Lúc này, con gấu đen lớn đã đến trước mặt Dương Phàm, còn Dương Phàm thì nghiêng người né tránh, khéo léo tránh khỏi đòn công kích này. Ngay sau đó, Dương Phàm trở tay đâm thẳng kiếm tới.
Thanh kiếm đâm thẳng vào bụng của gấu đen lớn mà không gặp phải chút trở ngại nào, dòng máu màu đen phun ra ngoài.
Grừ...
Lúc này, Dương Phàm cầm kiếm gỉ ngoáy bụng gấu đen lớn một lúc, con gấu đen lớn đau khổ gào lên một tiếng rồi ngã xuống mặt đất không đứng dậy nổi.
Nhìn thấy con gấu đen năm trên mặt đất, Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên...
Đúng lúc này, yêu thú hình con báo lại tấn công lần nữa, Dương Phàm chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, thật sự tưởng rằng ông đây dễ ức hϊếp à?”
Lúc này Dương Phàm cũng đã nổi giận, hai con yêu thú cậy đông hϊếp yếu, điều này khiến Dương Phàm giận không để đâu cho hết.
Dương Phàm thẳng thừng vận chuyển linh lực toàn thân, không cho con báo thừa cơ lợi dụng, hắn nhảy phắt lên chém thẳng về phía yêu thú hình con báo.
Tuy nhiên, yêu thú hình báo lại giơ móng vuốt lên tấn công, kiếm gỉ và móng vuốt lớn va chạm vào nhau.
Điều khiến Dương Phàm không ngờ được là kiếm gỉ lại chém móng vuốt lớn đó thành hai nửa. Yêu thú hình báo đau khổ lăn lộn trên mặt đất, miệng phát ra tiếng kêu đau khổ.
Thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng của ngươi!
Dương Phàm không cho yêu thú hình báo chút cơ hội nào, hắn lại thẳng thừng đâm kiếm ra. Thấy vậy, yêu thú hình báo lập tức tránh né nhưng cuối cùng vẫn bị kiếm gỉ đâm vào cơ thể.
Lúc này, Dương Phàm đột nhiên nở nụ cười tàn nhẫn. Giây tiếp theo!
Dương Phàm thẳng thừng trút hết toàn bộ linh lực toàn thân vào trong thanh kiểm gỉ, thanh trường kiếm trong tay đột nhiên rung lên dữ dội.
Ngay sau đó, một luồng kiếm khí vô cùng mạnh mẽ đột nhiên nổ tung trong cơ thể của yêu thú hình báo.
Ẩm...
Một tiếng nổ vang lên, cơ thể của yêu thú hình báo bị kiếm khí mạnh mẽ đó làm nổ tan nát.
Thấy hai con yêu thú đã chết, Dương Phàm thở hổn hển nói: “Hai con yêu thú cấp một mà muốn bắt nạt ta, nếu cứ bị bọn ngươi gi ết chết như vậy thì ta còn xứng làm kiếm tu không?”
Đúng lúc này, thanh kiếm gỉ trong tay Dương Phàm đột nhiên vang lên tiếng kêu chói tai.
Dương Phàm cảm thấy hình như bản thân đã xảy ra thay đổi.
Thấy cảnh này, nữ tử thần bí khẽ nói: “Kiếm đạo chỉ tâm!”
Dương Phàm quay đầu lại nhìn nữ tử thần bí và hỏi: “Tiền bối, chuyện này là sao?”
Nữ tử thần bí đáp: “Ngươi vừa trải qua một trận chiến sinh tử, vì vậy mà khiến ngươi đã lĩnh ngộ kiếm đạo chỉ tâm.”
Kiếm đạo chỉ tâm! Đây là điều kiện cơ bản nhất để trở thành kiếm tu.
Kiếm đạo chỉ lộ bắt nguồn từ kiếm đạo chỉ tâm, tu kiếm tức là tu tâm.
Tâm này chính là kiếm đạo chỉ tâm.
Dương Phàm nghỉ hoặc hỏi: “Kiếm đạo chỉ tâm là như thế nào?”
Nữ tử thần bí nói: “Là một kiếm tu, việc đầu tiên phải làm là lĩnh ngộ kiếm đạo chỉ tâm!”
“Ngươi đã lĩnh ngộ kiếm đạo chỉ tâm, hiện giờ mới được coi là một kiếm tu thật sự”
Nghe vậy, Dương Phàm lại hỏi: “Nếu không thể lĩnh ngộ được kiếm đạo chỉ tâm thì sẽ thế nào?”
Nữ tử thần bí trả lời: “Nếu không thể lĩnh ngộ kiếm đạo chỉ tâm thì danh xưng kiếm tu đối với ngươi chỉ là trò cười mà thôi.”
“Kiếm đạo chỉ tâm chính là nên móng của kiếm tu, ngay cả căn bản nền móng cũng chẳng có thì nói gì đến tu kiếm”
“Tu đi tu lại, chẳng qua chỉ uổng công vô ích thôi.”