Chương 46

Chỉ thấy Ngân Dực Thanh Lân Sư đột nhiên mở đôi mắt tàn nhẫn và trêu đùa ra nói.

"Nữ nhân, cho dù ta chết thì cũng phải lôi ngươi làm đệm lưng."

Nói dứt lời, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trong cơ thể của Ngân Dực Thanh Lân Sư, trực tiếp ập lên người của nữ tử áo xanh.

Bất ngờ không kịp phòng, nữ tử áo xanh phun một mồm máu tươi, trong nháy mắt áo xanh trước ngực như được điểm xuyết một đóa hoa hồng kiều diễm, sắc mặt chợt trở nên vô cùng trắng bệch, ngay cả vẻ mặt cũng bắt đầu uể oải.

Nhưng mà trên móng vuốt lớn của Ngân Dực Thanh Lân Sư bỗng nhiên xuất hiện một cây thương dài đâm vào ngực của nữ tử áo xanh.

Phốc...

Nữ tử áo xanh lại phun ra một mồm to máu tươi, cả người lại lui về phía sau vài bước.

Nàng ta cắn chặt khớp hàm, vận khí một cách mạnh mẽ, dùng toàn bộ linh lực tập trung vào kiếm, đâm thẳng vào Ngân Dực Thanh Lân Sư, Ngân Dực Thanh Lân Sư vốn đang gặp nguy hiểm lại bất ngờ bị kiếm đâm chết ngay lập tức.

Nhìn thấy Ngân Dực Thanh Lâm Sư đã chết, nữ tử áo xanh suy yếu đi đến bên cạnh nó lấy huyết tinh ra.

Chờ đến khi lấy xong huyết tinh, nữ tử áo xanh đột nhiên hoa mắt chóng mặt, ngã rầm xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, giờ phút này Dương Phàm ở xa xa đang sục sôi nhiệt huyết, đại chiến hôm nay thật sự khiến hắn ghê người.

Đây là trận chiến kịch liệt nhất mà rất nhiều năm quá hắn mới nhìn thấy được!

Nữ tử mặc váy vải tuy rằng vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần nàng ta ra tay thì không ai có thể làm gì được, vì vậy trận chiến hôm nay càng khiến Dương Phàm phấn khích hơn.

Dương Phàm tò mò chầm chậm đi đến bên cạnh nữ tử và Ngân Dực Thanh Lân Sư, giờ phút này nữ tử áo xanh đã rơi vào hôn mê, nàng ta nắm chặt chuôi cây thương dài trước ngực, từng đợt từng đợt máu tươi không ngừng chảy ra từ trong cơ thể của nữ tử áo xanh.

Sau đó, Dương Phàm lại liếc mắt, đánh giá nữ tử áo xanh, nữ nhân xinh đẹp này có sức mạnh kh ủng bố, khiến cho trong tim của Dương Phàm dâng lên cảm giác may mắn.

Nếu hắn cứu được nữ tử áo xanh có thực lực mạnh mẽ ở trước mắt này thì có lẽ hắn sẽ có được một chỗ dựa vững chắc, chỗ dựa vững chắc để chống lại Thanh Vân tông.

Nghĩ đến đây, Dương Phàm ôm nữ tử áo xanh lên, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Đợi đến khi xuất hiện trở lại, Dương Phàm và nữ tử áo xanh đã đi đến một hang núi, nhìn thấy thanh thương dài trước ngực của nữ tử áo xanh, Dương Phàm do dự nói.

"Cuối cùng thì có nên lấy thanh trường thương này ra không đây?"

Trường thương c ắm vào ngực nữ tử, nếu muốn rút thương ra thì trước tiên phải cởi bỏ y phục trên người nữ tử áo xanh.

Nhưng mà, đối mặt với một cường giả có thực lực kh ủng bố như vậy, Dương Phàm thật sự không dám mạo phạm đến thân thể của nàng ta.

Một khi nữ tử áo xanh tỉnh dậy, phát hiện Dương Phàm đã cởi y phục trên người nàng ta, hậu quả đó không phải thứ mà một Võ Giả cấp mười như hắn có thể gánh chịu được.

Tuy nhiên, nếu không rút trường thương ra, cuối cùng nữ tử áo xanh chắc chắn sẽ chảy máu đến chết.

Giờ phút này, Dương Phàm chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng sau khi nữ tử áo xanh tỉnh dậy phát hiện ra hắn đã cởi y phục của nàng ta, da đầu của hắn liền tê dại, nếu loại cường giả này muốn hắn chết, chỉ cần cử động đầu ngón tay là đủ rồi.

Nhìn thấy hơi thở của nữ tử áo xanh càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng Dương Phàm vẫn quyết định đánh cược một phen.

Nếu nữ tử áo xanh không gϊếŧ hắn, tương lai hắn còn có thể có được một chỗ dựa vững chắc.

Nghĩ tới đây, Dương Phàm hít sâu một hơi, bắt đầu chậm rãi cởi y phục của nữ tử áo xanh.

Chiếc váy màu xanh chậm rãi được cởi ra, một thân hình kiêu ngạo xuất hiện trước mắt Dương Phàm.

Toàn thân trắng như tuyết, tươi tắn, không thể tìm ra khuyết điểm!

Hai đỉnh đồi căng tròn vểnh cao, dáng người đầy kiêu ngạo lại thon thả mảnh khảnh.

Tuy rằng giờ phút này Dương Phàm không nhìn vào thân hình quyến rũ kia, nhưng xuất phát từ bản năng, cơ thể Dương Phàm vẫn xuất hiện một ít phản ứng s1nh lý.