tôi có thể nghĩ như vậy sao? Hướng Hiểu Đông khẽ chớp mắt, nước mắt lần thứ hai rơi xuống.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Hướng Hiểu Đông không khỏi bị hoảng sợ vội vội vàng vàng lau nước mắt.

Lúc này cậu sợ hãi nhìn cánh cửa không dám đứng dậy. Cậu sợ, sợ ngoài cửa kia là cha mẹ cậu, sợ bọn họ sẽ chỉ trích cậu. Cậu không muốn nghe những lời nói tổn thương nữa, không muốn… Hướng Hiểu Đông nhắm mắt tuyệt vọng, vì sao cậu không tỉnh táo được? Cậu muốn chạy trốn tất cả, né tránh hiện thực đầy áp lực này.

Chuông cửa lần thứ hai vang lên nhắc nhở Hướng Hiểu Đông hiện thực vẫn tồn tại.

Hướng Hiểu Đông… Mày có thể đi đâu đây? Mày đã sớm không có khả năng chạy thoát. Một tiếng động lạnh lùng nhắc nhở cậu, Hướng Hiểu Đông lộ ra nụ cười tự giễu, đứng dậy ra mở cửa.

Vừa ra tới cửa, người trước mặt đã nổi giận tát cậu một cái.

Tiếng hét kinh hãi, Hướng Hiểu Đông bị lực đánh làm cho lui lại vài bước. Cậu cảm thấy cả người choáng váng, một lúc mới biết mình bị ăn tát. Trong cơn mờ mịt, cậu thấy cha đang nổi giận, mẹ đang khóc đến hai mắt nhòe nhoẹt nước lôi kéo cha.

“Cha?” Hướng Hiểu Đông ôm mặt kinh ngạc nhìn cha, cậu không dám tin cha lại tát mình. Cho tới nay Hướng Hiểu Đông đều là con trai ngoan, từ nhỏ rất ít khi bị trách móc nặng nề, càng đừng nói tới bị đòn.

“Đừng gọi ta.”Cha gạt tay mẹ ra phẫn nộ chỉ vào mặt con trai “Nghiệt tử! Sao ta lại sinh ra đứa con như mày? Mày quả thực làm ta mất mặt, phụ nữ trong thiên hạ nhiều như vậy mày lại yêu đàn ông. Mà còn… Mà còn để em gái chính mắt nhìn thấy. Ta không có đứa con như mày!”

Hướng Hiểu Đông lảo đảo. Không. Cha có thể mắng con thế nhưng không nên nói như vậy, con không có sai. Không sai…

Bi thương tràn ngập, từ nhỏ đến lớn Hướng Hiểu Đông vẫn luôn nỗ lực làm đứa con hiếu thuận, ưu tú trong mắt cha mẹ, thế nhưng hôm nay bởi vì cậu yêu một người đàn ông mà bị mạt sát, bị chửi mắng, bị rũ bỏ tất cả. Hai năm ẩn nhẫn, hai năm vờ không lo lắng, không cam lòng cùng oán hận từ từ nổi lên trong lòng.

Hướng Hiểu Đông xoa xoa chỗ bị đánh vẫn còn phát nhiệt, cúi đầu cười vài tiếng, sau mới ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía cha.

“Bởi vì con yêu đàn ông thế nên con không phải là con cha mẹ?” Hướng Hiểu Đông lạnh giọng hỏi, giống như một câu chất vấn cậu đã đánh cược tất cả. Cậu chịu đủ rồi. Hai năm mang mặt nạ giả dối trước cha mẹ, giờ đây cậu không muốn đeo nó nữa, cũng không cần phải dùng tới nữa.

“Mày còn dám nói.” Cha giận dữ.

“Con không sai. Lẽ nào bởi vì con yêu đàn ông, cha lại rũ bỏ mọi nỗ lực của con từ trước tới nay? Lẽ nào bởi vì con yêu đàn ông mà cha sẽ không nhận con là con trai nữa?” Hướng Hiểu Đông không kiêng dè mà cãi lại, quay đầu nhìn về phía mẹ. Dù sao cậu đã không có đường lui, cũng không thể vãn hồi.

Cha Hướng Hiểu Đông tức giận vung tay lần thứ hai, Hướng Hiểu đông nhắm mắt lại không tránh né, chờ đợi một cái tát hạ xuống.

“Dừng tay.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Hướng Hiểu Đông mở mắt, Hà Húc Đông đứng ở trước mặt chế trụ cổ tay cha cậu. Nhìn tấm lưng to lớn trước mắt, mạnh mẽ của Hướng Hiểu đông tựa như tiêu tan, nhiệt khí chạy ào lên mắt.

“Buông ra.” Cha Hướng Hiểu Đông hổn hển rống to nhưng người đã có tuổi như ông căn bản không thoát được khỏi cánh tay rắn chắc của Hà Húc Đông.

Hà Húc Đông buông tay ông ra, quay người nâng mặt Hướng Hiểu Đông đánh giá, nhìn thấy vết đỏ trên má, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.

“Ông ta đánh cậu?” Hắn băng lãnh hỏi, tay xoa xoa lên vết đỏ.

Hướng Hiểu Đông co người, yên lặng gật đầu. “Ông là cha tôi.”

“Thì sao?” Hà Húc Đông cuồng ngạo hừ lạnh một tiếng. “Cha.” Cái danh từ này đối với hắn mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa.

Hà Húc đông không coi ai ra gì hôn lên vết đỏ trên má Hướng Hiểu Đông, tiếp đó hôn lên môi, căn bản mặc kệ những người phía sau kinh sợ hít khí lạnh.

Hướng Hiểu Đông cũng giật mình không nghĩ Hà Húc Đông trước mặt cha mẹ cậu làm vậy.

“Đừng chạm vào con ta.” Cha Hướng Hiểu Đông quả thực nổi trận lôi đình, người kia cư nhiên làm trò đùa giỡn con trai trước mặt ông. Hai người đàn ông khanh khanh ta ta thực sự quá không bình thường, quả thực khó coi, mất mặt đến cực điểm. Ông sao có thể để con trai của mình, đứa con trai duy nhất của mình trở thành cái loại người như thế!

“Hiểu Đông, theo ta về.” Cha Hướng Hiểu Đông gầm lên.

“Hiểu Đông …Hiểu Đông… Con về cùng mẹ đi.”Mẹ hai mắt đẫm lệ khẩn cầu.

Hướng Hiểu Đông đờ đẫn nhìn mẹ. Trở lại? Tình cảnh này bảo cậu làm sao có thể trở lại? Cậu làm sao đối mặt với Hiểu Thu? Làm sao đối mặt để cha mẹ cảm thông? Huống chi…

“Hiểu Đông không thể trở về với các người.” Hà Húc Đông không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên, đem Hướng Hiểu Đông ôm vào trong lòng lạnh lẽo mở miệng “Cậu ấy là của tôi.”

Ngữ khí lần thứ hai làm cha Hướng Hiểu Đông nổi giận.

“Mày!” Ông tức giận hét lên “Đường đường là một thằng đàn ông lại đi ôm một thằng đàn ông khác, thật không bình thường! Bệnh hoạn!”

Hà Húc Đông nhếch môi cười nhạt không thèm quan tâm. Hướng Hiểu Đông trong lòng lại chấn động, trong mắt nổi lên vẻ thống khổ.

“Hiểu Đông, theo ta về.” Cha Hướng Hiểu Đông càng nghĩ càng giận, vừa nghĩ tới người từng khiến mình rất vừa lòng giờ trở thành kẻ xa lạ.

Hà Húc Đông nhếch mép cười cười “Tôi nói rồi cậu ấy không thể đi với các người.”

“Nó là con tôi. Cậu dựa vào cái gì nói không thể.” Vừa nói vừa kéo tay con trai.

“Hiểu Đông đã sớm là người của tôi.” Hà Húc Đông đẩy Hướng Hiểu Đông ra sau mình, ngăn tay cha Hướng Hiểu Đông lại, nhíu mày.

Hướng Hiểu Đông nhìn ra sự tức giận của Hà Húc Đông không khỏi kinh ngạc.

Cha Hướng Hiểu Đông sắc mặt cứng đờ “Nói chuyện nực cười gì vậy? Nó là con tôi, tôi muốn dẫn nó đi ai cũng không thể cản.”

“Bác Hướng.” Hà Húc Đông đổi giọng nói ôn hòa nhưng lạnh lùng “Hiểu Đông có ước định với cháu, cậu ấy không thể đi theo bác.”

“Mặc kệ có cái gì ước định, tôi tuyệt đối không chấp nhận.” Đàn ông cùng đàn ông … Nói thế nào cũng không thể chấp nhận.

“Thật sao?” Hà Húc Đông cười, trong mắt tản ra lãnh nhiệt, giọng điệu vẫn mềm nhẹ hòa hoãn “Hiểu Đông đã nguyện ý đem nửa cuộc đời để ước định với cháu.”

Hướng Hiểu Đông ngạc nhiên kinh hô, hoảng hốt lan tràn trong ngực. Lẽ nào anh ta muốn…

“Cậu nói bậy bạ gì đó?”

“Bác muốn biết sao?”

Quả nhiên. Hướng Hiểu Đông trong nháy mắt sắc mặt trắng xanh, cuống quít nắm lấy cánh tay Hà Húc Đông, lắc đầu dùng ánh mắt khẩn cầu anh ta đừng nói cho cha mẹ cậu biết.

Hà Húc Đông cúi đầu nhìn Hướng Hiểu Đông, đem cậu ôm vào trong lòng, ánh mắt lạnh lùng, ngập tràn tức giận tựa như chủ ý đã định.

“Không được. Húc Đông!” Hướng Hiểu Đông kinh hoảng cầu xin “Không được nói… Tôi cầu xin anh, không được nói.” Cậu tình nguyện để cha mẹ tức giận bọn họ vì yêu nhau mới ở cùng một chỗ chứ tuyệt không muốn cha mẹ biết giữa bọn họ chỉ là …

Nhưng lời cầu khẩn của cậu giống như không có chút ảnh hưởng nào đến quyết tâm của Hà Húc Đông, hắn thấp giọng bên tai cha Hướng Hiểu Đông nói mấy câu.

Không được… Hướng Hiểu Đông giãy dụa cũng không thoát khỏi vòng tay của Hà Húc Đông, chỉ biết tuyệt vọng nhìn anh ta.

Chốc lát sau chỉ thấy cha sắc mặt trắng xanh, tựa như gà trống rũ cánh, không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn Hướng Hiểu Đông.

“Hiểu Đông….” Cha Hướng Hiểu Đông kêu khẽ, không dám tin, xấu hổ, hối hận, đủ loại tâm tình hiện lên trên mặt.

“Không!” Hướng Hiểu Đông không khống chế được giãy dụa, gào thét “Anh vì sao phải nói? Vì sao?”

Vì sao? Vì sao không cho Hướng Hiểu Đông này trước mặt cha mẹ giữ lại chút tôn nghiêm? Vì sao phải đối xử với cậu như thế?

Một đêm không yên giấc lại liên tục bị kích động khiến cho trước mặt Hướng Hiểu Đông tối sầm, trước khi mất đi ý thức trong lòng dâng lên một loại cảm giác chưa từng có—–

Cảm giác căm hận.