Thấy vậy, Nam Cung Tuyết lập tức tái mét mặt, cơ thể run lên.
Nhưng Dương Phàm lại ngăn nữ tử mặc váy vải lại, nói:
“Tiền bối, tạm thời tha cho nàng ta một mạng đi.”
Nghe vậy, nữ tử mặc váy vải nhìn về phía Dương Phàm hỏi:
“Chẳng lẽ ngươi thèm khát thân thể của nàng ta ư?”
Nghe vậy, mọi người trong phòng đều nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt kỳ dị.
Thấy thế, Dương Phàm sầm mặt lại, nhìn nữ tử mặc váy vải, nói:
“Ta muốn để nàng ta trở về nhắn giùm lời cho Thanh Nhu tông chủ của Thanh Vân tông.”
Nói rồi, Dương Phàm nhìn về phía Nam Cung Tuyết, cười nói:
“Ngươi về nói với Thanh Nhu, Dương Phàm ta sẽ nhớ kỹ chuyện hôm nay.”
“Hôm khác, chắc chắn ta sẽ leo lên Thanh Vân Sơn đòi lại lẽ công bằng.”
Nói xong, Dương Phàm bước tới trước bàn, cầm bút lên, vừa nói vừa viết:
“Hưu thư!”
“Nam Cung Tuyết tâm địa ác độc, không tuân thủ hứa hẹn, muốn gϊếŧ phu mà bị bắt quả tang.”
“Nay, Dương Phàm ta quyết hưu phụ nhân đanh đá, độc ác, tự cao tự đại này.”
“Dương Phàm thân bút!”
Nói xong, Dương Phàm quẳng bút xuống.
Nghe Dương Phàm nói vậy, mọi người trong phòng tiếp khách đều nín thở.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dương Phàm ném tấm hưu thu đó vào ngực Nam Cung Tuyết, nói:
“Từ nay ngươi được giải thoát rồi!”
Nam Cung Tuyết nhìn tờ hưu thư trước mặt, mặt đỏ lựng, nàng còn chưa xuất giá, vậy mà Dương Phàm đã hưu nàng rồi.
Nếu chuyện này bị truyền đi thì sau này Nam Cung Tuyết nàng còn gặp người khác thế nào được nữa.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Tuyết cắn răng nghiến lợi nói:
“Dương Phàm, ngươi khinh người quá đáng rồi đấy.”
“Ngươi...”
Nhưng không đợi Nam Cung Tuyết nói cho hết lời, Dương Phàm đã thẳng thừng ngắt lời nàng:
“Khinh người quá đáng?”
“Ngươi nói câu này ra mà không thấy ngại à?”
“Ngươi kéo cả đám cường giả Thanh Vân tông tới Dương gia ta chẳng phải là vì muốn cậy mạnh hϊếp yếu hay sao?”
Nghe vậy, Nam Cung Tuyết lập tức nghiến chặt hàm răng nói:
“Ngươi...”
Nhưng Nam Cung Tuyết mới vừa bật ra được một chữ, Dương Phàm lại ngắt lời nàng một lần nữa:
“Chẳng phải ngươi luôn cho rằng mình hơn người, không ai với tới được hay sao?”
“Vậy được, ta sẽ tự tay đánh vỡ ảo tưởng của ngươi.”
“Nhanh thì ba năm, lâu thì năm năm, nhất định ta sẽ hủy diệt Thanh Vân tông mà ngươi vẫn luôn lấy đó làm kiêu ngạo.”
Nghe vậy, Nam Cung Tuyết như thể nghe thấy một chuyện cười, nàng cười khẩy, nói:
“Ha ha...”
“Chỉ dựa vào ngươi?”
“Ngươi xứng hả?”
Bốp...
Ngay khi Nam Cung Tuyết vừa dứt lời, một cái tát vang dội đánh bay Nam Cung Tuyết ra ngoài.
Người ra tay chính là Dương Phàm, mọi người thấy vậy đều giật nảy mình.
Dương Phàm cười nói:
“Ta vốn không muốn đánh nữ nhân, nhưng, ngươi khiến ta không thể nhịn được nữa.”
“Ta có xứng hay không không do ngươi quyết định!”
“Hạng sài lang hổ báo như ngươi, dù hôm nay ta có đánh chết ngươi cũng vẫn thấy chưa đủ.”
Nam Cung Tuyết nằm dưới đất lau vệt máu ở khóe miệng, thù hằn nói:
“Ngươi dám đánh ta?”
“Thù này không báo, Nam Cung Tuyết ta không được chết tử tế.”