Chương 34

Hắn cứ nghĩ mình đột phá lên được Võ Giả cấp chín thì đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, nhưng giờ hắn lại cảm thấy chút tu vi này rõ ràng là không đủ.

Đối mặt với một quái vật khổng lồ như Thanh Vân tông, đừng nói là hắn mà thậm chí cả Dương gia cùng hợp sức lại cũng khó có thể rung chuyển Thanh Vân tông nửa phân.

Nghĩ đến đây, Dương Phàm cảm thấy vô cùng bất lực.

Bị người khác tới tận nhà bắt nạt mới nhận ra mối uy hϊếp thì đã muộn.

Dương Phàm chậm rãi nhắm hai mắt lại, thầm hét lên giận dữ trong lòng:

“Ta muốn trở nên mạnh hơn...”

“Không phải để trở thành kẻ vô địch mà chỉ vì để không còn ai dám bắt nạt ta nữa!”

“Ta muốn để người cả thiên hạ không còn ai dám bắt nạt ta nữa.”

Ngay khi Dương Phàm vừa dứt dưới, thanh kiếm gỉ trong cơ thể hắn bỗng lao ra ngoài cơ thể.

Từng tiếng kiếm reo êm tai vang vọng khắp Dương gia.

Đột nhiên, nữ tử thần bí xuất hiện bên cạnh Dương Phàm.

Khóe miệng nàng ta hơi cong lên, cánh môi đỏ hé mở:

“Cường giả chi tâm!”

Một lát sau!

Khi hết thảy lắng xuống, Dương Phàm chậm rãi mở hai mắt ra.

Trong đôi mắt sắc bén lóe lên hai ánh kiếm!

Dương Khôn đứng bên lo lắng hỏi:

“Tiểu Phàm, con không sao chứ?”

Thấy Dương Phàm đột nhiên như biến thành người khác, Dương Khôn vô cùng lo lắng hắn xảy ra chuyện.

Dương Phàm cười nói:

“Cha, con không sao.”

“Cha không cần phải lo lắng về chuyện của Thanh Vân tông, nếu cần con sẽ nhờ tiền bối hỗ trợ.”

Nghe vậy, Dương Khôn quay đầu nhìn nữ tử mặc váy vải.

Ngay sau đó, cảm giác lo lắng lập tức biến mất.

Nữ tử mặc váy vải này chỉ cần một nhát kiếm là đã gϊếŧ được cả Thiên Đạo Chi Nhãn, nói gì tới Thanh Vân tông còn chẳng bằng Thiên Đạo Chi Nhãn.

Dương Khôn lập tức tươi cười đi khỏi đây.

Nữ tử thần bí khẽ nói:

“Không ngờ ngươi lại có cường giả chi tâm nhanh như vậy.”

Dương Phàm thắc mắc hỏi:

“Tiền bối, cường giả chi tâm là gì?”

Nữ tử thần bí nói:

“Cường giả chi tâm là một dạng tâm tính, cũng là một loại cảnh giới về ý thức, ngươi có cường giả chi tâm nghĩa là ngươi tự tin có thể chiến thắng hết thảy khó khăn, không e ngại bất kỳ vật gì, bất kỳ người nào.”

“Cường giả chi tâm khiến ngươi dũng cảm xông pha trên con đường tu luyện, không sợ bất kỳ kẻ địch nào trên đời này.”

Nghe vậy, Dương Phàm im lặng.

Mặt trời xuống núi, bóng đêm nhanh chóng bao phủ!

Hôm sau!

Một giọng nói vang lên trong tiểu viện của Dương Phàm:

“Thiếu gia, tộc trưởng mời thiếu gia tới phòng tiếp khách.”

Cọt kẹt…

Cùng với tiếng mở cửa, Dương Phàm mặc áo trắng chậm rãi đi ra.

Một lát sau!

Khi Dương Phàm bước vào phòng tiếp khách, trong phòng đã có sẵn một đám người mặc trang phục giống nhau ngồi bên trong.

Người dẫn đầu chính là Thanh Nham trưởng lão của Thanh Vân tông!

Dương Phàm liếc nhìn Thanh Nham trưởng lão, giật mình tự nhủ:

“Ôi trời, không ngờ người này lại là Võ Quân cấp ba.”

Kể từ khi có nhẫn Hắc Minh, Dương Phàm đã có thể xem được cảnh giới của những người có tu vi cao hơn mình.

Đứng bên cạnh Thanh Nham trưởng lão là một nữ tử xinh đẹp, đoan trang, động lòng người.

Nàng chính là Nam Cung Tuyết mà Dương Phàm từng gặp mặt một lần!

Thấy Dương Phàm đến, Nam Cung Tuyết chán ghét trừng Dương Phàm một cái.